Chương 1
Ta chờ bạn TG của "Mười năm tựa như một giấc mơ" up chương mới trong mòn mỏi" (T_T) ----- dải phân cách vào truyện ----
Nguỵ Anh Lạc: Nếu được trở lại, Anh Lạc nhất định sẽ bảo vệ tốt cho người, người có tin Anh Lạc không?
Bức tranh vẽ hoàng hậu nương nương (Nói hay lắm, bản cung tin).
---
- Người có ở đây không?
Cô đứng giữa Trường Xuân Cung không một bóng người. Trong bồn hoa mà người ấy thích nhất cũng từ lâu không còn gì nữa.
Đúng vậy.
Cũng không biết bao nhiêu năm rồi kể từ khi Hiếu Hiền Thuần hoàng hậu qua đời. Cô từ một nô tỳ giờ đã là hoàng quý phi, thời gian trôi qua vật đổi sao rời, cô đã không còn là một Nguỵ Anh Lạc mà bất cứ ai cũng có thể ức hϊếp nữa rồi, càng không phải một nô tỳ cho dù có nhiều tâm cơ cũng chỉ có thể dùng tính mạng để liều.
Nhưng địa vị có cao nữa thì cũng có ích gì, sống không đem tới, chết không mang theo. Cô từ lâu đã chán ghét cái bộ dạng đầy tâm cơ, nhưng bề ngoài vẫn phải làm bộ lương thiện này.
Tiên hoàng hậu đoan trang, hiền lương thục đức, lẽ nào một nô tỳ xuất thân thấp kém như cô lại so sánh được? Cho dù hiện nay cô đang quản lý lục cung, cũng không thể bằng nửa phần của nàng khi còn tại thế.
Mọi thứ trong Trường Xuân Cung vẫn như vậy, chỉ là không còn loài hoa yêu thích của nàng, đồ đạc cũ kỹ phủ đầy bụi, nhưng cũng không khác gì trước kia.
Hoàng thượng rất yêu hoàng hậu, không cho bất cứ ai vào ở Trường Xuân Cung này, thậm chí cũng không cho người tới quét dọn, sợ phá hỏng Trường Xuân Cung trong trái tim người.
Nhưng Trường Xuân Cung còn, mà người thì không còn nữa, đó chỉ là tự mình làm khổ mình mà thôi.
Mấy ngày gần đây cũng không biết tại sao, cô luôn mơ thấy Hiếu Hiền Thuần hoàng hậu trước kia, nhưng cho dù là gặp trong mơ cũng vẫn chỉ nhìn từ xa.
Giống như trước kia cô khiến nàng tức giận, cô quỳ bên ngoài điện, nhìn chăm chăm nàng. Giống như trước kia vì bảo vệ cô, đã nàng đuổi cô tới Tân Giả Khố, cô quỳ dưới đất bùn, ngay cả khi ma ma dùng roi quất lên người cô cũng không biết điều mà nhìn nàng. Giống như khi nàng nằm trong quan tài, cô nhìn gương mặt nàng, chỉ hận nàng không ngồi dậy ôm lấy cô...
Nhưng nàng chỉ quay lưng lại ngồi trước mặt cô. Tỉnh mộng, đến một cái bóng lưng cũng không thấy nữa.
- Có phải người luôn ở bên cạnh Anh Lạc không?
Cô đuổi hết cung nhân, một mình ôm hũ rượu tới Trường Xuân Cung, nơi trừ hoàng thượng ra thì không một ai dám bước tới.
- Nếu không thì tại sao Anh Lạc luôn cảm thấy, dù là làm bất cứ việc gì cũng như thấy bóng dáng người chứ? Người đừng bảo Anh Lạc già rồi nên mắt hoa nhé.
Không phải xưng hô của hoàng quý phi, chỉ có bản thân cô mà thôi.
Lúc này cô không phải Lệnh hoàng quý phi gì hết, cô chỉ là chính mình, một nô tỳ nhung nhớ chủ tử của mình.
Trong điện còn treo bức vẽ của Hiếu Hiền Thuần hoàng hậu cùng rất nhiều tác phẩm nàng đã vẽ và những đồ dùng nàngi thích nhất.
Cô cũng không câu nệ, bất chấp đất phủ đầy bụi ngồi hẳn xuống đất, mở hũ rượu uống một ngụm lớn.
Cô nghiêng đầu nhìn chỗ ngồi của chủ nhân nơi này, giống như muốn người ấy hiện ra vậy. Nhưng cả cung điện trống rỗng, chỉ có một mình cô mà thôi.
Nếu các cung nữ thường ngày hầu hạ cô nhìn thấy sẽ cảm thấy như mặt trời mọc từ đằng Tây. Một Lệnh quý phí nho nhã đoan trang có bao giờ không thành thế thống thế này đâu?
Chỉ là, cô lại bắt đầu cảm khái, chẳng trách mà hoàng thượng cũng không tới đây được mấy lần, cùng lắm chỉ qua thăm mỗi khi tới lễ tết, nhưng tuyệt đối sẽ không ở lại lâu. Giờ cô đã hiểu ra rồi, thật sự là sẽ tức cảnh sinh tình.
Nhìn nơi này vẫn hệt như trước đây, nhưng người thuộc về cảnh sắc này đã không còn nữa, đúng như câu vật đổi sao rời, chắc hẳn ở thế gian rộng lớn này cũng không có điều gì khiến người ta đau lòng hơn nữa.
Chắc cô đã say rồi, say tới mức người vốn dĩ nên ở trong lăng mô, vốn phải nằm trong quan tài lại xuất hiện trước mặt cô.
- Anh Lạc?
Cô bỗng sực tỉnh, giống như một sinh mệnh lần đầu tiên tới với thế gian, đến nhịp thở và nhịp tim cũng là lần đầu tiên. Trái tim cô đập điên loạn, hai mắt đỏ ngầu, nước mắt tuôn trào.
Giờ cô đã hơn Hiếu Hiền Thuần hoàng hậu lúc qua đời hơn mười tuổi, những năm qua, trái tim muốn trả thù cho tỷ tỷ, cho hoàng hậu đã dần dịu lại sau những lần đòi lại từng món nợ từ những kẻ nợ cô.
Giống như một vũng nước tù, cho dù có lá khô rụng xuống cũng sẽ nhanh chóng chìm nghỉm.
Cô chính là người có thù tất báo, những kẻ làm hại cô cũng như hại những người quan trọng với cô, dù là đứng sau lưng chỉ đạo hay là kẻ trực tiếp ra tay, hay mượn đao gϊếŧ người, hay mượn gió bẻ măng, cô đều sẽ trả lại gấp trăm nghìn lần.
Nhưng thứ cô nhận lại được ngoài sự hả dạ ra thì không hề có sự vui vẻ.
Khi nhìn rõ người trước mặt, khi nhìn rõ cảnh vật xung quanh, cô giật mình.
Thế gian không thể xảy ra chuyện như vậy, có lẽ là đang mơ, cũng có thể đây là ảo giác sinh ra do cô uống quá nhiều.
Nếu thật sự như vậy thì không phải cô lại mừng hụt sao?
Cô vẫn ở tư thế trước khi vào giấc mộng, ngồi dưới đất rất không ra thể thống gì, vẫn có hũ rượu, nhưng hình như không phải hũ rượu kia của cô, đêm khuya trong tẩm cung chỉ có cô và người không biết là thật hay giả kia.
Y phục trên người nàng vẫn là kiểu dáng thanh nhã điển phạm nhưng không thiếu tôn quý mà lại không sa sỉ cô vẫn quen thuộc.
Đường nét thật giống bộ thường phục mà cô trước khi vào Tân Giả Khố tận tay may cho nàng. Sau khi cô trở thành phi tần của hoàng thượng thì không động tới kim chỉ nữa, lại đã từng vào Tân Giả Khố, hai tay đã rất thô kệch, không còn cầm được những sợi chỉ mảnh mai kia nữa.
Thường ngày trong mơ nàng không quay lưng thì đóng cửa nhốt cô bên ngoài, lần này sao lại chịu nhìn mặt cô rồi?
- Anh Lạc? Sao lại uống nhiều rượu như vậy?
Phú Sát hoàng hậu trước nay đều không thích mùi rượu, thường ngày ngay cả những buổi yến tiệc quan trọng cũng chỉ nhấp những ngụm nhỏ, vẫn giữ lễ tết nhưng tuyệt đối không uống nhiều. Mỗi lần uống nhất định phải ăn mấy món vào hoặc xúc miệng để loại bỏ mùi rượu.
Giờ cô uống như vậy, phần lớn rượu đều đổ ra trang phục hoàng quý phi trên người, chắc chắn mùi rượu nồng nặc, nếu bộ dạng này doạ khiến người cô lâu lắm mới được gặp chạy mất thì phải làm sao?
- Hoàng hậu...
Chuyện gì vậy?
Cô cúi nhìn, trên người cô đâu phải trang phục hoàng quý phi cao quý, chẳng qua là bộ trang phục đại cung nữ khi cô còn ở Trường Xuân Cung! Lẽ nào giấc mơ lại chân thực như vậy?
Nhưng trước kia, mỗi khi nằm mơ thấy nàng, chỉ cần cô hành động một chút là sẽ tỉnh lại, giờ còn thay cả y phục sao?
- Cái gì?
Giọng nói quen thuộc vang lên, cô quỳ một bên không dám nhìn nàng, sợ bộ dạng luống cuồng này của mình nhìn thấu, ai ngờ nàng vẫn như xưa, đưa tay tới trước mặt cô...
- Nào, Anh Lạc.
Nàng thấy cô không động đậy, thở dài một tiếng rồi cúi người ôm cô lên.
- Đừng sợ, bản cung ở đây.
Sợ? Sợ... Giờ cô không thể tin nổi, toàn thân run rẩy, nhưng lại không dám có hành động tuỳ tiện, không dám nhìn, sợ cảnh tượng trước mắt sẽ biến mất. Nước mắt chưa từng rơi trong bao năm nay đã không chịu điều khiển của cô nữa, lúc này rơi giàn giụa trên mặt.
Trong hàng chục năm Nguỵ Anh Lạc ngày nào cũng như ngày nào, tốn biết bao tâm cơ khiến những kẻ đã hại hoàng hậu nương nương phải đền mạng. Trong cả hậu cung, hoàng thượng chỉ đối xử khác biệt với mình quý phi cô. Nhưng cuối cùng cái cô có được chỉ là bộ dạng khiến bản thân cô chán ghét.
Người ấy vẫn ôm lấy cô, nhưng trong tim cô lại quặn đâu, cô biết đại hạn của mình sắp tới. Trong chục năm nay cô sinh rất nhiều con cho hoàng thượng, thân thể đã không còn như trước, Diệp thái y nói có tổn thọ, phải tu dưỡng cho tốt, không được mang long tự nữa.
Nhưng cô hận không thể thân thể này hết thọ mệnh để cô xuống địa ngục gặp nàng.
Có điều, nàng tốt như vậy, hoàn toàn không như cô, sao có thể gặp nàng dưới địa ngục được đây?
Giờ cũng coi như giấc mộng cuối cùng, cho cô, đem lại cho cô chút ấm áp cuối cùng. Họ trước nay đều không cùng đường, sau khi chết sao có thể đi cùng đường?
Chi bằng nàng làm âm hồn bất tán, ngày nào cũng quanh quẩn bên quan tài của Phú Sát Dung Âm vậy? Nghe cũng được lắm.
Cô nhìn người đang ôm mình cười, rời khỏi vòng tay ấy, cầm hũ rượu đi ra ngoài. Không biết có thứ gì rơi ra từ ống tay áo, nhưng cô mặc kệ, một người sắp chết thì còn có thể rơi thứ gì quan trọng chứ?
- Hoàng thượng... ta mệt rồi... thần thϊếp mệt rồi, người đã dung túng ta nhiều lần như vậy rồi, nốt lần này nữa thôi có được không?
Nếu là giấc mộng thì hay mau tỉnh đi, cô đã chịu đựng mười mấy năm với sự đau đớn, hối hận, không cần giấc mộng đẹp cuối cùng này.
- Hoàng hậu nương nương... nô tỳ muốn đi tìm người.
Cô cứ như vậy phát điên tại Trường Xuân Cung, còn nhổ trụ hết hoa nhài vốn dĩ phải khô héo nhưng giờ lại nở rộ trong bồn hoa. Cho tới khi phía sau có tiếng ồn ào, có người tới ngăn cô lại, rồi đầu bỗng đau nhói, không còn cảm nhận được gì nữa, cô ngất lịm.
Trường Xuân Cung treo đầy vải trắng trong mơ lại hiện lên trước mắt cô, sau khi chải tóc chuẩn bị cho hoàng hậu nương nương, cô gạt tấm vải trắng lên, là gương mặt đầy máu!
- Á!!!
Cô ngồi bật dậy, y phục trên người không biết được ai thay thành tẩm y, gian phòng này cũng là nơi cô vô cùng quen thuộc.
- Anh Lạc, ngươi tỉnh rồi.
Lúc trước uống quá nhiều rượu, giờ mới tỉnh hẳn, đầu vẫn rất đau.
Thấy người đang ngồi bên cạnh đưa tới một cái bát, cô không nghĩ nhiều, cầm lấy uống.
- Uống chậm thôi chậm thôi. Đây là canh giải rượu, nếu còn khát bản cung rót nước cho ngươi.
Cô định thần lại nhìn, canh vừa uống suýt nữa đã bắn ra từ đằng mũi. Người trước mặt đang quan tâm cô không phải chính là Phú Sát hoàng hậu đã qua đời sao?!
Sao có thể như vậy?
Cô nhìn xuống tay mình, không phải thô ráp như đã từng tới Tân Giả Khố mà là đôi tay giống như trước kia, không có một vết chai sạn nào!
- Hoàng hậu nương nương?
- Sao vậy, Anh Lạc?
- Hoàng hậu nương nương...
- Anh Lạc, bản cung đây.
- Hoàng hậu nương nương!
- Anh Lạc.
Người ấy cũng rất kiên nhẫn, đáp lời cô từng câu một, ánh mắt như bừng sáng vì nhìn thấy điều mới mẻ kỳ lạ.
Chắc hẳn cô lúc này cũng là lần đầu tiên quấn người như vậy.
Là thật, thật sự là hoàng hậu nương nương, có lẽ không phải cô đang mơ, có lẽ cô thực sự đã thực hiện được nguyện vọng mà đến trong mơ cũng không dám nghĩ tới.
Mọi thứ đều không phải ảo giác của cô, người trước mặt chân thực như vậy, đây có lẽ là sự thực!
Nếu là thật, có phải cô có thể không cần làm Lệnh hoàng quý phi của hoàng thượng nữa không? Có phải cô có thể vẫn làm một cung nữ nhỏ nhoi bên cạnh hoàng hậu không?
- Nương nương...
Nước mắt mới ngừng không bao lâu lại không nghe lời mà chảy ra.
- Ngoan nào, uống chút nước đi.
Cả hai đều không nhắc tới chuyện đêm qua, nhưng dường như chủ tớ bị đổi ngược, sao cô có thể để hoàng hậu nương nương hầu hạ cô uống nước chứ?
Nguỵ Anh Lạc vội vàng đứng dậy, lấy chén trà trong tay hoàng hậu nương nương, để nàng ngồi lên giường.
- Để nô tỳ tự uống, để tự nô tỳ...
Dường như nhiều năm được nô tỳ hầu hạ đủ rồi, sau đó trở thành hoàng quý phi, con cháu nhiều, lại vì hoàng thượng nên cô được chiếu cố mọi điều, lần này nhớ lại hoàn cảnh mới sực tỉnh, đúng là thụ sủng nhược kinh.
Hoàng hậu nương nương tôn quý như vậy, trừ hoàng thượng và thái hậu ra chắc chắn chưa từng chăm sóc người nào khác.
- Hoàng hậu nương nương, nô tỳ có điều muốn hỏi người... nô tỳ tới Trường Xuân Cung bao lâu rồi?
- Chưa tới nửa tháng, Anh Lạc còn chưa tỉnh rượu sao?
Thấy đối phương có ý trêu đùa, cô chu môi, đặt chén trà xuống, tới trước mặt hoàng hậu nương nương kéo kéo tay áo nàng làm nũng.
Trước kia nàng để có được sủng ái của hoàng thường, chút kỹ xảo này đã làm rất thành thục rồi, khi đối mặt với hoàng thượng không thể không làm, giờ đối diện với người mình nhung nhớ, làm những việc đấy không còn khó chịu như vậy nữa.
Nhưng hoàng hậu nương nương chỉ nhìn cô một cái rồi cụp mắt, bảo cô chuẩn bị rồi tới chỗ nàng thỉnh an, sau đó rời đi.
Nguỵ Anh Lạc không hiểu, lẽ nào doạ nàng rồi? Khoan đã... hình như cô đã suýt nữa phá hết hoa của nàng...
Nguỵ Anh Lạc quệt mồ hôi, điều chỉnh lại tâm thái một chút. Lần này, nếu thật sự cô được làm lại, chắc chắn phải nắm chắc cơ hội này, tuyệt đối không đi vào vết xe đổ cũ, phải bảo hộ hoàng hậu nương nương thật tốt.
Nghĩ lại những chuyện liên quan tới hoàng hậu nương nương, cô nhíu mày ngửi quần áo mình, không còn mùi rượu nữa, là ai thay cho cô...
Trong cung điện Trường Xuân Cung, Phú Sát Dung Âm ngồi quan sát hai vật trên tay.
Một món là chuỗi hạt theo nàng nhiều năm. Một món là thứ rơi ra từ người Anh Lạc, cũng là chuỗi hạt, hơn nữa giống hệt của nàng.
Điểm khác biệt duy nhất đó là chuỗi hạt của Anh Lạc cũ hơn rất nhiều, đã có chút bạc màu, nhưng hạt châu thì sáng hơn của nàng. Có thể thấy chủ nhân của chuỗi hạt này cũng luôn mang theo người, hơn nữa còn cầm trên tay thường xuyên.
Nhưng chuỗi hạt này là ngạch nương của nàng đã đặc biệt tìm từmg hạt một xâu lại thành chuỗi khi nàng được gả vào phủ Bảo Thân Vương. Ngạch nương nói thiên hạ chỉ có một chuỗi này, sao giờ lại xuất hiện một chuỗi khác? Hơn nữa còn cũ hơn của nàng...
Có lẽ đêm qua Anh Lạc đột nhiên đổi tính, miệng nói toàn lời đại nghịch bất đạo, còn cả cách xưng hô của cô với nàng... Anh Lạc tới Trường Xuân Cung nửa tháng, chưa từng có hành động gì trái phép tắc.
Đêm qua lại giống như bị trúng tà, bữa tối nàng tới Dưỡng Tâm Điện gặp hoàng thượng, vì một số việc nên trở về hơi muộn, kết quả lại thấy Nguỵ Anh Lạc một mình quỳ bên giường nàng uống rượu.
Gọi thế nào cô cũng liên tục gọi khuê danh của nàng. Trong cung chưa từng có ai nhắc tới, cung nhân cũng không được phép nhắc tới khuê danh của phi tần, ngay cả hoàng thượng cũng chỉ gọi nàng là hoàng hậu. Nguỵ Anh Lạc càng không thể biết mới phải...
Nàng nhướn môi cất chuỗi hạt của Nguỵ Anh Lạc vào trong người, tay vẫn cầm chuỗi hạt của mình.
Xem ra Nguỵ Anh Lạc ngoài thông minh hơn người, nhiều mưu mẹo, còn có rất nhiều bí mật nàng không biết. Nhưng dù thế nào thì nàng vẫn tin tưởng Nguỵ Anh Lạc.
Phú Sát Dung Âm tay cầm quạt phe phẩy, lặng lẽ chờ Nguỵ Anh Lạc tới thỉnh an.
< tbc >