Tuý Mộng Hồi

Chương 3

Chương 3
Phú Sát Dung Âm đứng một bên đọc sách, nhưng mắt thì không kiềm chế được mà nhìn sang người đang đứng viết chữ.

Nhìn Nguỵ Anh Lạc nghiêm túc chép theo chữ của nàng, tư thế cầm bút rất đúng, nhưng chữ viết ra thì không đẹp bằng chữ nàng đã thấy trong phòng Nguỵ Anh Lạc hôm ấy.

Có những lúc, chỉ cần nàng chú ý Anh Lạc một chút, Minh Ngọc sẽ có nét mặt ấm ức khiến nàng thấy thú vị. Nhưng khi đích thân cảm nhận sự ấm ức đó là như thế nào thì không còn thú vị nữa rồi.

Từ khi trở thành phúc tấn của Bảo Thân Vương, trở thành hoàng hậu Đại Thanh, dù là việc gì nàng cũng phải đối đãi một cách bình thản. Có điều, trái tim tĩnh như mặt nước của nàng luôn bị Nguỵ Anh Lạc phá hỏng.

- Ngươi biết viết chữ?

Nghe hoàng hậu nương nương hỏi, tay Nguỵ Anh Lạc khựng lại, nét bút vừa định hạ xuống suýt nữa thì lệch, chút nữa đã làm hỏng chữ.

Cô đã từng, có thể nói là kiếp trước, đúng là không biết viết chữ, càng chưa từng cầm bút, có thể nói là cả ngày làm bạn với chỉ thêu. Người dạy cô đọc sách, dạy cô lễ nghĩa cũng là hoàng hậu nương nương, nhưng lần đầu tiên cầm bút, cô không muốn phụ sự kỳ vọng của nàng, trời còn chưa sáng đã dậy luyện chữ, tối khuya mới đi ngủ. Nhưng khi ấy cô chỉ biết tới thù hận, cho dù cả ngày có luyện chữ cũng không thể có hiệu quả.

Hoàng hậu nương nương khi ấy đã nói với cô, luyện chữ cũng giống như tâm tính con người, nếu tâm không tịnh, dù có luyện bao lâu cũng không thể đẹp được.

Có lẽ khi ấy chữ giống như lòng cô, chữ xấu bao nhiêu thì cô mong muốn những kẻ đã gϊếŧ tỷ tỷ mình phải đền mạng bấy nhiêu.

Có lẽ vì điều này nên khi đó hoàng hậu nương nương luôn nhắc nhở cô phải biết nhẫn nại, còn phải giấu thật kỹ chút tâm tư mà nếu để người khác biết sẽ bị chặt đầu.

Nói ra thật buồn cười, sau khi hoàng hậu nương nương qua đời, cô không còn viết chữ nữa, thủ hiếu ba năm ở Viên Minh Viên, nhận được tin Minh Ngọc và Thất A Ca bị kẻ khác hại chết, cái chết của nương nương có nguyên nhân khác, cuối cùng, để tìm ra chân tướng, cô đã trở thành phi tử của hoàng thượng.

Sau đó cô giành được sự sủng ái của hoàng thượng, từ Nguỵ quý nhân lên Lệnh tần, từ Lệnh tần lên Lệnh phi, từ Lệnh phi lên Lệnh hoàng quý phi. Để hoàng thượng luôn luôn nhớ nhung mình, tính tình ngang bướng, bí ẩn, chữ của cô còn là do đích thân hoàng thượng luyện cho mười mấy năm.

Nhưng giờ nhìn thấy hoàng hậu nương nương vẫn còn sống, cô mới giật mình nhận ra đôi tay này của mình đã gây ra bao nhiêu tội nghiệt, chữ của cô cũng khiến bản thân thấy buồn nôn.

- Chữ của nô tỳ xấu lắm, nô tỳ muốn học theo chữ của nương nương.

- Chữ của ngươi rất giống hoàng thượng...

Phú Sát Dung Âm không dám nói tiếp, không phải nàng chưa từng thấy hoàng thượng đại phát lôi đình khi thấy nàng cho Anh Lạc tới Trường Xuân Cung, có lẽ nàng từ lâu đã...

Trong một khoảnh khắc, Phú Sát Dung Âm cảm thấy như có cảnh nào đó bỗng lướt qua trong đầu, có Nguỵ Anh Lạc không biết vì sao lại ở trước giường cầm tay nàng mà khóc đỏ hoe cả mắt, có hoàng thượng nộ khí bừng bừng ôm chặt lấy nàng, còn có bản thân nàng trong bộ y phục trắng...

Nhưng vừa định nghĩ kỹ hơn thì cảm thấy đầu đau nhói, suýt nữa ngã ra.

- Hoàng hậu nương nương!

Nguỵ Anh Lạc giật mình, vội vàng đỡ nương nương ngồi xuống ghế, đưa tay đỡ đầu nàng.

- Người sao vậy? Là Anh Lạc không tốt, Anh Lạc... Anh Lạc đi gọi thái y!

Phú Sát Dung Âm giữ lấy tay Anh Lạc đang định quay người chạy đi, nghĩ thế nào cũng không nghĩ thông được những cảnh tượng vừa loé lên trong đầu.

- Tại sao?

Nguỵ Anh Lạc tưởng người hỏi về chữ của mình, nhưng vì nghĩ cho sức khoẻ của nương nương, cô vẫn quỳ xuống bên cạnh nàng.

- Nương nương, Anh Lạc hôm nay không phải Anh Lạc của hôm qua, người có thể hiểu không?

- Anh Lạc chính là Anh Lạc.

Cô đang định giải thích tiếp thì bị người đang ngồi trên ghế đưa tay chặn môi lại.

- Dù ngươi là Anh Lạc của hôm nay hay của ngày mai hay của ngày kia, thì đều là Anh Lạc của bản cung.

- Nương nương...

Nguỵ Anh Lạc bặm chặt môi, sợ mình thất thố, muốn đi gọi thái y, nhưng sau khi hành lễ thì bị gọi lại.

- Bản cung chỉ muốn hỏi ngươi, bản cung có còn là hoàng hậu nương nương hôm nay của ngươi không?

Cô siết chặt hai tay, run rẩy nói.

- Vâng, người vẫn luôn, mãi mãi là hoàng hậu nương nương của Anh Lạc, mãi mãi là như vậy.

Cô chạy đi, khiến Minh Ngọc đang bưng điểm tâm đi vào giật mình, huých ngã cả Nhĩ Tình định hỏi cô sao vậy.

Cô còn rất nhiều việc phải làm, không chỉ là mời thái y, cô còn phải tới chỗ Cao quý phi, cô phải bắt thóp được người đó, để cô ta không đối đầu với hoàng hậu nương nương.

Cô sống lại lần nữa, tuyệt đối không được để nương nương chịu bất cứ sự tổn thương nào. Cô phải bảo vệ hoàng hậu nương nương, cho dù nàng có cùng tâm tư với cô hay không, cho dù nàng muốn sinh hoàng tử, cô cũng sẽ bảo vệ cả hai.

Nhưng khi cô nhân lúc đêm khuya lẻn từ cửa sau vào Trữ Tú Cung, rồi ôm một cái bọc lẻn ra ngoài, chưa đi được mấy bước thì đột nhiên dừng lại.

Cô ôm cái bọc này làm gì vậy nhỉ?

Cô định đi đâu? Về đâu?

Khi tỉnh lại thì cô đã tới Ngự Hoa Viên rồi.

Nhưng lúc này cô không nhớ nổi tên mình nữa.

Cô cứ thế ngồi trong góc, ngẩn ngơ nhìn cây cỏ trước mặt.

Không biết bao lâu sau, khi cô chuẩn bị ngủ mất, bên cạnh lùm cây chỉ có ánh trăng đột nhiên có thêm ánh đèn l*иg, gương mặt lo lắng của người cầm đèn xuất hiện trước mặt cô.

Cô bỗng sực tỉnh, cảm thấy khó hiểu vì hành động vừa rồi của mình, nhưng nhiều hơn là sự sợ hãi, suýt nữa cô đã quên mất người quan trọng nhất của mình.

- Nguỵ Anh Lạc, ngươi ở đây làm gì vậy? Có biết bản cung tìm ngươi bao lâu rồi không?

- Hoàng hậu nương nương!

Cô không thể để ý tới gì lễ nghĩa thể thống nữa, chạy tới ôm chặt lấy hoàng hậu nương nương của mình.

Cô không thể rời xa hoàng hậu nương nương! Một khắc cũng không được!

Tâm tư chưa từng có trước kia đột nhiên trào dâng trong lòng cô, nhiều hơn là sự hoài nghi vừa rồi rốt cuộc bị sao vậy.

Tay ôm hoàng hậu nương nương ngẫu nhiên chạm tới một vật giống như chuỗi hạt, cô vô thức lấy ra.

- Ngươi hỗn xược!

- Nương nương, đây hình như là chuỗi hạt của nô tỳ...

Trải qua biến cố nhỏ này, Nguỵ Anh Lạc không thể không vào tẩm điện của hoàng hậu nương nương thẳng thắn đối mặt, à không, là mặt đối mặt ngồi quỳ trên giường.

- Nương nương, như thế này không hay lắm thì phải...

Kiếp trước Nguỵ Anh Lạc tuy có tâm tư nhưng chưa từng to gan thế này, ngồi cùng nương nương trên giường thế này thì càng chưa từng dám nghĩ.

- Ngươi thì biết gì, bản cung đi tìm ngươi không cho ai biết, để mấy người bọn Minh Ngọc không lo lắng, ta đành phải kín đáo một chút.

Nguỵ Anh Lạc chu môi, đúng là rất kín đáo, hai người ngồi trên giường trong ánh nến lập loè.

- Minh Ngọc nói ngươi vội vàng chạy đi, hơn nữa nửa ngày sau chỉ có Diệp thái y tới khám cho bản cung, không thấy bóng dáng ngươi đâu. Ngươi nói xem đã đi đâu, xem bản cung có phạt nặng ngươi không!

Nguỵ Anh Lạc thấy không giấu được nữa rồi, cố làm vẻ khuất, nhưng phòng lại tối qua, Phú Sát Dung Âm thực sự không thấy được. Hết cách, cô cũng đành phải nói thật.

- Nương nương, đây không phải nô tỳ muốn giúp người sao.

Nói rồi cô đặt cái bọc trước mặt hoàng hậu nương nương, mở ra thì thấy bên trong là bộ hý phục vô cùng tinh xảo, rõ ràng là bộ mà Cao quý phí yêu thích nhất.

- Nô tỳ tốn rất nhiều công sức mới tìm được những thứ này. Bình thường Cao quý phi yêu nó như bảo bối, cất trong một gian riêng, nô tỳ khó khăn lắm mới trèo được qua cửa sổ. Nhưng người không cần lo lắng, nô tỳ để lại giấy rồi, nàng ta không thể làm được gì nô tỳ đâu, càng sẽ không liên luỵ tới nương nương.

Nguỵ Anh Lạc nói một mạch cũng không thấy nương nương có chút phản ứng gì, tiến lại gần định xem nét mặt của nương nương thế nào, thì bị nàng nhéo mặt.

Cô chau mày, hoàng hậu nương nương học được trò này của "móng giò heo" từ bao giờ vậy? Không phải "móng giò heo" cũng từng làm vậy với nương nương đấy chứ?

- Nguỵ, Anh, Lạc!

Phú Sát Dung Âm nói từng chữ một, chỉ hận không thể bổ cái đầu của Nguỵ Anh Lạc ra để xem bên trong có những gì. Nếu Cao quý phi tâu với hoàng thượng, cho dù nàng là hoàng hậu có giữ được tính mạng cho Nguỵ Anh Lạc thì cũng không thể giữ cô bên cạnh nữa. Con người này rốt cuộc đang nghĩ những gì vậy?

- Nương nương, nương nương, nô tỳ cũng có điều muốn hỏi. Chuỗi hạt đó đã cũ như vậy, rõ ràng là của nô tỳ, sao người...

- Hôm ngươi uống say, nó rơi ra từ người ngươi.

Nguỵ Anh Lạc nhận lấy chuỗi hạt, nhìn thần sắc của nương nương, cô nghĩ ngợi hồi lâu, quyết định nói qua quýt cho xong.

- Nương nương, đây là của nô tỳ, nô tỳ nhớ nương nương cũng có một chuỗi, đúng là trùng hợp, giống hệt nhau.

- Nói chuỗi hạt này thiên hạ chỉ có một chuỗi cũng không quá, Anh Lạc, ngươi còn không nói thật?

Phú Sát Dung Âm thấy cô không nói nữa, thở dài, khẽ vuốt ve gò má cô.

- Từ hôm đó bản cung biết ngươi đã khác, nhưng Nguỵ Anh Lạc vẫn là Nguỵ Anh Lạc, chỉ là tâm ngươi không còn như trước, có rất nhiều chuyện bản cung không biết.

- Hoàng hậu nương nương...

- Nhưng ngươi nên biết, bản cung mãi mãi là hoàng hậu, còn sống một ngày sẽ bảo vệ ngươi một ngày, vì thế dù là chuyện gì ngươi đều có thể nói với bản cung.

- Nô tỳ... tội đáng muôn chết!

Nguỵ Anh Lạc giãy ra khỏi tay của hoàng hậu nương nương, quỳ trước mặt nàng, nói rõ ràng từng chữ một cách mạnh mẽ.

- Hoàng hậu nương nương khuyên giải nô tỳ nhưng nô tỳ không biết hối cải, vẫn đầy thù hận, bất chấp thủ đoạn, khiến hoàng hậu nương nương vì cầu xin hoàng thượng tha cho nô tỳ mà bị lạnh nhạt, nô tỳ tội đáng muôn chết!

Lúc ấy cô mới thật sự nhận ra rõ ràng, bản thân đối với nương nương, đối với hoàng hậu của Đại Thanh, đối với Phú Sát Dung Âm, rốt cuộc có tâm tư thế nào.

- Trong Thái Hậu tiểu yến, hoàng hậu nương nương bị đẩy ngã, sảy thai, hôn mê bất tỉnh, nô tỳ không tới kịp thời, tội đáng muôn chết!

Đêm đó cô ở Tân Giả Khố, cố chịu không để Minh Ngọc kéo vào Trường Xuân Cung, nhưng lại lén lút trèo cửa sổ vào, khi thấy sắc mặt tái nhợt của hoàng hậu nương nương, trong lòng vô cùng đau đớn.

- Đêm Trừ Tịch, không bảo vệ tốt Thất A Ca khiến hoàng hậu nương nương đau thương quá độ, nô tỳ tội đáng muôn chết!

Có kẻ hại phụ thân cô ngã ngựa, khi ấy cô không nhận ra quỷ kế, nghe lời hoàng hậu phải tận hiếu, rời khỏi Trường Xuân Cung.

- Không phát hiện ra kẻ gian, khiến hoàng hậu nương nương bị ác ngôn mê hoặc, nhảy lầu tự tử, nô tỳ về muộn một ngày, không bảo vệ được nương nương, nô tỳ đội đáng muôn chết!

Là cô về muộn một ngày, bỏ lỡ mọi thứ! Khi trở về Trường Xuân Cung thì chỉ thấy một màu trắng ngập trời, cả nương nương toàn thân đầy máu dưới tấm vải trắng.

- Nô tỳ đã hứa với nương nương tuyệt đối sẽ không trở thành phi tần của hoàng thượng, nhưng nô tỳ đã nuốt lời, không những trở thành phi tần mà còn sinh rất nhiều con cho người, nô tỳ tội đáng muôn chết...

Cô bặm môi, thân thể không kìm được run rẩy.

- Nhưng nô tỳ đều đã bắt những kẻ đó đền mạng cho nương nương rồi. Nương nương, người... khen Anh Lạc có được không...

Phú Sát Dung Âm sắc mặt nặng nề, tiêu hoá dần những điều Anh Lạc nói, nhưng nhìn dáng vẻ của cô, nàng không kìm được ôm lấy cô.

- Nương nương phải sống mãi, phải sống già hơn Anh Lạc.

- Tiểu hồ đồ, bản cung già hơn ngươi.

Trên mặt Anh Lạc đầy nước mắt, nghĩ một lúc lâu mới biết mình lỡ lời, nhưng rồi nghĩ lại lại cảm thấy không đúng.

- Tới giờ Anh Lạc sắp năm mươi tuổi rồi. Già hơn nương nương nhiều. Nương nương nhất định phải sống lâu hơn Anh Lạc!

- Nhưng Anh Lạc không còn thì bản cung sẽ đau lòng.

Phú Sát Dung Âm cười, thấy người đã thẳng thắn nói hết trở nên bối rối. Cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao Anh Lạc gần đây tính cách bất thường. Nàng chưa bao giờ tin về chuyện luân hồi chuyển thế trọng sinh, nhưng nếu là Anh Lạc thì nàng tin.

- Anh Lạc, ngươi phải tin ta, ngươi sẽ không chết, ta cũng sẽ không chết. Chúng ta nhất định phải cùng đi hết con đường, được không?

- Nương nương...

Cô vô thức muốn đồng ý, nhưng rồi lại muốn trốn tránh.

- Ai da, bị người khác nghe thấy sẽ bị trọng tội.

- Ở đây chỉ có Nguỵ Anh Lạc và Phú Sát Dung Âm.

Thần sắc nàng rung động.

- Anh Lạc đương nhiên tin tưởng Dung Âm.

Lần này Nguỵ Anh Lạc từ một mình đơn độc, trở thành có người kề vai.

Ngày ấy cô không dám giở tấm vải trắng phủ lên hoàng hậu nương nương, khi nhập táng cô cũng trốn từ xa, sợ mình lại cầm rìu cậy quan tài của nương nương như đã làm với tỷ tỷ.

Nhưng giờ nàng vẫn còn sống.

Còn cô, sống lại lần nữa.

< tbc >