Trường Xuân Công Lược

Chương 62

Phiên ngoại 3: Tâm sự của Trân Châu
Ban đêm, gió rét xào xạc, nội điện Trường Xuân Cung vẫn sáng ánh đèn, cho dù Trân Châu đứng trong mảnh sân đen kịt, cũng tựa như có thể nhìn thấy cảnh tượng vui vẻ hòa thuận bên trong điện giờ phút này, cảm giác chua xót trong lòng làm nàng không nhịn được thở dài, quay người cất bước đến phòng bếp, bởi vì chủ tử nói muốn dùng chút đồ ăn đêm.

Trân Châu không hiểu, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, luôn cảm giác mình cách xa các nàng, hoặc có lẽ là bị xa lánh. Lòng có chút không yên bày biện đồ ăn, mới phát hiện mình làm hơi nhiều. Nàng còn nhớ buổi trưa nóng bức hôm đó, nương nương hỏi mình bánh này sao lại có mùi hoa nhài, bản thân bởi vì nương nương khen ngợi mà vui vẻ cả ngày. Chỉ là hiện tại thời tiết vào đông, thiếu đi hương liệu đó, cũng không biết chủ tử có thích ăn hay không. Chân mày còn chưa giãn ra, người đã vào trong điện, một giây trước trong phòng còn cười nói, không ngoài dự đoán yên tĩnh trở lại, có lẽ là sợ mình nghe được hoặc nhìn thấy cái gì đó... Trong lòng trầm tư, có chút tủi thân tự giễu.

"Chủ tử, bữa khuya đến rồi."

Hơi cúi mặt bày biện thức ăn, tận lực tỏ ra một mực cung kính, từ đầu đến cuối chỉ là quan hệ chủ tớ mà thôi.

Trân Châu tối nay kỳ quái, Ngụy Anh Lạc nhìn ở trong mắt. Từ lúc mình bảo nàng đi làm bữa khuya đã bắt đầu phát giác, chỉ là vẫn không biết nguyên nhân, thấy nàng lúc này một mực cung kính hầu bên cạnh, trong lòng càng thêm sinh nghi, nhưng không lập tức vạch trần. Xoay người đi về phía Phú Sát Dung Âm, đỡ nàng đến trước bàn.

"Trân Châu, đây là hoa nhài cao trước kia ngươi làm sao?"

Phú Sát Dung Âm cầm lên bánh trong đĩa, nhỏ giọng nói, khẽ hé môi cắn một miếng nhỏ, mùi vị trước sau như một, chỉ là thiếu chút gì.

"Bẩm nương nương, phải."

"Nương nương, Anh Lạc nếm thử xem."

Ngụy Anh Lạc xích lại gần, cầm luôn miếng bánh trên tay nàng, cắn một ngụm, không ngoài dự đoán bị người nọ trừng mắt một cái. Làm bộ như thưởng thức ăn vài miếng rồi nhíu mày, khiến cho Trân Châu thoáng hoảng hốt.

"Làm sao vậy?"

Phú Sát Dung Âm nhìn nàng nghi ngờ hỏi.

"Ăn không ngon, có hơi đắng."

Khó khăn nuốt xuống bánh trong miệng, ra vẻ như khó chịu trả lời.

Làm sao vậy được? Trân Châu trong bụng luống cuống, mặc dù thiếu đi một vị kia, nhưng cũng không đến nỗi đắng a?

Phú Sát Dung Âm càng thêm nghi hoặc, rõ ràng lúc mình ăn vẫn ngọt, chỉ là thiếu chút gì đó, nhưng cũng làm gì đến nỗi đắng? Đang định mở miệng nói, chỗ cổ tay lại tăng một phần lực đạo, mặc dù không biết người này lại muốn làm cái gì, nhưng mà vẫn thu hồi lời sắp xuất khẩu.

"Trân Châu, có thể nói cho bổn cung biết chuyện gì xảy ra không?"

Xoay người hướng về phía Trân Châu đang đầy vẻ bối rối, ngữ khí cũng lạnh mấy phần.

"Bẩm chủ tử, nô tài chính là theo phương thức dĩ vãng mà làm, nô tài cũng không biết chỗ nào xảy ra lỗi."

Trân Châu nghe giọng điệu Ngụy Anh Lạc, chua xót trong lòng liền lại thêm một phần.

"Bổn cung nói nó đắng chính là đắng, ngươi đang chất vấn bổn cung sao?"

"Chủ tử thứ tội."

Trước mặt người không giận mà uy này, Trân Châu tự động quỳ xuống trước mặt nàng, chỉ là nước mắt cũng theo tới.

"Anh Lạc..."

Rốt cuộc vẫn có chút không đành lòng, kéo kéo ống tay áo nàng, tỏ ý nàng đừng nói nữa.

Ngụy Anh Lạc lại không trả lời, từ trong đĩa cầm lên một khối bánh nếm thử thêm một miếng.

"Bổn cung nhớ trước kia San Hô cũng từng làm cho bổn cung một lần, lúc ấy ăn vào mùi vị cực tốt, nhưng hôm nay nếm thử, không chỉ đắng, còn để cho bổn cung nếm ra một phần mùi vị ghen tị..."

Trân Châu trong lòng lộp bộp một chút, hóa ra Lệnh chủ tử phát hiện, tưởng rằng bản thân giấu rất kỹ, song lại quên làm sao có thể giấu được người này? Giống như hạ quyết tâm thấy chết không sờn, hít thở sâu một cái, ngẩng đầu nhìn về phía Ngụy Anh Lạc.

"Có lời nào muốn nói với bổn cung?"

Trầm mặc chốc lát, Trân Châu cuối cùng chậm rãi nói.

"Nô tài có thể hầu hạ hai vị chủ tử là chuyện hạnh phúc nhất đời này, cho nên, dần dần nô tài cũng xem hai vị chủ tử như người thân, có thể là nghĩ như vậy quá mức càn rỡ, nhưng đây là ý tưởng chân thật nhất trong lòng Trân Châu. Chủ tử vui vẻ, nô tài liền vui vẻ, cái gì nên nói cái gì không nên nói, nô tài đều có chừng mực, nô tài cũng không phải muốn vượt quá, chỉ là đôi lúc thấy mọi người..."

Nói đến đây, Trân Châu quan sát sắc mặt Ngụy Anh Lạc, không biết nên nói hay không.

"Tiếp tục đi."

Ngụy Anh Lạc nhàn nhạt mở miệng.

Trân Châu lại nhìn về phía Tiểu Toàn Tử đứng bên cạnh Phú Sát Dung Âm, tựa như quyết tâm đánh bạc, mở miệng nói:

"Thấy mọi người giống như tận lực tránh nô tài... trong lòng nô tài khó chịu."

"Phụt!"

Ngụy Anh Lạc đại khái đã nghe hiểu ý tứ Trân Châu muốn diễn tả, không nhịn được cười ra tiếng. Cẩn thận nghĩ lại, đúng là mình sơ sót. Quan hệ của các nàng, cũng không phải tận lực muốn giấu Trân Châu, chỉ là đoạn thời gian trước toàn tâm tư đều suy nghĩ làm sao để người kia phủi sạch quan hệ với Hoằng Lịch, cho nên quên mất chuyện này.

Vốn dĩ bầu không khí nghiêm túc lại thương cảm, để Ngụy Anh Lạc cười một tiếng như vậy, ngược lại được hòa hoãn.

Trân Châu càng không rõ nguyên do, nghi hoặc nhìn Ngụy Anh Lạc, bản thân móc tim phổi ra nói chuyện sao lại chọc cho người này phụt cười ra tiếng như vậy.

"Chủ tử?"

Vừa ủy khuất vừa nghi hoặc gọi Ngụy Anh Lạc, nàng bây giờ thật sự rất bối rối.

Chỉ là tiếp sau khiến cho nàng càng ngớ người ra chính là Phú Sát Dung Âm cùng Tiểu Toàn Tử cũng cười ra tiếng theo. Lẳng lặng nhìn các nàng, giờ phút này chắc chắn bản thân là người duy nhất không biết gì cả, không thể nghi ngờ.

"Ý ngươi là bổn cung xa lánh ngươi mà chỉ coi trọng Tiểu Toàn Tử phải không?"

Thông minh như Ngụy Anh Lạc, một lời vạch trần suy nghĩ trong lòng Trân Châu.

Trân Châu rất muốn hỏi ngược lại "Chẳng lẽ không đúng sao?", chỉ là cho nàng mượn thêm một trăm lá gan nàng cũng không dám.

"Đứng lên đi!"

Ngụy Anh Lạc đột nhiên ôn nhu, để cho Trân Châu cảm giác không quá chân thực, nhưng mà vẫn từ dưới đất đứng lên.

"Kỳ thực, bổn cung chỉ là quên nói với ngươi một chuyện."

"Nô tài rửa tai lắng nghe."

Ngụy Anh Lạc cũng không gấp, quay người xích lại gần Phú Sát Dung Âm. Tầm mắt Trân Châu luôn dõi theo nàng, không biết chủ tử rốt cuộc muốn nói gì.

"Nương nương, khóe miệng người dính ít vụn bánh."

Phú Sát Dung Âm không biết vì sao Ngụy Anh Lạc đột nhiên chuyển đề tài lên người mình, cũng không nghĩ nhiều, giơ khăn lên định lau, nhưng trong lúc giơ tay bị Ngụy Anh Lạc chặn lại, đang nghi hoặc, Ngụy Anh Lạc đã trước một bước tiến sát mặt nàng, dưới tình huống nàng không kịp phản ứng, chìa lưỡi ra liếʍ vụn bánh còn dư trên khóe miệng nàng. Đầu ong một tiếng, tiếp đó nhiệt độ hai má thoắt cái dâng cao. Chỉ là, có người so với nàng còn thảm hại hơn, chính là Trân Châu người nhìn không chớp mắt kia!

Ngụy Anh Lạc biểu lộ quan hệ giữa hai người không chút nào che giấu, Trân Châu kinh sợ tim như ngừng đập, các nàng đang làm gì? Lệnh chủ tử sao có thể làm ra động tác thân mật như vậy với nương nương? Tại sao nương nương không trách cứ Ngụy Anh Lạc? Tại sao trên mặt Lệnh chủ tử lại có biểu tình ái mộ? Tại sao ngay cả Tiểu Toàn Tử cũng mang thái độ xem cuộc vui?! Chẳng lẽ?! Các nàng...!? Trân Châu điên rồi!

"Ngụy Anh Lạc! Tối nay ngủ thiền điện!"

Nương nương tức giận, cho nên suy đoán của mình không đúng. Cưỡng ép an ủi bản thân, lại không đỡ nổi động tác tiếp theo của Ngụy Anh Lạc, cũng làm tan vỡ điểm hy vọng cuối cùng của Trân Châu.

Bổn ý chỉ là muốn thông qua hành động nói cho Trân Châu biết quan hệ giữa hai người, không ngờ người này lại bảo mình ngủ thiền điện? Hừ! Nghe lời nàng thì đã không phải là Ngụy Anh Lạc, càng không còn tâm tư để ý xem Trân Châu có cảm nhận được mình "dụng tâm lương khổ" hay không nữa, khóe miệng nâng lên một nụ cười đểu, vốn dĩ khoảng cách đã kéo gần, giờ phút này lại càng thêm sát rạt.

"Dù sao Dung Âm cũng đã phạt Anh Lạc đến thiền điện, vậy Anh Lạc ít ra phải thu thêm chút lợi tức, người nói xem có đúng không?"

Nói xong, coi thường cả sự thực trong phòng còn có người ngoài, không để ý người nọ đẩy ra, có chút bá đạo hôn lên, cho đến khi cảm nhận được thân thể người trong lòng dần dần mềm nhũn, Ngụy Anh Lạc mới ôn nhu thưởng thức hương vị ngọt ngào trong miệng!

Phú Sát Dung Âm nhắm mắt trong lòng hối hận không thôi, mỗi lần chọc giận con sói này, thua thiệt đều chính là nàng, hết lần này tới lần khác lại không học thông minh lên, bao giờ cũng dùng phương thức vụng về này đi dạy dỗ người nọ... Đành phải một lần nữa nhận mệnh trầm luân trong lòng đối phương, yêu một người, có lẽ cần nhiều hơn những gì mình biết.

Trân Châu giờ đây hoàn toàn ngốc ra, phản ứng duy nhất là nên thức thời rời khỏi địa phương làm cho người mặt đỏ tim đập này, nhưng mà chân như bị đóng cọc gỗ hoàn toàn không động đậy nổi.

Không biết Tiểu Toàn Tử đến bên cạnh khi nào, bị hắn dắt tay lôi ra sân, cuối cùng mới thoáng hoàn hồn.

Nhìn Tiểu Toàn Tử đóng cửa lại sau đó đi về phía mình, đờ đẫn mở miệng:

"Các nàng... Ta... Ngươi..."

Lắp ba lắp bắp không nói hết được một câu, Tiểu Toàn Tử bất đắc dĩ lắc đầu một cái, an ủi vỗ vai nàng, không có ai so với bản thân hiểu rõ hơn chấn động nội tâm của Trân Châu giờ phút này. Cho nên cũng không nóng lòng giải thích.

Hai người đứng trong sân  không biết bao lâu, Trân Châu càng không biết Tiểu Toàn Tử nói bao lâu, nghe xong tiền nhân hậu quả, tuy rằng vẫn như cũ khϊếp sợ vô cùng, nhưng may mà không đến mức kinh hãi không thể nhúc nhích như vừa rồi.

"Cho nên chủ tử kỳ thực chỉ bởi vì chuyện này nên mới có ý tránh ta sao?"

"Chứ còn sao nữa? Đoán chừng là do đoạn thời gian trước chủ tử quá nhiều chuyện, cho nên chưa kịp xử lý ngươi."

"Phù..."

Trân Châu thở phào một hơi thật dài, nàng từng cho rằng do bản thân làm sai chỗ nào khiến cho chủ tử sinh ra hiểu lầm xa lánh mình, không nghĩ tới lại là bởi vì chuyện này.

"Cảm giác thế nào? Còn có thể tự đi về không?"

"Khụ, để ta chậm rãi... Một buổi tối là được."

Nói xong, Trân Châu trước một bước rời đi, không phát hiện Tiểu Toàn Tử ở sau lưng cười ngặt nghẽo.

Bên trong nội điện giờ phút này lại là một mảnh xuân ý dồi dào, dưới chân giường xiêm áo rơi đầy đất, bên trong màn trướng xanh mỏng là tiếng thở dốc cùng thân ngâm để cho người mặt đỏ tim đập, để cho người không nhịn được mơ màng... Tối nay, vẫn là một đêm ngày lành cảnh đẹp.

Một đêm ngon giấc, Ngụy Anh Lạc tinh lực dư thừa không ngừng chơi lọn tóc bên tai người đang ngủ say, cuộn trên đầu ngón tay, thả lỏng rồi lại quấn chặt, kiên nhẫn không chán tái diễn động tác nhỏ này, nụ cười khóe miệng chưa bao giờ rơi xuống.

Sắp qua giờ Thìn, một trận gõ cửa bên ngoài truyền tới, Ngụy Anh Lạc vốn cho rằng là Tiểu Toàn Tử, chưa cần nghe tiếng, đã liền trực tiếp để người tiến vào.

Tùy ý khoác áo ngoài che đậy, ra khỏi màn giường.

"Chủ tử, chào buổi sáng."

Lại là Trân Châu đưa nước tới, Ngụy Anh Lạc rất vui vẻ yên tâm, xem ra hôm qua những gì Trân Châu nên biết đều đã biết, ánh mắt của mình người bình thường sao có thể so sánh? Tự luyến nghĩ.

Thấy Trân Châu chuẩn bị nước có chút mất hồn, một cái tên quen thuộc đột nhiên chui vào trong đầu. "Minh Ngọc...", trong lòng nói thầm, mắt lộ ra kiên định, quyết định chờ nàng tỉnh lại, nói cho nàng biết hết thảy chân tướng.

Thu thập gọn gàng, tinh thần sảng khoái ra khỏi tẩm điện. Đứng trong viện hoạt động gân cốt một chút, ngẫm nghĩ một hồi xem nên bắt đầu kể với người nọ từ đâu.

Trân Châu còn đang thu dọn bên trong điện, Phú Sát Dung Âm lúc này mới vừa vặn tỉnh lại. Gọi Anh Lạc một tiếng, trả lời nàng lại là Trân Châu. Hoàn toàn không còn buồn ngủ, trí nhớ cũng theo tới. Xấu hổ phát hiện bản thân giờ phút này thân không mảnh áo, tìm y phục phủ thêm.

"Nương nương dậy rồi ạ?"

"Ừ."

"Nô tài sẽ đi chuẩn bị nước ấm ngay."

"Anh Lạc đâu?"

"Trong sân."

"Bảo nàng tiến vào."

"Vâng, nô tài cáo lui."

Trân Châu đi ra liền thấy Ngụy Anh Lạc búng trán Tiểu Toàn Tử một cái, đang nghi hoặc, Tiểu Toàn Tử đột nhiên mở miệng:

"Nhưng mà chủ tử, ngài thật sự nên tiết chế!"

"Ngu ngốc! Nhỏ tiếng một chút!"

Ngụy Anh Lạc hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, tuy rằng Tiểu Toàn Tử nói không sai, nhưng sức đề kháng của mình đối với người nọ thật sự là con số không, aiz.

Trân Châu đại khái cũng nghe hiểu một chút, trên mặt nóng lên.

"Chủ tử, nương nương kêu ngài."

Hai người nghe tiếng của Trân Châu, ăn ý cười một tiếng.

"Tiểu Toàn Tử, bổn cung phạt ngươi thay Trân Châu đi nấu nước."

Nói xong, đi vào trong nội điện.

"Nấu nước thì nấu nước, nhỏ mọn!"

Tiểu Toàn Tử lẩm bẩm đôi câu, Trân Châu tốt bụng theo cùng, hai người vừa nói vừa cười đi đến thủy phòng.

"Dung Âm."

Đến gần sạp giường, đem màn vắt lên, ngồi ở mép giường.

Phú Sát Dung Âm bởi vì chuyện ngày hôm qua, trợn mắt trách cứ nhìn nàng một cái mới nói:

"Trân Châu không nói gì sao?"

Biết ngay nàng sẽ hỏi, Ngụy Anh Lạc ở trên trán lưu lại một nụ hôn an tâm cho nàng mới nói:

"Yên tâm đi! So với Tiểu Toàn Tử còn tiếp nhận nhanh hơn."

Nói đùa, hy vọng nàng có thể an tâm hơn.

Phú Sát Dung Âm cười yếu ớt phủ qua gò má đối phương, nàng lo lắng nhưng không sợ, có Anh Lạc ở, cho dù là núi đao biển lửa nàng cũng dám cùng theo xông vào.

Thấy thời cơ đúng lúc, Ngụy Anh Lạc sau nhiều lần do dự thấp giọng mở miệng:

"Dung Âm, Anh Lạc có chuyện nói với nàng."

"Ừ."

"Kỳ thực Anh Lạc đã từng nói dối."

Nói đến đây thấy người nọ cau mày, trong lòng có chút hỗn loạn.

"Quá khứ thì cứ để cho nó qua đi..."

Trong lòng than thở, những chuyện trước kia, đau đớn nhiều hơn hạnh phúc, nhưng nàng không quan tâm, trọng yếu chính là cuối cùng, nàng có được người này.

"Minh Ngọc, cũng không phải gả chồng, mà là bệnh nặng..."

Nói đến đây, Ngụy Anh Lạc cũng không cách nào tiếp tục nữa, không dám nhìn biểu tình người bên cạnh.

Giống như vượt qua một thời gian lâu dài vậy, Phú Sát Dung Âm bình tĩnh mở miệng nói:

"Ta đã gặp Hải Lan Sát."

Hóa ra Dung Âm của nàng đã sớm biết, vì không để mình lo lắng, cho nên nàng chưa bao giờ đề cập, một mực giúp bản thân làm tròn lời nói dối, trong lúc bản thân lo lắng nàng, nàng cũng dụng tâm bảo vệ bản thân, giống như đã từng hết lần này tới lần khác ở bên trong Tử cấm thành ngươi lường ta gạt bảo vệ bản thân tùy hứng vậy!

"Dung Âm, cảm ơn nàng."

"Đồ ngốc, giữa hai chúng ta cần gì nói cảm ơn?"

Ngụy Anh Lạc trọng trọng gật đầu, may mà hết thảy vẫn còn kịp.

"Dung Âm, những năm tháng về sau, Anh Lạc sẽ luôn luôn phụng bồi nàng, luôn luôn bảo vệ nàng."

"Ta tin ngươi."

Ôm chặt lấy nhau, tựa như muốn đem tín niệm kiên định không dời của mình truyền đạt cho đối phương, không muốn chia lìa.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴