Phiên ngoại 5: Cuộc đời này, may mắn có nàng bên cạnh
Lúc Ngụy Anh Lạc ôm Vĩnh Diễm đã đầy tháng xuất hiện trước mặt Phú Sát Dung Âm, Tử cấm thành mới vừa hạ trận tuyết đầu mùa. Hài nhi bọc kín, đang ngủ say sưa."Hoàng thượng đặt tên, kêu Vĩnh Diễm."
Mong đợi nhìn Phú Sát Dung Âm, trông chờ nàng có thể giống như bản thân, thích đứa bé này.
Phú Sát Dung Âm không biết nên xử lý tâm tình của giờ khắc này như thế nào, nàng thích trẻ con, kể cả con người khác nàng cũng thích, chỉ là, mẹ đẻ đứa nhỏ này không ai khác lại chính là Hương phi. Năm vừa qua, nàng hiểu nỗi khổ của Ngụy Anh Lạc, một sủng phi lại chậm chạp không có con, về tình về lý đều không nói được. Nàng không biết Hoàng thượng nghĩ thế nào, cũng không biết giữa ba người họ có bí mật gì, lại có thể lừa gạt người khắp thiên hạ, để thế nhân cho rằng, mẹ đẻ Thập Ngũ A Ca Vĩnh Diễm là Ngụy Anh Lạc.
Khẽ thở dài một cái, nhìn người nọ dáng vẻ mong đợi, rốt cuộc cũng từ trong tay nàng nhận lấy Vĩnh Diễm. Kỳ thực, nếu là đứa nhỏ của người khác, nàng có thể dễ dàng đón nhận, song thế sự vẫn trêu người như vậy, cứ nhất định phải là con của Hương phi. Đối đãi với Ngụy Anh Lạc, nàng trước nay đều tự tư, rất nhiều cảnh tượng luôn nhắc nhở bản thân, Hương phi đối với Ngụy Anh Lạc là bất đồng, nàng ghen tị.
"Môi đỏ răng trắng, kiều tiếu đáng yêu."
"Dung Âm thích không?"
Ngụy Anh Lạc làm sao không hiểu tâm tư Phú Sát Dung Âm. Ở trong chuyện Trầm Bích, nàng thiếu nợ, chỉ là suy nghĩ cũng giống với đối phương, tình cảm chung quy là ích kỷ, chuyện lần này là Hoằng Lịch đề xuất, nàng không cách nào cự tuyệt, đối với Hoằng Lịch, nàng cũng thiếu nợ.
"Anh Lạc hy vọng ta thích sao?"
Không nhìn nàng, chỉ tỉ mỉ quan sát đứa trẻ sơ sinh mới vừa tròn tháng này.
"Nếu Dung Âm không thích, Anh Lạc sẽ an bài nhũ mẫu chiếu cố nó, để nó ở Diên Hy Cung..."
Phú Sát Dung Âm lại thở dài một tiếng không thể nghe thấy, dẫu có như vậy, cũng thay đổi được gì?
"Ngụy Anh Lạc, yêu chính là ích kỷ, ngươi biết ta để ý..."
"Anh Lạc biết."
"Chuyện này là Hoàng thượng một tay an bài, ta biết ngươi không cách nào cự tuyệt, ta cũng biết ngươi khó xử."
"Dung Âm..."
Nghe Phú Sát Dung Âm nói, Ngụy Anh Lạc chỉ cảm thấy ấm áp trong lòng, đang mong đợi lời kế tiếp của nàng.
Phú Sát Dung Âm cười yếu ớt nói:
"Chuyện đời trước vốn nên không liên luỵ đến đứa nhỏ, chỉ là, Ngụy Anh Lạc, ta yêu ngươi, hễ là chuyện có liên quan đến ngươi ta đều sẽ để ý, ta sẽ ghen tị, ta sẽ tức giận."
"Anh Lạc biết."
"Nhưng mà, ngược lại, ta cũng sẽ vì ngươi, học cách tiếp nhận."
Trước mặt một số lực lượng không thể kháng cự, đây cũng là lựa chọn duy nhất có thể đưa ra, nàng biết.
"Ừ."
Bên trong nội điện ánh lửa lập lòe, hai người ôm nhau cảm thụ đối phương ấm áp, mùa đông cũng không rét lạnh như vậy nữa.
"Lệnh chủ tử, tiểu a ca khóc nháo không ngừng, nô tài dỗ thế nào cũng không được."
Trân Châu từ bên ngoài truyền tới, theo tới chính là tiếng khóc nhão nhoẹt của Vĩnh Diễm.
Ngụy Anh Lạc tay chân luống cuống nhìn đứa trẻ khóc nháo trong ngực Trân Châu, cũng luống cuống không thôi, làm sao dỗ...???
"Dung Âm!"
Phú Sát Dung Âm bất đắc dĩ cười cười, đi lên trước nhận lấy đứa bé, ôm vào trong ngực, vỗ nhẹ qua lại vài bước. Tiếng khóc kia dần dần nhỏ lại, cuối cùng chỉ còn lại thút thít không thoải mái sau khi khóc. Thấy hai người kia vẻ mặt sùng bái, nàng có chút xấu hổ xoay người đến gần sạp giường, đem đứa trẻ dần dần bình phục đặt lên giường.
"Dung Âm thật là lợi hại."
"Ngươi a, bản thân còn chưa trưởng thành liền muốn nhảy lên làm ngạch nương."
Ngạch nương sao? Ngụy Anh Lạc trong lòng mặc niệm, xưng hô như thế bản thân có tư cách có sao?
"Làm ngạch nương là cảm giác gì? Nghe có vẻ thật mới mẻ."
Phú Sát Dung Âm bị người này làm cho buồn cười, không biết sao liền nhớ lại đêm hè năm ngoái, đêm để cho nàng biết được tất cả chân tướng. Ý thức được mình đang suy nghĩ gì, ho nhẹ một tiếng, che giấu ngượng ngùng.
Ngụy Anh Lạc ngoẹo đầu, nhìn sắc mặt Phú Sát Dung Âm biến ảo vô thường, người này nghĩ gì vậy?
"Anh Lạc, Vĩnh Diễm có nhũ mẫu chưa?"
"Rồi."
"Vậy tối nay để nhũ mẫu chiếu cố nó."
"Được, vậy để Anh Lạc cho nhũ mẫu tới Trường Xuân Cung."
"Để nó trở về Diên Hy Cung đi."
Ngụy Anh Lạc nghi hoặc, Dung Âm không phải đã đáp ứng rồi sao? Sao đột nhiên lại muốn Vĩnh Diễm trở về Diên Hy Cung... Bất quá không hỏi ra miệng, hơi thương cảm gật đầu một cái.
"Vậy Anh Lạc đưa Vĩnh Diễm trở về trước."
Phú Sát Dung Âm không nói gì, người này hôm nay sao lại ngốc như vậy?
Ngụy Anh Lạc không cam lòng vừa bước vừa quay đầu, thấy người nọ vẫn không có khuynh hướng gọi lại nàng, có chút thở phì phò ra khỏi điện.
"Trân Châu."
"Nô tài ở."
"Khóa cửa cung lại!"
"Hả?"
"Nghe không hiểu sao?"
"Vâng, nô tài đi ngay."
Đột nhiên nổi giận không hiểu ra sao, làm Trân Châu nghi hoặc không thôi, từ trong điện đi ra, đang đứng ở sân xoắn xuýt cửa này khóa hay không khóa, nếu không khóa, đây lại là nương nương phân phó, nếu khóa, lát nữa Lệnh chủ tử trở lại làm sao vào?
"Trân Châu, làm gì vậy?"
Tiểu Toàn Tử từ trong đêm tối bước ra, thấy Trân Châu đang ngẩn người.
Trân Châu thấy Tiểu Toàn Tử đến, suy nghĩ chốc lát, đem chuyện phát sinh ban nãy toàn bộ nói cho hắn.
Tiểu Toàn Tử trong nháy mắt hiểu rõ, cùng Phú Sát Dung Âm nghĩ đến cùng một nơi, vị Lệnh chủ tử luôn luôn tự xưng thông minh nhà hắn, hôm nay sao ngốc như vậy?
"Đi thôi đi thôi."
Kéo đi Trân Châu còn đang quấn quít, không thèm đếm xỉa Trân Châu kháng nghị kéo nàng rời khỏi sân.
"Nhưng mà, cửa này..."
"Được rồi đừng để ý nữa."
Tiếng tranh luận của hai người, bị chìm ngập trong bóng tối.
Thời gian, từng giây từng phút trôi qua, cái cửa bị Trân Châu quên mất như cũ không có động tĩnh, tức giận trong lòng người bên trong điện càng lúc càng ác liệt!
"Ngụy Anh Lạc, ngươi kẻ ngu này!" Trong lòng đã không biết mắng bao nhiêu lần, nhưng vẫn không thoải mái.
Bên trong Diên Hy Cung Ngụy Anh Lạc hoàn toàn không biết, uể oải nhìn nhũ mẫu đón lấy Vĩnh Diễm, Dung Âm của nàng quả nhiên vẫn để ý!
"Aiz!"
Trừ than thở vẫn là than thở.
"Chủ tử, ngài đây là thế nào?"
San Hô đã rất lâu không thấy Ngụy Anh Lạc như vậy, bày biện trái cây trên tay, tốt bụng mở miệng hỏi.
"Aiz, nương nương lại tức giận."
"Chủ tử lại phạm sai lầm sao?"
Ngụy Anh Lạc cau mày, sao mà hiện tại chỉ cần Dung Âm tức giận, thì nhất định là bản thân phạm sai lầm, nghĩ một chút, hình như đúng là mỗi lần đều bởi vì bản thân làm sai. Có chút lúng túng phất tay, tỏ ý không muốn nói.
San Hô hôm nay lại có vẻ đặc biệt nhiều lời, chưa từ bỏ ý định hỏi.
"Nương nương không cho phép ngài đi Trường Xuân Cung sao?"
Không cho phép sao? Hình như chưa nói.
"Nương nương nàng bảo để Vĩnh Diễm trở về Diên Hy Cung... Chẳng lẽ không phải là bảo bổn cung cũng trở về sao?"
"Chủ tử?"
Ngụy Anh Lạc hiểu ra chính là trong lòng mình có quỷ, cho nên mới cho rằng Phú Sát Dung Âm đang giận nàng, cho nên cảm thấy để cho Vĩnh Diễm trở về Diên Hy Cung chính là không cho phép nàng đi Trường Xuân Cung.
"Hả?"
"Mặc dù nô tài không biết nguyên do, nhưng nương nương hình như không có không cho phép ngài đi Trường Xuân Cung a?"
"Aiz?"
Lời của San Hô để Ngụy Anh Lạc cẩn thận nghĩ một chút, hình như từ đầu tới cuối quả thật không có nói.
"San Hô, bổn cung đi Trường Xuân Cung trước, chăm sóc kỹ tiểu a ca."
"Vâng."
Nói xong, Ngụy Anh Lạc mới khẩn cấp chạy đến Trường Xuân Cung.
Trường Xuân Cung
"Cốc cốc~~ "
Cẩn thận gõ cửa, may mà bên trong phòng vẫn sáng, người nọ còn chưa đi ngủ.
"Tiến vào."
"Dung Âm."
Đẩy cửa vào, có chút nhát gan đứng cách người nọ mấy bước.
Phú Sát Dung Âm đang cúi đầu nhìn sách, nghe tiếng Ngụy Anh Lạc, khóe miệng trộm cười, không lập tức ngẩng đầu nhìn nàng.
"Tại sao lại tới, tiểu a ca không cần chiếu cố sao?"
Nhàn nhạt hỏi, khiến cho Ngụy Anh Lạc nhất thời đoán không ra người này có tức giận hay không.
"Cần gì, có nhũ mẫu ở đấy."
"Ừm."
Nói xong đem quyển sách trên tay lật một trang, vẫn không nhìn nàng.
Ngụy Anh Lạc dò xét xích lại gần, mở miệng nói:
"Dung Âm, đã trễ thế này đừng xem nữa, hại mắt."
"Không đáng ngại."
Như cũ giọng nói nhàn nhạt.
"Dung Âm... tức giận sao?"
Nghe được cái này, Phú Sát Dung Âm cuối cùng đóng sách lại, giương mắt nhìn về phía người bên cạnh.
"Ta vì sao phải tức giận?"
"Anh Lạc tưởng.."
"Tưởng cái gì?"
"Không có gì, không có gì, khì khì."
Không nhìn người cười ngu bên cạnh, Phú Sát Dung Âm đứng dậy đi đến sạp giường, cởϊ áσ ngoài tự nằm xuống.
"Có chút mệt nhọc, trước khi ngủ ngươi nhớ tắt đèn."
Nói đến đây liền kéo chăn nhắm mắt.
Ngụy Anh Lạc trong lòng than thở, quả nhiên vẫn còn tức giận.
Nhận mệnh tắt nến, thoát áo ngoài nằm bên cạnh người kia. Liếc mắt nhìn, đối phương chỉ lưu lại cho mình một cái bóng lưng để thưởng thức.
"Dung Âm, lạnh."
"Một hồi sẽ ấm."
"Dung Âm ôm một cái."
Thấy làm nũng không thành, mặt dày mày dạn xích lại gần người nọ.
Phú Sát Dung Âm thỏa hiệp thở dài, xoay người lại, cùng người nọ đối mặt.
"Đều đã làm ngạch nương rồi, đừng giống như đứa con nít."
"Dung Âm quả nhiên tức giận."
"Ta không có."
"Tức giận."
"Ngụy Anh Lạc, ta nói không có."
"Vậy tại sao Dung Âm không ôm Anh Lạc.
Vốn là có tâm tư không giống nhau, Phú Sát Dung Âm giờ phút này hoàn toàn giải thích sai lời này. Xoay mình đem người nọ đè bên dưới, cảm thụ đối phương đột nhiên hơi thở hỗn loạn.
"Dung Âm?"
Nghi hoặc nhìn, không có trả lời, đáp lại nàng chỉ có nụ hôn sâu của Phú Sát Dung Âm.
Sau một thoáng giật mình, mềm người, hôn trả nụ hôn có chút gấp gáp của người nọ. Đây là lần thứ hai, người nọ chủ động muốn mình! Hạnh phúc đến tột đỉnh.
Lấy lại tinh thần, không chút nào giữ lại nghênh hợp động tác trên tay đối phương, dùng thân thể đi cảm thụ yêu thương...
Cảm xúc thỏa mãn sau cơn kí©ɧ ŧìиɧ, hai người lại một lần nữa sít sao ôm nhau.
Cuộc đời này, may mắn có nàng ở bên ta.
┬┴┬┴┤炎END炎├┬┴┬┴
(*) Chú thích thời gian phiên ngoại, tính từ chương 1 lúc Dung Âm hôn mê tỉnh lại.
- Phiên ngoại 1: cách 3 năm
- Phiên ngoại 2 – 3 – 4: cách 1 năm
- Phiên ngoại 5: cách 4 năm
——TOÀN VĂN HOÀN——
Trường Xuân Công Lược
Tác giả: Y Sanh Đích Ca
Editor: Atom
HỐ ĐÃ LẤP XONG
ψ(`∇")ψ
P/s: Mở hố mới "Kim Triêu" - cùng tác giả với truyện này - Y Sanh Đích Ca. Hẹn gặp lại ở hố mới °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°