Bí mật được gìn giữ suốt thời gian quen biết Hạ bây giờ anh mới dám nói ra. Chuyện này không phải chỉ có mình anh biết, bố mẹ anh cũng hiểu rõ chuyện này, nhưng lúc ở bệnh viện. Trong thời gian Vũ nửa tỉnh nửa mê, mẹ anh ko hề nói một lời nào về chuyện cu Mạnh cả. Vì bà nghĩ nếu Hạ đã ko thích anh thì dù anh còn độc thân cô cũng sẽ ko
thích.
Nhưng trường hợp của anh lại khác, Không những rơi vào trạng thái người ko tỉnh táo, mà lúc ấy ko biết có chữa dc ko vì y học cũng bó tay... mà cô ấy vẫn bất chấp ở bên cạnh anh. Điều này khiến mẹ anh im lặng, ko cần nói thêm điều gì nữa, vì bà biết cái khó khăn như vậy cô còn chấp nhận đc thì chẳng còn gì có thể ngăn cản dc tình yêu của Hạ nữa.
Vũ tắt đèn ở bàn làm việc đi, nằm xuống ghế salon nơi Hạ đang nằm, tuy có hơi chật song anh thích cảm giác này. Vũ nằm trong gối đầu tay cho Hạ nằm, cô nằm gọn trong lòng anh, nằm bên nhau Vũ thủ thỉ:
Cảm ơn em, Hạ!
Sao anh lại cảm ơn em?
Vì em đã không bỏ anh mà đi. Nếu trong thời gian anh không tỉnh táo. Em bỏ anh đi thì bây giờ anh tỉnh lại còn có thể gặp dc em nữa sao?
Em đâu có làm thế..
Rất may vì em đã không làm thế. Anh vui lắm, khi tỉnh lại gặp dc em và mẹ chính là điều khiến anh vui nhất!
Anh hứa sau này sẽ không để em chịu thiệt thòi như vậy nữa đâu.
Hạ lấy tay che miệng Vũ lại, ko cho anh nói tiếp:
Em không cần anh hứa hẹn điều gì cả, em chỉ cần anh từ nay hãy yêu thương em thật nhiều mà thôi... những chuyện khác khoan hãy nghĩ tới.
Em muốn trân trọng những tháng ngày bình yên như thế này anh ạ!
Anh cũng thế.!
Mà... mọi chuyện anh cũng nói rõ cho em biết rồi, giờ em có thể giữ lời hứa như em đã nói không??
Em đã hứa với anh chuyện gì nhỉ?
Em quên nhanh vậy sao?
Em nhớ là em đâu có hứa gì?
Ban ngày anh có nói nếu em đồng ý ở lại đêm nay thì anh mới kể chuyện cho em nghe mà!
Vũ nhấn mạnh.
Thì đúng rồi. Em chỉ nói có thế, em hứa gì khác đâu.
Anh không biết. Em đã đồng ý ở lại thì bây giờ có nhiệm vụ cho em đây.
Hihi. Ai lại có lý lẽ như anh chứ??
Vũ tinh nghịch, anh kéo cao chiếc áo Hạ đang mặc lên quá ngực, trong bóng tối mờ ảo hai bầu ngực căng tròn thở phập phồng... càng nhìn Vũ lại càng thấy hưng phấn.
Lý lẽ của anh là... chính là không có lý lẽ khi ở bên em như thế này...
Ưmmm... anh xấu lắm..
Tốt đẹp lúc khác... còn bây giờ em nói anh xấu thì anh nhận xấu... anh ko cần đẹp..
Có mấy ai không mặc quần áo mà đẹp được đâu..?
Anh nói gì buồn cười vậy... ahhh... em nhột lắm..
Các cụ vẫn bảo "Người đẹp vì lụa mà"..., nếu như không mặc quần áo thì chẳng xấu thì sao... ok. Anh xấu cùng em...
Em chịu thua lý lẽ của anh luôn đấy...
Vũ cởi phăng chiếc áo phông cộc tay vứt ngổn ngang lên bàn uống nước, anh vùi đầu vào ngực Hạ, hít hà mùi hương da thịt nơi bầu ngực phập phồng ấy...
Ư ư ư...
Vũ tìm kiếm sự ướŧ áŧ nơi bờ môi mềm của Hạ, anh cắn nhẹ môi dưới khiến cô rên khe khẽ, bàn tay luồn ra phía sau giải phóng chiếc khuy áo ngực chật trội, hai trái bưởi hoàn toàn phơi bày lõα ɭồ trước mặt anh. Vũ di chuyển nụ hôn xuống phía dưới, lưỡi anh tìm kiếm sự mềm mại nơi núm ngực trái, anh mυ'ŧ nhẹ... Hạ quằn quại trong sự say mê tình ái... phía thân dưới của cả hai cũng trần trụi từ bao giờ.
Hai bộ phận nhạy cảm tiếp cận nhau ở cự ly gần nhất, sự mạnh mẽ đàn ông của Vũ biểu hiện bằng bàn tay thăm dò khắp cơ thể, bằng sự cứng ngắc và nóng hổi của người anh em nhỏ bé...
Bên dưới gò mu cao đầy đặn, hai mép lớn ngày càng hưng phấn do Vũ cọ sát thân dưới vào người Hạ, cô cảm thấy dục tình đang trỗi dậy từ sâu bên trong, cảm giác như mỗi dây thần kinh trong người đều giãn nở hết cỡ để đón nhận sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ, gây mê của anh...
Dường như chiếc ghế salon quá chật để cả hai hành sự, Vũ kéo Hạ đứng dậy, cho cô dựa sát vào tường, hai tấm thân trần trụi quấn lấy nhau không rời. Từng hơi thở mệt nhọc phát ra trong bóng tối, Hạ quay người hai tay bám lên tường, hơi nhếch mông lên cao, hai chân dạng rộng, Vũ đứng phía sau, anh khom thân dưới, tìm kiếm nơi mật tư và từ từ đưa cái đó vào bên trong.
Vẫn chặt khít và ấm nóng như vậy, sự trơn ướt bao trùm lấy chú họa mi cứng ngắc của anh, nó trơn quá khiến Vũ đê mê, anh thích thú ra vào liên tục, dập dụi say sưa không nghỉ. Những ngón tay anh bấu nhẹ vào ngực cô, nắn nắn vê vê hai núm nhỏ, Hạ mím môi cố gắng để ko phát ra tiếng rêи ɾỉ quá lớn... quả thực là quá tuyệt vời, cảm giác sung sướиɠ, thăng hoa cứ bao trùm mãi khi mà Vũ say sưa nhấp nhô....
Hạ... em có thích không?
Vũ làm với tần suất chậm hơn, anh khẽ hôn lên cổ Hạ và thì thầm.
Ahhh... aaahhh...
Em thích lắm... lắm.. anh...
Vũ.. em thích... em thích... ưʍ..
Anh sẽ làm cho em "Thích" mỗi ngày như thế này... em chịu không??
Em chịu..
Hạ liên tục gật đầu...
Lâu lâu Vũ đổi tư thế, cho Hạ ngồi lên salon, chân cô dang rộng ra, Vũ đứng thẳng từ từ ấn vào cái bótttt... trơn trượt... là cảm giác anh thấy lúc này... Hạ có lẽ hưng phấn đỉnh điểm nên bên trong mới dào dạt nước nôi đến thế. Càng trơn trượt càng làm cho anh muốn phóng thích, sự ghì chặt và thúc mạnh vào trong cũng khiến cho chiếc ghế salon di chuyển khỏi vị trí tạo ra tiếng kêu sột soạt... sột soạt...
Vũ thẳng người, hai tay bấu chặt lấy mông Hạ, anh dồn sức và đẩy thật nhanh, phóng thích hết sự mạnh mẽ anh có đc vào trong người Hạ, mỗi lúc bắn ra họa my lại giật giật đến mê người. Những giọt mồ hôi lấm tấm, Vũ mệt mỏi vì cuộc làʍ t̠ìиɦ say đắm nhưng anh thấy rất thỏa mãn, cảm giác phóng thích đc tinh lực đàn ông ra ngoài nó mới dễ chịu làm sao, rất khó để diễn tả... nhưng mà anh thấy... chưa làm thì thôi, mà đã làm thì chỉ muốn có nhiều lần tiếp theo nữa thôi..
Khoảng nửa tháng sau kể từ ngày Vũ tỉnh táo trở lại, anh đã đi làm lại ngay sau đó, mọi người ở cơ quan ai nấy đều mừng cho anh. Các anh em bạn bè thân thiết tổ chức một bữa tiệc ăn mừng Vũ khỏe lại, nhân cơ hội, Vũ đã đưa Hạ đi cùng và anh giới thiệu với mọi người cô là người yêu, cũng là vợ sắp cưói của Vũ. Ai cũng ngạc nhiên về chuyện này, có lẽ họ cũng như Hạ trước đây, nghĩ Vũ có con riêng nên khó lấy vợ, giờ nhìn Hạ đi bên Vũ ai cũng thấy họ xứng đôi, tuy nhiên lại có suy nghĩ "Xinh đẹp thế mà chấp nhận làm mẹ kế"....
Mọi khoảng cách giữa Hạ và Vũ đều đã không còn, đã giới thiệu với anh em bạn bè rồi thì cũng nên thưa chuyện với bố mẹ hai bên. Mẹ Vũ thì đã nhìn ra đc tình cảm của hai đứa từ lâu nên ko có ý kiến gì. Hơn nữa thử thách tình yêu lớn nhất trong khi Vũ nửa tỉnh nửa mê chính là lời giải đáp cho bà, bà hoàn toàn không có lý do gì ngăn cản chuyện này cả. Mẹ Vũ mừng vì có đc dâu hiền như thế còn ko hết...
Bố mẹ anh hoàn toàn đồng ý cho hai người qua lại với nhau, bởi Vũ cũng ở độ tuổi ko còn trể để chơi bời ong bướm nữa, hơn cả là Hạ tốt bụng, ngoại hình xinh đẹp, nghề nghiệp ổn định... hết lòng yêu thương con trai ông bà như vậy... Tìm đâu ra người tốt hơn mà từ chối được đây??? Tuy nhiên, khó khăn lại đến từ gia đình Hạ, cô là người khá kín tiếng trong chuyện đời tư, từ ngày yêu đương qua lại với Vũ, cô chưa một lần tâm sự cho bố mẹ chuyện này.
Bởi vậy khi biết tin, bố mẹ cô đã không tán thành cho cuộc hôn nhân này. Lý do chính là sự xuất hiện của một đứa trẻ lên 7 tuổi là Cu Mạnh, bố cô lo lắng Vũ có một quá khứ chơi bời nên để lại hậu quả. Dù đã cố gắng giải thích song ông vẫn không đồng ý... ngoài ra chuyện Vũ đi tập huấn bị chơi bùa cũng khiến cho bố mẹ cô ái ngại.
Ông không chứng kiến mọi chuyện nên càng không tin gì bùa mê cả. Ông cho rằng, Vũ là người không đứng đắn nên mới để người ta tiếp cận mình, còn chuyện thời gian anh ko tỉnh táo... bố Hạ suy đoán não bộ anh có vấn đề. Mà đã có vấn đề thì chắc chắn là ko bình thường. Bây giờ anh tỉnh táo đc, nhưng ai dám khẳng định sau này sẽ có lúc anh phát bệnh trở lại??? Ông lo lắng cuộc đời con gái về sau vất vả, sợ Vũ ko bình thường (ngờ nghệch) thật thì con gái ông khổ. Bởi vậy bố mẹ Hạ kiên quyết cấm đoán chuyện hôn nhân này.