Chương 5
Hoàng hậu nương nương: Chúng ta bỏ trốn đi!Nguỵ Anh Lạc: Nương nương vừa nói gì??
Hoàng hậu nương nương: ... Bản cung nói đi tránh nóng.
Nguỵ Anh Lạc: Vâng nương nương, nô tỳ đi chuẩn bị.
---
Sau lần đó hoàng thượng thỉnh thoảng vẫn tới Trường Xuân Cung, nhưng chỉ coi như cô là cung nữ.
Nguỵ Anh Lạc thầm thở phào, có lẽ vì rắc rối lớn đã giải quyết rồi, cũng có thể vì hoàng thượng không có hành động quá thân mật với hoàng hậu nương nương nữa.
Nghe nương nương nói tới hè nàng muốn tới Viên Minh Viên tránh nóng, hoàng thượng cũng đồng ý, nhưng hiện tại vẫn còn một thời gian nữa mới tới giữa hè, nên tạm lưu luyến thời gian ở Trường Xuân Cung một chút.
Sợ đánh mất chuỗi hạt, Nguỵ Anh Lạc lúc nào cũng đem theo bên mình, chỉ là, chuỗi hạt này theo nàng hơn chục năm, theo hoàng hậu nương nương cũng hơn chục năm, dây cũng đã lão hoá lắm rồi, nên thay mới thì hơn.
Nhưng không có loại dây tơ phù hợp, cô cũng không dám tuỳ tiện làm.
Lần trước len lén thử, chỉ là gõ gõ một chút, không có gì ảnh hưởng lớn lắm, giờ có lẽ chỉ cần đeo trên người là sẽ không có vấn đề gì đâu.
Huống hồ, cho dù rơi thì trong vòng một trăm mét cô vẫn kịp phản ứng.
Nguỵ Anh Lạc dừng lại động tác trên tay, lấy ra một chiếc kéo cắt sợi dây chỉ cuối cùng, giờ cũng coi như hoàn thành rồi.
Cao Ninh Hinh cũng rất giữ chữ tín, thường xuyên tới thỉnh an thật.
Cô gấp bộ y phục lại, phủ vải lên, đem tới cho quý phi.
Trong điện vẫn chỉ có một mình cô, hoàng hậu nương nương không thích ồn ào, cung nữ thì ở ngoài chờ lệnh.
- Quý phi nương nương, mời mở ra xem.
Cao quý phi hồ nghi nhìn Nguỵ Anh Lạc một cái, sợ cô lại có chủ ý quỷ quái gì.
- Bổn cung cho ngươi hay, đừng có mà giở trò!
Nói rồi mở tấm vải ra, thấy bên dưới là một bộ hý phục cực kỳ tinh xảo, nàng ta tuy không muốn nhưng phải thừa nhận bộ này còn đẹp hơn bộ nàng ta tự thêu.
Nàng ta liền giỡ bộ hý phục ra ướm lên người.
- Hợp quá đi!
Nhưng rồi lại thấy không đúng lắm, liếc cô một cái:
- Sao ngươi lại biết kích thước?
- Hồi bẩm quý phi nương nương, Tú Phường may y phục cho các vị nương nương, đương nhiên kích thước phải nhớ trong tim.
- Coi như ngươi biết điều. Còn bộ y phục của bổn cung khi nào trả?
- Hồi quý phi nương nương, đương nhiên là phải xem biểu hiện của nương nương rồi.
- Nguỵ Anh Lạc!
- Minh Ngọc, tiễn khách.
Thấy hoàng hậu nương nương đã ra, Nguỵ Anh Lạc tiễn cả người lẫn y phục, trong phòng vẫn còn lưu lại mùi hương nồng nặc.
Nguỵ Anh Lạc cầm đệm lên quạt quạt như muốn xua hết mùi hương chỗ Cao Ninh Hinh vừa ngồi. Dầu thơm của các quý phi thật không phải loại thường, còn hoàng hậu nương nương nhà cô, tuy trên người cũng có hương thơm nhưng rất tự nhiên, đứng gần gửi hương thơm ấy luôn khiến cô cảm thấy yên tâm.
- Bản cung còn chưa gặp, ngươi đã đuổi nàng ta đi rồi, không sợ ngày nào đó nàng ta cắn ngược lại ngươi à?
- Nguỵ Anh Lạc không sợ trời không sợ đất.
Một câu nói giản đơn khiến hoàng hậu nương nương bật cười.
Nguỵ Anh Lạc tiện thể dọn chén trà của Cao quý phi, đang định bưng đi thì quay lại thấy hoàng hậu nương nương đang xem xét tấm vải vừa phủ lên y phục.
- Hoàng hậu nương nương, sao vậy?
Phú Sát Dung Âm đặt tấm vải xuống, chống nạnh, vừa rồi nàng đã nhìn rõ rồi, Cao quý phi ôm hý phục Anh Lạc tặng, mặt mày tươi rói như hoa nở, tại sao lại chỉ có phần của Cao quý phi, còn của nàng đâu?
- Đưa bản cung.
Nguỵ Anh Lạc nghiêng đầu không hiểu, đưa chén trà trong tay ra.
- Ngươi ra ngoài!
Nguỵ Anh Lạc vội hành lễ rồi đi ra, ý cười trên môi càng thêm rõ ràng, cô đưa chén trà lại cho Minh Ngọc, mặc cho cô ấy gọi mình là nữ nhân xấu xa, cô chạy một mạch về phòng mình.
Gói nhỏ bên gối là lễ vật cô đã chuẩn bị từ lâu để tặng hoàng hậu nương nương.
Sắp vào hạ rồi, cô đã đích thân may một bộ thường phục, còn thêu một cây quạt. Vừa hay mấy ngày nữa tới Viên Minh Viên có thể để nương nương mặc, như vậy thì chỉ mình cô được thưởng thức vẻ đẹp của nương nương thôi.
Nguỵ Anh Lạc phải thừa nhận có chút ích kỷ, không muốn người khác thấy dáng vẻ xinh đẹp của nương nương nhà mình.
Mấy ngày còn lại, cho tới tận sáng ngày đi Viên Minh Viên, Phú Sát Dung Âm vẫn giận Nguỵ Anh Lạc. Mà Nguỵ Anh Lạc thì cứ làm như không có chuyện gì, cũng không dỗ nàng, cũng không có thể hiện gì, thật khiến nàng tức chết.
Còn Minh Ngọc cùng ngồi trên xe ngựa với hai người còn không biết sự tình, ở bên cạnh thêm dầu vào lửa.
- Anh Lạc, ta nghe nói bộ hý phục cô tặng Cao quý phi coi như bảo bối, ngày nào cũng mặc hát kịch trên sân khấu, còn cho người tìm đồ cài đầu phù hợp.
- Vậy à, chắc là ăn bánh vẽ ấy mà.
- Rõ ràng là hý phục, cái gì mà bánh vẽ?
Nguỵ Anh Lạc cười, nhìn hoàng hậu nương nương mặt mày lãnh nhạt nhắm mắt ngồi ở giữa, cô lén mở gói nhỏ đặt mình ra.
- Chắc hoàng hậu nương nương nóng rồi, Anh Lạc quạt cho nương nương nhé.
Phú Sát Dung Âm hừ một tiếng ra đằng mũi, định từ chối thì phát hiện cái quạt này khác hẳn với cái thường ngày vẫn dùng.
Nàng giành lấy cái quạt, cầm trong tay ngắm nghía.
Cán cầm màu bạc, chạm vào mát lạnh, trên quạt thêu hình hoa cỏ chim muông nàng thích nhất.
Chắc là tỉ mỉ chuẩn bị cho nàng.
Thấy nương nương nhà mình cười càng ngày càng tươi, Nguỵ Anh Lạc lúc này mới cười, để Minh Ngọc một mình không hiểu hai người họ đang bị làm sao.
Nói tới Trường Xuân Cung không ai trông coi, Phú Sát Dung Âm liền để Nhĩ Tình ở lại, chỉ đem theo Minh Ngọc và Anh Lạc, các cung nữ khác cũng ở lại Trường Xuân Cung.
Vốn dĩ là đi tránh nóng, đương nhiên là cũng không đem theo nhiều người, nhưng ngoài tránh nóng nàng còn có ý định khác, chỉ là giờ vẫn chưa thể nói cho Anh Lạc biết.
Thái hậu trách phạt nàng, ngạch nương cảnh cáo nàng, ngày nào nàng là hoàng hậu thì ngày đó nàng phải hiền lương thục đức, phải luôn luôn làm những việc hợp quy củ.
Nhưng trong lòng nàng không hướng về hoàng cung, không hướng về trượng phu kết tóc se duyên, càng không hướng về vinh hoa phú quý.
Có lẽ nàng chỉ mong muốn một cuộc sống giản đơn, có Nguỵ Anh Lạc bên nàng, có Minh Ngọc giúp đỡ nàng, như vậy là đủ rồi.
Nguỵ Anh Lạc nhìn hoàng hậu nương nương đã chìm vào giấc ngủ với nụ cười trên môi, trong lòng cảm thấy thật dịu dàng.
Ngay cả khi đã tới nơi cũng không nỡ để Minh Ngọc gọi nàng dậy, nhưng lại sợ ngủ trên xe ngựa lâu quá, lúc tỉnh dậy lại đau ngươi. Cô lấy sức, bảo Minh Ngọc vén rèm cửa xe lên, còn mình bế nương nương xuống xe.
Cũng may cô vẫn còn sức lực, bế được hoàng hậu nương nương. Ngoài sự vui mừng, trong lòng thầm nghĩ, nương nương gầy quá, thời gian ở Viên Minh Viên nhất định phải chăm cho nương nương mập lên.
Ở đây chỉ có các thị vệ không dám nhìn bừa, và Minh Ngọc khi thấy cảnh tượng đó thì sững người, cô cũng yên tâm một chút.
Nguỵ Anh Lạc liền một mạch bế hoàng hậu nương nương về chỗ nghỉ trong Viên Minh Viên, Trường Xuân Tiên Quản.
Cái tên này cũng thật phù hợp, Trường Xuân Tiên Quản trước nay đều yên tĩnh, có rất nhiều bồn hoa, nhìn từ ngoài vào đúng là giống tiên cảnh.
Chỉ là, Nguỵ Anh Lạc không biết rằng, khi cô đặt hoàng hậu nương nương xuống giường, đắp chăn xong, người trên giường lén hé mắt nhìn cô một cái.
Cô đặt hành lý của mình lên bàn, đồ của hoàng hậu nương nương đem theo thì Minh Ngọc đang sắp xếp.
Nguỵ Anh Lạc lấy bộ y phục mình chuẩn bị tặng cho hoàng hậu nương nương ra, là một bộ đồ mùa hè, không nặng nề như đồ của các phi tần trong cung, rất nhẹ nhàng nhưng tuyệt đối không hở hang. Cô còn cố tình chọn màu nhạt, nhất định nương nương sẽ thích.
Cô ôm y phục rón rén lên giường của hoàng hậu nương nương. Nhìn đôi mắt nhắm nghiền của nàng, hàng lông my rung rung khiến cô suýt nữa đã bật cười thành tiếng.
Nương nương nhà cô đúng là không biết giả vờ ngủ.
Nguỵ Anh Lạc nhướn môi, quyết định đùa người đang giả vờ ngủ kia một chút.
- Nương nương, Anh Lạc sắp hôn người này.
Thấy người phía dưới nhắm mắt càng chặt hơn, mặt cũng đỏ tới cổ rồi, Nguỵ Anh Lạc cười cúi xuống gần, cuối cùng để lại trên gương mặt người đó một nụ hôn, còn cố ý tạo âm thanh rất lớn.
Chụt!
- Nguỵ Anh Lạc! Ngươi ra ngoài cho bản cung!
- Rõ ràng là nương nương giả vờ ngủ, tại sao nương nương lại tức giận?
- Ngươi, ngươi học ở đâu những cái này? Miệng lưỡi dẻo quẹo, đúng là đồ háo sắc!
Thấy nàng sắp nổi giận, Nguỵ Anh Lạc liền đưa bộ y phục ra.
- ... Đây là?
- Thật ra nô tỳ chuẩn bị lâu rồi, nhưng muốn tạo bất ngờ cho nương nương.
Phú Sát Dung Âm nhìn kỹ, từng đường kim mũi chỉ đều rất tinh xảo.
- Một khoảng thời gian trước tay nô tỳ không còn thêu được những vật dụng tinh xảo nữa, cùng lắm chỉ thêu được những hoa văn không cần quá kỹ lưỡng. Giờ Anh Lạc vẫn có thể thêu, sau này nương nương cần gì, nhất định phải để Anh Lạc tự tay làm.
- Như vậy là đủ rồi.
- Nương nương.
Phú Sát Dung Âm lộ ra biểu cảm dịu dàng chưa từng có, vuốt ve gương mặt Anh Lạc như bảo bối.
- Anh Lạc của bản cung không cần phải vất vả như vậy, đôi mắt này không cần nữa hay sao?
- Nhưng mà nương nương, Anh Lạc...
- Được rồi, bản cung biết tâm tư của ngươi, đừng lúc nào cũng khiến mình già như vậy.
- Nương nương chê Anh Lạc già sao?
- Nhìn ngươi bản cung phải chê mình già mới đúng.
- Nương nương mãi mãi trẻ trung!
Nàng chỉ chỉ mũi Anh Lạc, tuy miệng lưỡi nhanh nhảu, nhưng lời nói của Anh Lạc luôn dễ nghe.
- Nương nương muốn thử không?
Nhìn hoàng hậu nương nương đã thay bộ y phục lên người xoay một vòng, hai mắt Anh Lạc đỏ lên.
Cảnh tượng trước mắt này không biết cô đã tưởng tượng ra bao nhiêu lần.
Hoàng hậu nương nương của cô vẫn còn, trong lòng không có gánh nặng, sống một cách thoải mái như vậy, đó là điều cô muốn thấy nhất.
Kiếp trước cô không thể sống được như nương nương mong muốn.
Kiếp này, cô muốn Phú Sát Dung Âm chỉ sống đúng với bản thân.
- Nương nương, người thật đẹp!
Phú Sát Dung Âm miết gấu tay áo.
- Nhờ Anh Lạc.
Nguỵ Anh Lạc không đáp, chỉ cười, chạy lại gần hoàng hậu nương nương.
- Anh Lạc, ngươi cũng làm một bộ tương tự mặc đi.
- Tại sao?
- Vì ta muốn nhìn.
- Vâng, nương nương.
Thấy hoàng hậu nương nương nhìn mình chăm chăm, Nguỵ Anh Lạc liền nghĩ lại, cầm lấy tay nàng, cười:
- Được, Dung Âm.
< tbc >