Giấc Mộng Ngày Xuân

Chương 6

Chiếc xe 7 chỗ bon bon chạy qua những con đường làng đầy đất đá gồ ghề và tiến lên đường lớn. Lần đầu tiên Mùa được lên huyện, à... chỉ là đi qua thôi. Sao từ xã lên huyện mà khung cảnh nó khác nhau dữ vậy, cảnh vật đẹp đẽ, nhà cửa chen chúc nhau, người người đông đúc qua lại. Đi cùng chuyến xe lần này, có chị Vân là người nhiều tuổi nhất, đến anh lái xe chắc cũng trạc ngoài 30 tuổi. Ngoài ra còn một người đàn ông từ đầu đến cuối ko nói năng gì, nhìn có vẻ già hơn anh lái xe một chút, và có thêm một cô gái khác nữa.

Thoạt nhìn Mùa cũng biết được cô gái này có xuất thân như mình, bộ quần áo ngả màu nâu đất, nước da ngăm ngăm, mái tóc chải vội... đặc biệt là móng chân và móng tay có màu vàng khè đặc trưng của những người làm ruộng. Có lẽ mấy ngày vừa qua chị Vân đi ra ngoài và tìm thêm được người làm, vì chưa quen biết nên cả hai cùng im lặng, không ai nói với nhau câu gì.

Chị Vân thỉnh thoảng nói chuyện với anh lái xe, những mẩu chuyện với nội dung rất khó hiểu, Mùa ngờ nghệch nghe ko ra là chuyện gì. Còn người đàn ông đeo kính, vì kính râm màu tối nên Mùa ko biết anh ta ngủ hay thức, chỉ thấy khoanh tay trước ngực, đầu ngả ra ghế xe và luôn im lặng mà thôi.

Mùa ko quen biết ai trong xe trừ chị Vân, nói là quen biết... nhưng chị em cùng cha khác mẹ, từ bé đến giờ nay Vân mới được gặp gỡ... bởi vậy tình cảm cũng chưa đc cho là thân thiết lắm! Và cô cũng im lặng theo số đông, cô gái ngồi bên cạnh cũng tầm tuổi như Mùa, có lẽ say xe nên ngả đầu ra ghế xe và nhắm mắt ngủ. Thỉnh thoảng lại lấy tay che mồm lại ra dáng vẻ buồn nôn.

Mùa không thấy mình say xe, xe có máy gì phả ra hơi lạnh man mát, Mùa rất thích. Hết ngắm xe rồi lại ngắm đường, chẳng biết đã đi qua bao nhiêu thị trấn, bao con đường, Mùa mỏi mắt quá nên cũng ngủ thϊếp đi. Kỳ lạ là ngủ gật trên xe thế này cũng ngon giấc đáo để, cô mới nhắm mắt một chút đến khi mở mắt ra trời đã tối đen, xe dừng trước một quán ăn ven đường, chị Vân mở cửa xe bước xuống trước nói bâng quơ:

Đến nơi rồi!

Một câu ngắn gọn nhưng ai cũng hiểu ý là phải xuống xe để giải lao, ăn uống giữa đường. Cô gái ngồi bên cạnh tay ôm túi quần áo lúc này cũng dụi dụi mắt nhìn quanh rồi bước xuống xe. Mùa nhanh chóng làm thân với cô ấy, vì hai người cùng thuộc lứa tuổi và tầng lớp với nhau... sẽ gần gũi hơn cả.

Đây là lần đầu tiên cả hai xa nhà, xa quê nên khi đặt chân vào nhà hàng ăn cảm thấy cái gì cũng lạ lẫm, chị Vân đi đâu ngồi chỗ nào hai cô gái trẻ cũng bám gót đi theo. Vân thấy hơi khó chịu nên nói nhẹ:

Hai em cứ ngồi vào bàn này đợi chị, chị ra ngoài nghe điện thoại có chút chuyện!

Dạ.

Cả hai đều đồng thanh đáp.

Lát sau chị Vân quay lại cùng người đàn ông đeo kính và anh tài xế, lúc này người đàn ông đeo kính mới bỏ kính ra Mùa mới có dịp được xem dung nhan của người đó. Đôi mắt của y to và tròn, đuôi mắt khẽ hếch lên, nhìn rất dữ tợn. Nếu không có chị Vân đi cùng, có lẽ cả Mùa và cô bé kia đều ko dám ngồi cùng bàn ăn cơm. Cả bữa ăn y không nói câu gì, chỉ ăn và ăn, ăn xong thì lại đeo kính và giữ nguyên cái trạng thái như lúc đầu Mùa nhìn thấy.

Ăn bữa tối xong, mọi người lại cùng nhau khởi hành. Trời về đêm, đường xá ít người qua lại, hơn nữa bây giờ đã đi đến khu vực địa hình nhiều đồi núi, xe thưa thớt đến đáng sợ! Không biết còn bao xa nữa thì đến, chẳng biết chỗ chị Vân ở ra sao mà nhìn đường đi thế này... Mùa cũng thấy có chút hoang mang, đường đồi núi, đèo dốc chiếc xe 7 chỗ cô độc một mình trên cung đường vắng, thỉnh thoảng có chiếc xe thồ hàng chạy qua.

Cơm no, xe chạy rì rì, Mùa lại thiu thiu chìm vào giấc ngủ. Đương ngủ ngon thì có tiếng gọi:

Dậy đi các em! Đến nơi rồi!

Là tiếng chị Vân. Mùa mở mắt ra thấy xe dừng lại ở trước một căn nhà cấp 4 cũ kỹ, bên ngoài tường rêu mốc xám đen, người đàn ông đeo kính không thấy đâu nữa. Cô bé ngồi cạnh vẫn còn ngủ say, có lẽ do say xe nên bạn ấy mệt, nôn nhiều lần quá giờ ngủ không biết gì.

Này! Này! Cúc ơi! Cúc này..

Dậy đi... hình như đến nơi rồi í..

Cúc mắt nhắm mắt mở ngửng đầu dậy, lơ đễnh nhìn ra phía ngoài xe. Xe đang đậu trên một con đường không quá nhỏ cũng ko quá lớn, hai bên nhà cửa san sát nhau. Có lẽ đây là nơi mà chị Vân đang làm ăn và sinh sống, nhưng vì là ban đêm nên trông hơi buồn, có chút lạ lẫm nữa. Cả hai dắt nhau xuống xe mang theo túi quần áo ôm khư khư trước ngực như sợ ai lấy mất. Đúng là... lần đầu thoát ly quê hương!

Đêm nay hai đứa cứ ngủ lại đây nhé, chìa khóa đây!

Chị Vân nói xong liền quăng chùm chìa khóa lại chỗ Mùa.

Vậy chị sẽ ngủ ở đâu ạ?

Mùa hỏi lại.

Chị bây giờ đi đằng này có chút chuyện, đêm nay có chuyến hàng nhập về. Nếu ngủ thì hỏng hết chuyện, hai đứa đi đường dài mệt thì cứ ngủ đi nhé!

Trời Sáng chị quay lại, hoặc không thì sẽ cho người đến đón hai đứa đi ăn sáng.

Không đợi Mùa và Cúc hỏi thêm câu gì Vân đã trèo lên xe. Chiếc xe nhanh như chớp đã phóng như bay trong bóng đêm. Một lát đã mất dạng ko thất bóng dáng đâu nữa. Hai đứa bảo nhau mở cửa nhà rồi mang đồ vào trong. Căn nhà tối đen, lần mò mãi Mùa mới tìm được công tắc đèn điện và bật lên, chung quanh đâu đó còn đưa lại mùi ẩm mốc. Giống như... căn nhà đã lâu không có người ở.

Bên trong không có đồ đạc gì nhiều, phòng khách kê bộ bàn ghế gỗ màu đen đã cũ kỹ, trên bàn có chiếc gạt tàn đựng đầy mẩu thuốc đã hút dở. Mùa đi vào bên trong, có gian buồng để ngủ nhưng ko có cửa nẻo gì, cô bỏ đồ vào đó rồi tìm nước rửa tay chân. Nhìn qua một lượt Mùa đoán chắc đây không phải nhà chị Vân ở, căn nhà ko có vật dụng gì.. nên chỉ có thể ngủ tạm mà thôi.

Cúc sợ hãi cứ bám lấy Mùa, cô đi đâu thì Cúc đi đó, không dám tách nhau ra... vì căn nhà u ám... Cúc sợ có ma! Cả hai vào giường đi nằm nhưng ko dám tắt điện.

Ở trên xe mệt quá nên tớ ko nói chuyện nổi. Cả là ngại với chị Vân và mấy người kia nữa... ở quê cậu làm gì rồi?

Cúc nằm bên ko ngủ đc liền hỏi chuyện Mùa.

Tớ á? Quê mình thì ngoài trồng lúa, trồng hoa màu thì cậu bảo còn làm gì được nữa?

Mùa đáp.

Nhưng gần một năm nay tớ đi làm ở nhà máy gạch xã bên ấy... cậu thì sao?

Tớ cũng như cậu thôi, học hết cấp 2 ở nhà trồng lúa giúp bố mẹ. À quê tớ trồng nhiều cói lắm, hết mùa vụ thì ở nhà dệt chiếu cói cùng mẹ.

Thế sao cậu quen chị Vân mà theo chị ấy lên đây?

Mùa lại hỏi tiếp.

Đâu. Nhà tớ ko quen chị ấy đâu, hôm trước có bà cô ở đầu làng tự nhiên chạy vào nhà tớ, nói chuyện với mẹ tớ, ý bảo có người quen cần tuyển con gái như bọn mình lên phụ bán hàng.

Bà ấy nói hay quá nên mẹ mình đồng ý cho đi!

Thế cậu có thích đi không?

Cũng thích thích! Vì từ bé có được đi đâu bao giờ... với cả cũng thử xem làm ăn thế nào. Hễ không chịu được thì mình xin nghỉ, lo gì!

Ừ. Đúng đấy. Mà chúng mình ở quê lao động như trâu như bò, vất vả thế còn chịu được. Không lẽ... như chị Vân nói, bán hàng nhàn hạ lắm,... mình ko làm đc người ta lại cười cho!

Hihi. Phải đấy...

...

Mùa và Cúc trò chuyện mãi, đi xe đường dài mệt mỏi nên ngủ thϊếp đi lúc nào ko hay. Sáng hôm sau, cả hai còn đang ngủ thì giật mình bởi tiếng gõ cửa ầm ầm.

Dậy chưa hai em ơi!

Dậy đi. Sáng bảnh mắt ra rồi chưa dậy à?

Giọng một người đàn ông ồm ồm.

Mùa và Cúc lồm cồm ngồi dậy, buộc vội mái tóc và ra mở cửa. Bên ngoài là một thanh niên cao to, nước da hơi ngăm ngăm, quần Jean và chiếc áo kẻ ca rô cùng màu đang đứng đó. Thấy hai đứa, anh ta liền nhoẻn miệng cười:

Dậy muộn thế? Anh gọi mãi mà ko nghe thấy gì à?

Dạ. Anh là ai vậy ạ?

Mùa đáp.

À. Quên chưa nói. Chị Vân bảo anh qua đưa hai em đi ăn sáng. Nhanh nhanh chuẩn bị đi các em, anh chờ kẻo muộn.

Dạ.

Mùa và Cúc chạy vội xuống dưới nhanh tay sửa soạn rồi đi theo anh thanh niên kia. Đi bộ một đoạn cách đó không xa, ban ngày mặt trời lên nhìn quang cảnh khác hẳn với đêm qua khi hai người vừa đặt chân xuống đây. Người đi lại đông đúc, quán hàng cũng bày biện đủ loại, anh kia dẫn hai đứa vào quán cháo lòng. Tự mình gọi ra hai bát tiết canh, một đĩa lòng ngon, một tô cháo vật vã và thêm chai rượu nhỏ. Còn hai cô gái muốn ăn gì thì tùy ý gọi món.

Hai cô chọn ăn cháo, vừa ăn vừa lặng im quan sát xem anh kia ăn uống thế nào. Cứ một ly rượu nhỏ đưa lên miệng anh ta lại gắp một miếng bỏ vào mồm nhai ngồm ngoàm... hai hàng ria mép rung rinh theo điệu bộ nhai. Thỉnh thoảng anh ta lại nhặt cọng rau thơm cho vào mồm ăn kèm, vừa nhai tóp tép vừa nói:

Ngon quá! Chà chà... ngon thế này mà hai em không thích à...

Thử miếng đi... này.. nhai sần sật luôn nhé!

Anh ta nói xong liền gắp đưa lên trước mặt hai cô một miếng dạ dày lợn trắng phau... nhưng cả hai đều lắc đầu vì đã no bụng rồi. Và vì ngại nữa.

Ăn xong cả ba lại trở về căn nhà tối qua Mùa và Cúc ngủ, anh kia lại nói:

Lát nữa chị Vân về sẽ qua đây đưa hai đứa đi xem công việc!

Dạ.

Mà chỗ làm của chị có xa lắm không vậy anh?

Cách đây 5km thôi, ở trong chợ mà.!

Mà hai đứa tên gì để nói chuyện cho dễ, cứ nói vu vơ thế này mệt mỏi quá.

Mùa mỉm cười rồi tự giới thiệu:

Em là Mùa. Còn đây là Cúc ạ!

Mùa à? Cúc à?

Nói xong anh ta nhìn hai đứa một lượt rồi cũng giới thiệu:

Anh tên Quảng. Cứ gọi là anh Quảng nhé! Anh theo chị Vân được 3 năm nay rồi!

Dạ.

Mà nhìn hai đứa cũng xinh đấy... thế này lại kiếm được bộn tiền!

Quảng vô tư nói ra câu ấy mà ko nghĩ ngợi gì, còn Mùa và Cúc, hai đứa ngơ ngác:

Sao lại kiếm được bộn tiền hả anh?

Bị hỏi ngược lại, Quảng mới nhớ ra mình vừa lỡ lời, anh vội bào chữa:

À... ý anh là... nhìn hai đứa xinh xắn.. có bán hàng thì nhiều người họ thấy xinh họ vào mua nhiều hơn. Như thế chẳng kiếm đc bộn tiền à...

Chị Vân chuyến này đi khéo tìm người thật!

Hai cô gái ngây thơ không hiểu gì nghe vậy tưởng đâu là được khen...

Mà chị Vân bán hàng gì vậy anh?

À.. Lát nữa chị ấy qua rồi hai đứa sẽ biết.. cứ chờ đi.

Dạ.

...

Đúng như lời của Quảng, lát sau chị Vân đến thật. Mới từ đêm qua chị còn nói đi có việc... thế mà bây giờ đã có mặt ở đây. Quần áo đã thay sang bộ khác, thần thái và sắc mặt ko thay đổi gì nhiều. Đi đường xa như vậy nhưng trên khuôn mặt chị ta không có biểu hiện gì gọi là mệt mỏi cả. Vân bước vào trong nhà, bỏ kính xuống rồi vẫy tay:

Hai đứa theo chị đến chỗ này chút nào!

Đã thấy khỏe hơn hôm qua chưa?

Mùa và Cúc bảo nhau đứng dậy đi ra ngoài.

Ngủ một giấc là như bình thường luôn rồi chị!

Mùa đáp lời, vì cô dẫu sao là em gái của chị, tuy ko thân thiết nhưng cũng gần gũi hơn Cúc. Cúc lặng im đi theo ko nói câu gì cả. Mọi người ngồi lên ô tô chị Vân, xe lại bon bon chạy, Mùa thầm nghĩ: " Không biết chị ấy giàu có cỡ nào mà xe đưa xe đón sang trọng thế này nữa? Phận làm thuê như cô mà cũng dc ngồi xe sang trọng... thật là..." Mùa tò mò... song với sự hiểu biết về xã hội ngoài kia còn quá nông cạn nên cô ko thể suy đoán đc gì.

Xe dừng lại trước cổng chợ lớn, người tấp nập đi lại, Chị Vân ra hiệu cho anh tài xế ở đó chờ mình, cô dẫn Mùa và Cúc vào trong. Vừa đi vừa giới thiệu:

Chị làm ăn ở chợ này cũng chục năm rồi, đầu tiên là bán muối bán gạo, cũng cơ cực lắm các em ạ. Sau có tí vốn, chị đi buôn quần áo, chồng chị thì buôn trái cây, lam lũ tần tảo.

May có ông trời ông phù hộ...

Nghe Vân kể chuyện hai đứa cũng chỉ biết nghe, vì thực chất 10 năm qua chị ấy sống và làm thế nào để có tiền thì chỉ có chị ấy là rõ nhất. Lời kể lể tâm sự khi nãy chỉ là lời nói đầu môi mà thôi... bởi vậy cả hai đều không góp ý câu nào. Chị Vân thấy hai đứa im lặng lại nói tiếp:

Chợ này to lắm em ạ, to nhất ở cái khu này luôn, trong vòng bán kính 40, 50 km trở lại đây thì chợ này buôn bán sầm uất nhất!

Dạ.

Ừ. Thôi đi theo chị về bên kia, ki ốt quần áo của chị bên đó. Kìa, thấy ko, biển hiệu Mỹ Vân, thời trang nam nữ đó!

Mùa và Cúc nhìn theo hướng tay chỉ của Vân, quả có nhìn thấy tấm biển như chị ấy nói thật, cửa ngoài đang khóa. Hai đứa tò mò muốn xe bên trong bày biện thế nào... thì ra là cả hai sẽ cùng nhau bán quần áo cho chị ấy....

Vân mở cửa ki ốt rồi giao cho hai đứa một chìa khóa cửa, cô nói:

Bên trong đây có nhà vệ sinh, nhà tắm cả bếp nấu nữa. Hai đứa cứ tùy ý mua bán gì ở chợ mà nấu ăn, có cái sập gỗ dựng ở góc tường kia rồi, mệt thì nằm đó mà nghỉ lưng.

Đây, chị đưa cho tiền ăn trước này, nhớ là hạn chế thôi nhé!

Dạ.

À chị bảo, khách vào xem quần áo, họ muốn thử cái nào hai đứa cứ lấy cho họ thử, giá chị có in sẵn trên mác rồi. Mỗi cái bớt từ 10-20k hoặc 30k nếu khách khó tính.

Cứ vậy thôi,.. ko khó đâu nhé. Thỉnh thoảng chị lại ghé qua, có gì chị lại hướng dẫn tiếp...

Dạ!

Ừ... vậy nhé. Chị lại chạy đi đằng này chút, lúc khác chị quay lại nhé. Mà có đứa nào nó trêu ghẹo hay gì thì cứ gào ầm lên, chợ đông đúc thế này mọi người sẽ giúp cho. Không sợ đâu!

Dạ.

Mùa và Cúc ngơ ngác, hai đứa chưa bán hàng bao giờ cả, nhìn những giá treo đồ toàn váy vóc, đầm các kiểu... hoa hết cả mắt vì nó quá đẹp. Đời các cô tính đến thời điểm hiện tại chưa từng dc mặc những bộ đồ đẹp và lộng lẫy thế này... Nhất thời cả hai cứ đứng thờ thẫn ra ngắm nghía...