Cô Ấy Là Gia Sư Của Con Tôi

Chương 18

Sau buổi đi cafe tối với Quỳnh, không còn chuyện Quỳnh chủ động tiếp cận Vũ nữa mà là anh chủ động tiếp cận Quỳnh. Chính Vũ cũng không hiểu vì sao mình lại như thế, anh luôn cho rằng mình ko muốn quan tâm hay chú ý đến ai khác ngoài Hạ, nhưng tâm trí anh thời gian này chỉ nghĩ đến Quỳnh. Anh cố gắng gạt cái suy nghĩ ấy ra nhưng không được. Kèm với đó là hằng đêm nhu cầu chăn gối của anh cũng mãnh liệt hơn trước. Anh rất khó ngủ, người cứ cảm thấy nóng ran và luôn nghĩ tới chuyện quan hệ nam nữ. Nhưng người mà anh nghĩ đến khi đang "n*ng" lại không phải Hạ, mà hình ảnh cô gái với hai bầu ngực đầy đặn lấp ló qua lớp vải ướt nhẹp của Quỳnh khiến anh khao khát biết mấy. Thật kỳ lạ!

Quỳnh hiện tại với anh chỉ là người "Lạ", mà nhu cầu anh lại cao bất thường, đêm đến Vũ tự xử cho mình bằng cách vui đùa với người anh em "tay phải", trong đầu hiện lên vô số các hình ảnh dâʍ đãиɠ của Quỳnh mà anh tưởng tượng ra để thỏa mãn. Những lúc như vậy anh ko nghĩ được nhiều, cốt là để thỏa mãn cái nhu cầu bí bách của bản thân nên càng nghĩ ra các hình ảnh phong phú. Khi giải phóng ra được thì Vũ lại thấy bản thân có lỗi, dù là ko trực tiếp quan hệ với Quỳnh, song việc anh nghĩ đến cô gái ấy để tự sướиɠ cũng là có lỗi với Hạ ở nhà rồi.

Còn mấy ngày nữa là Vũ kết thúc đợt tập huấn, gần nửa tháng trôi qua anh ko liên lạc gì về cho Hạ và Cu Mạnh, song tuyệt nhiên anh cũng ko còn tâm trí quan tâm đến hai cô cháu nữa. Thậm chí có những lúc nhìn lén Quỳnh ở cơ quan, Vũ còn ước thời gian tập huấn kéo dài thêm thì tốt biết bao.

Một đêm trăng sáng, khi cả phòng ai nấy đều đã say giấc nhưng Vũ vẫn còn trằn trọc. Anh không ngủ được vì cứ cảm thấy bứt rứt trong người, một cảm giác rất lạ, giống như mọi đêm và hình ảnh dâʍ ɭσạи của Quỳnh trong suy nghĩ của anh lại hiện về. Anh không ngủ nữa, đi ra phía sau nhà rửa mặt cho tỉnh táo, trấn tĩnh lại xem thời gian này mình bị gì mà hay xuất hiện những ảo giác, những xúc cảm mãnh liệt về đêm như vậy. Cơ thể hoàn toàn bình thường, không có chỗ nào khó ở cả, chỉ khi đêm đến là nhu cầu đàn ông nó hơi cao thôi.

Rửa mặt xong Vũ không vào đi nằm ngay, anh ra phía sân trước khu tập thể đứng tập thể dục. Mấy động tác đá chân, đánh tay rồi đi bước nhỏ mấy vòng quanh sân... lúc anh không chú ý thì có tiếng gọi khe khẽ:

Anh Vũ! Anh Vũ!

Vũ dừng lại nhìn ra phía tiếng người nói, đầu cổng là Quỳnh. Lạ nhỉ, sao muộn rồi Còn đi ra đường giờ này? Sẵn có cảm tình với cô ấy thời gian gần đây, Vũ vội rảo bước đi ra phía cổng.

Sao em đi đâu giờ này thế?

Không sợ bị trêu ghẹo à?

Quỳnh cười hihi:

Em á? Em là ma xó ở khu này rồi, chỉ sợ em bắt nạt người ta thôi chứ ai mà dám động đến em chứ?

Nói thế chứ con gái phải chú ý an toàn em ạ, dù sao bây giờ cũng là buổi tối. Không an toàn cho chị em phụ nữ đâu.

Vũ nhắc nhở. Dù vậy nhưng bỗng nhiên gặp cô ở đây khi mà trong lòng anh đang rạo rực chuyện ấy, Vũ cũng rất vui đấy.

Không lẽ anh định trêu ghẹo em sao?

Mà nói là không tốt cho phụ nữ?

Quỳnh hỏi ngược lại.

Anh nói là muốn tốt cho em, vì người đi đường đâu có thiếu?

Đâu có. Em đâu thấy người nào?

Chỉ có anh là đàn ông thôi, vậy không lẽ anh là người xấu à...

Em nói gì vậy chứ hả?

Hihi. Quỳnh cười khúc khích.

Em đùa anh thôi. Mà sao anh không ngủ được à?

Ừ. Anh hơi khó ngủ thật, định ra đây tập thể dục chút rồi vào ngủ cho ngon.

Hay là qua chỗ em chơi đi. Em cũng không ngủ được...

Như này là sao nhỉ?? Quỳnh là con gái chưa chồng, bây giờ cũng muộn rồi, theo lý mà nói nên ở nhà thì hơn. Tại sao còn đi ra đường và đúng lúc gặp anh ở đây. Còn chủ động mời anh về chỗ ở tâm sự nữa, vô vàn ý nghĩ đen tối trong đầu Vũ lập tức xuất hiện... anh nghĩ ngay đến viễn cảnh sung sướиɠ với Quỳnh.

Rõ là không nên đến đó nhưng sao đôi chân của Vũ như có một thế lực vô hình nào sai khiến vậy, bản năng trong người cũng bùng nổ dữ dội hơn khi anh đi sát bên Quỳnh. Mùi hương từ cơ thể cô ấy thoang thoảng khiến đầu óc anh ngây dại. Đi chẳng mấy chốc mà đến khu trọ Quỳnh ở. Vũ cảm giác mình như người mất hồn vậy, Hoàn toàn để Quỳnh dẫn dắt, cô ta nói gì anh liền làm theo vậy. Nói uống nước liền uống nước, nói ngồi xuống giường liền ngồi xuống giường... giống như người vô tri.

VŨ ý thức được điều gì đó không ổn nhưng không ngăn được...

Khi vào trong phòng, Quỳnh chủ động đóng cửa lại, trước mặt Vũ, dù trước đây hai người chưa hề xảy ra chuyện yêu đương tán tỉnh... thế mà lúc này cô ấy lại ngang nhiên cởi đồ và thay trước mặt anh.

Bộ quần áo dài từ từ được cởi bỏ, trên người Quỳnh chỉ còn bộ đồ lót phụ nữ. Vũ chứng kiến mà mồm miệng há hốc, đáng lý mà nói, anh nên nhắc nhở Quỳnh giữ ý tứ, song anh lại ko nghĩ vậy. Đầu óc anh lúc này lại khao khát được chiếm lấy thân thể kia biết bao. Cây Nấm đùi gà trong chiếc quần cộc lại vươn cao hùng dũng, đội quần mà nhô lên.

Quỳnh không có ý mặc đồ ở nhà vào, không những vậy cô còn đi đến gần Vũ, nở nụ cười khó hiểu:

Anh Vũ thấy em có đẹp không?

Vũ gật đầu lia lịa:

Đẹp! Đẹp lắm. Quỳnh đẹp lắm..

Vũ nói trong vô thức, mồm miệng đáp lại rất nhanh nhưng mắt anh vẫn vô hồn đến thương hại.

Đẹp à...

Đẹp thì anh Vũ hãy chiếm lấy em đi. Quỳnh cho anh đó, anh VŨ, anh hãy làm gì đó để cảm ơn em đi...

Vũ nuốt nước bọt, quả thật anh rất rất rất thèm muốn được động chạm vào cơ thể nõn nà kia... Quỳnh ngồi xuống bên giường. Lấy tay Vũ đặt lên ngực mình rồi nói:

Sờ đi anh, sờ đi, em cho anh đó!

Anh.. anh...

Anh không thích Quỳnh à?

Không... không... phải... phải... thế...

Vậy như nào. Sao anh Vũ không thích em???

Không.. phải.. thế...

Vũ lắp bắp.

Anh Vũ ko thích Quỳnh là Quỳnh giận thật đó!

Anh thích... anh thích..

Vậy anh hãy làm gì đó đi... hãy nói là thích em đi...

Thích em! Thích em!

Lời nói của Vũ như một đứa trẻ. Quỳnh nhìn vậy thấy rất hài lòng, cuối cùng kế hoạch của cô cũng thành công. Không ngờ bí quyết của các thầy mo ngày xưa lại có tác dụng như vậy...

Vũ đương nhiên thèm muốn được sờ soạn cơ thể kia rồi. Quỳnh theo cử động của bàn tay Vũ đang sờ nắn trên người mình cô bật ra tiếng rêи ɾỉ đầy dâʍ đãиɠ và kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Vũ không nhịn được, anh đưa tay lên thăm dò thân dưới của Quỳnh, chỗ đó ướt nhẹp. Quỳnh bạo lắm, biết Vũ đã dính bẫy, cô cúi xuống ngậm lấy cây nấm đùi gà to bự qua chiếc quần vải thô ráp, miệng cô tròn lại rồi làm mấy động tác mê người. Dù chỉ là bên ngoài nhưng vẫn làm cho Vũ cảm thấy tâm hồn bay lên tận mây xanh. Vũ nhắm mắt lại, miệng ú ớ vì sướиɠ..ggg...ggg...

Quỳnh làm chủ cuộc chơi, cô đẩy Vũ nằm ra giường, cô trèo lên ngực anh và ngồi lên đó, ưỡn ẹo thân dưới và cởi luôn chiếc qυầи ɭóŧ ướt nhẹp kia ra. Một rừng rậm phô bày ở giữa hai bắp đùi trắng mịn, cô ấy cố tình dứ dứ lại gần mặt Vũ, khu vực bí hiểm đó như gọi mời.. Ý Quỳnh muốn Vũ hãy kí©ɧ ŧɧí©ɧ lên điểm nhạy cảm đó đi.

Vũ chưa làm thế bao giờ.. nhưng lúc này anh rất muốn làm thế. Anh đẩy Quỳnh nằm ngửa ra, Vũ ngồi bật dậy cởi phăng chiếc áo đang mặc và chiếc quần cộc ra khỏi người, kéo chân QUỲNH sang hai bên. Trong đầu ngập tràn ý nghĩ sẽ dùng miệng để kí©ɧ ŧɧí©ɧ đám rừng rậm kia... nhưng anh không vội làm thế. VŨ nằm rạp lên người Quỳnh, hôn hít và nhấn nhá của nợ lên người cô ấy...

Vũ trượt dài từ nơi bầu ngực xuống rốn và dừng lại nơi nhạy cảm, đang chủ định sẽ đưa lưỡi lên kí©ɧ ŧɧí©ɧ chỗ đó thì bỗng nhiên anh khựng lại. Cơn đau bụng và buồn nôn kéo đến, Vũ thấy khó chịu trong người, anh ngồi hẳn dậy, một tay ôm cổ, một tay che miệng rồi nôn khan:

Họe! Họe!

Suýt nữa thì cá cắn câu rồi... chán thế... Quỳnh bực dọc ngồi dậy theo Vũ, cô quan tâm anh:

Anh sao thế? Sao bỗng nhiên lại buồn nôn như vậy?

Vũ lúc này thấy mình tỉnh táo hơn trước, có lẽ là do cơn buồn nôn ập đến bất ngờ, nếu không... 1 chút xíu nữa là anh đã làm trò bậy bạ với Quỳnh rồi. Nghe Quỳnh hỏi Vũ vô cùng ngạc nhiên, bởi vì anh ko hiểu nổi vì sao mình lại ở chỗ Quỳnh trong khi đêm vắng thế này. Cơ thể lõα ɭồ của Quỳnh trước mắt là vì sao?? VŨ không nôn đc, anh nói:

Sao anh lại ở chỗ em thế nhỉ?

Mà em ăn mặc cẩn thận chút đi, ai nhìn thấy lại trách anh có ý đồ xấu xa!

Thì ra Vũ hoàn toàn chẳng nhớ gì chuyện vừa diễn ra cả, đầu óc anh trống rỗng, anh nói một câu khiến Quỳnh giận tím mặt luôn. Nhưng lúc này Vũ đã tỉnh táo rồi, nếu ko ăn mặc chỉnh tề lại.. có lẽ sẽ ko hay nên Quỳnh vội vàng lấy đồ mặc lên người. Cô vội bịa:

Anh rõ thật là... khi nãy em gặp anh trên đường, anh nói đi ngoài đường vắng ko tốt cho chị em phụ nữ..

Anh chẳng đưa em về còn gì...

Giờ lại hỏi tại sao.. nhanh quên quá đấy!

Thế à. Sao anh ko nhớ gì là thế nào nhỉ?

Họe.. họe..

Vũ lại nôn khan.

Đã vậy... xíu nữa thôi thì... hức hức...

Huhu..

Quỳnh òa lên khóc tu tu.. cô giả bộ như mình bị oan ức..

Xíu nữa thì... anh đã làm chuyện có lỗi với em rồi!

Vũ tròn mắt:

Vậy sao...

Sao có thể thế đc. Đầu óc anh vẫn tỉh táo mà. Làm gì có chuyện đó.

Quỳnh vội thanh minh:

Vậy anh nhìn cái của nợ trong quần anh đi.

Vũ nhìn xuống thì thấy bình thường, cậu nhỏ vẫn ngoan ngoãn ngủ yên trong quần.😁

Đâu có. Anh bình thường mà!

Có lẽ từ lúc Vũ xuất hiện cơn đau bụng cả buồn nôn, cái cảm giác n*ng kia nó cũng vì thế mà tan biến.

Quỳnh bí thế chả biết nói gì, cô nói cùn:

Tóm lại em ko biết đâu.. huhu..

Anh xin lỗi, anh ko nhớ gì cả... nhưng chắc chắn là chưa xảy ra chuyện gì đúng ko em... Em nghỉ sớm đi, anh xin phép về khu tập thể!

Nói đoạn Vũ vội vàng đứng dậy đi về, bỏ lại QUỲNH với tâm trạng ko thể tồi tệ hơn. Quỳnh bực dọc vì Vũ bỏ về, hơn nữa kế hoạch đang suôn sẻ mà bị bóc mẽ... khiến cô được phen ê chề, suýt thì ko biết giấu mặt đi đâu.