Chương 56: Săn bắn mùa thu (hạ)
Cùng với bóng dáng Hoằng Lịch càng đi càng xa, Ngụy Anh Lạc không dấu vết thu hồi tay đang đỡ lấy người nọ, đầu ngón tay lướt qua trong nháy mắt, có thể cảm giác được đối phương thoáng khẽ run, xoay người đi dùng giọng điệu nguội lạnh như hôm qua mở miệng."Nương nương, Anh Lạc còn có việc, cáo lui trước."
Nói xong cũng không quay đầu rời khỏi, lưu lại một mình Phú Sát Dung Âm cô lập đứng trong gió.
Có thể cảm giác được trong tay còn dư lại hơi ấm, ngước mắt lên, người kia cũng đã đi xa.
"Nương nương."
Đồ Lý Sâm vẫn luôn im lặng lên tiếng.
Phú Sát Dung Âm hơi nhắm mắt sau đó mới đưa mắt nhìn về phía Đồ Lý Sâm.
"Để vi thần mang người đi qua."
Phú Sát Dung Âm chỉ gật đầu một cái, cũng không nói gì. Một số nỗi khổ chỉ có thể tự nuốt vào trong bụng, người ngoài từ đầu đến cuối vẫn chỉ là người ngoài.
Đi theo bên cạnh Đồ Lý Sâm, đến dãy bàn dài lâm thời dựng lên, Nhàn phi đã tới trước một bước, hướng về phía nàng hành lễ, sau đó liền đưa mắt trở lại trên người Hoằng Lịch sắp lên đường. Phú Sát Dung Âm cũng ngồi xuống, chỉ là cách Nhàn phi mấy vị trí.
Ngụy Anh Lạc lững thững tới chậm không chút do dự ngồi bên cạnh Nhàn phi, không thể nghi ngờ lại một lần nữa đâm đau Phú Sát Dung Âm. Cố gắng giữ ổn định tay bưng nước trà, đưa đến khóe miệng, uống một hơi cạn sạch, nhưng bởi vì mất tập trung mà bị sặc.
Nhàn phi truyền tới giọng nói quan tâm nhàn nhạt, Phú Sát Dung Âm lại làm như không thấy, Đồ Lý Sâm đứng ở một bên thấy vậy, đi lên trước vỗ nhẹ sau lưng nàng.
"Nương nương có ổn không."
Phú Sát Dung Âm hướng về người đứng cạnh khẽ gật đầu, không có động tác gì nữa.
Qua một đoạn nhạc đệm ngắn ngủn, tất cả mọi người đưa ánh mắt nhìn về đội nhân mã vây trong bãi săn, bọn họ đang mong đợi Hoàng thượng năm nay như cũ có thể thu hoạch được lượng chiến lợi phẩm đáng kể.
Con ngựa hí lên, đám người điên cuồng hét, lan truyền khắp bãi săn rộng rãi, mỗi một tướng sĩ tham gia đi săn đều mang biểu tình sục sôi trên mặt, đó là huyết tính trời sinh của nam nhân. Mỗi một lần truy đuổi, thành công hay thất bại đều đã không phải là điểm chính, quá trình trong đó mới càng làm cho người ta có cảm giác ruột gan bùng nổ!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tới gần giờ cơm trưa, cuối cùng nhìn thấy bóng dáng Hoằng Lịch. Thị vệ đi theo phía sau chính đang cầm trong tay thu hoạch hôm nay của Hoằng Lịch. Nhàn phi là người đầu tiên đứng lên, đi vòng qua lan can, tuy rằng nguy hiểm, nhưng nàng nguyện ý ở chỗ này chờ người mình tâm niệm.
Hoằng Lịch kéo căng cương, ngừng lại con ngựa đang chạy băng băng, nhảy xuống.
"Thần thϊếp cung nghênh Hoàng thượng."
"Ái phi bình thân."
"Hoàng thượng lần này thu hoạch thật phong phú, đúng là để cho thần thϊếp mở rộng tầm mắt."
"Ha ha ha ha, vận khí tốt, vận khí tốt mà thôi."
Hoằng Lịch tất nhiên cao hứng, hào sảng cười ra tiếng.
"Hoàng thượng, thần thϊếp cũng muốn cưỡi ngựa."
Ngụy Anh Lạc không biết đi theo lúc nào, nàng nhớ lần trước Hoằng Lịch dạy nàng cưỡi ngựa, còn lập tức té xuống, nhưng mà cố chấp như Ngụy Anh Lạc, chính là thói quen khiêu chiến độ khó cao.
Hoằng Lịch hơi híp mắt, đoán chừng cũng nghĩ tới sự kiện té ngựa lần trước, bất quá giờ phút này hắn tâm tình vui vẻ, liền chìa tay ra, tỏ ý Ngụy Anh Lạc tới.
Hoằng Lịch trước đỡ nàng lên ngựa, vì đề phòng lần nữa phát sinh ngoài ý muốn, hắn lựa chọn cùng nàng cưỡi. Phóng người lên ngựa, ngồi ở sau lưng Ngụy Anh Lạc, dắt lấy cương ngựa, đang định cất bước con ngựa đột nhiên hí một tiếng sau đó bắt đầu mất khống chế. Thục Thận vốn đứng ở bên cạnh thất kinh không nhúc nhích, Hoằng Lịch tận lực duy trì thăng bằng, ngặt nỗi con ngựa kia cứ như bị nổi cơn điên, cuồng loạn muốn hất xuống hai người, dưới tình thế cấp bách, Hoằng Lịch chỉ đành phải vứt cương ngựa ôm Ngụy Anh Lạc tung người nhảy một cái, hai người liền lăn xuống dưới đất. Ngụy Anh Lạc khϊếp sợ không có động tác, chỉ có thể nắm chặt Hoằng Lịch, quán tính đẩy hai người họ lộn mấy vòng trên đất cuối cùng dừng lại, chỉ là phản ứng không kịp nữa, con ngựa nổi điên kia chạy về phía hai người hiện tại đang không còn sức chống đỡ, Hoằng Lịch khẩn cấp xoay mình, đem Ngụy Anh Lạc bảo hộ bên dưới, chờ đợi con ngựa kia rơi vó vào sau lưng, song thật lâu không có cảm giác đau đớn tập kích tới như trong dự liệu, lại nghe thấy Nhàn phi thét kinh hãi một tiếng, cũng cảm giác có người che chắn trên người mình. Quay đầu, liền thấy Thục Thận vẻ mặt đau đớn ở phía trên, còn con ngựa điên kia cũng bị Đồ Lý Sâm chạy tới ngăn lại.
"Thục Thận!"
Vội vàng đứng lên, đem nàng kéo vào người.
"Thái y!!!"
Thái y vội vàng chạy tới, Thục Thận đã đau hôn mê bất tỉnh, khuyên Hoàng thượng đem Nhàn phi an trí đến địa phương sạch sẽ, Hoằng Lịch phẫn nộ nhìn hắn một cái, mới vội vàng ôm người đứng lên chạy đến nơi ở của mình.
Đột nhiên phát sinh tai nạn, Phú Sát Dung Âm từ trên ghế ngồi bật dậy, đến gần người đang sợ đờ đẫn kia.
"Có bị thương không?"
Ngụy Anh Lạc lắc đầu một cái, chỉ là hơi kinh hãi mà thôi, nhìn ngọc thủ đột nhiên xuất hiện trước mắt, rất muốn cầm lấy, nhưng mà trong lòng lại kháng cự.
"Anh Lạc, có chuyện gì sau này hẵng nói, trước đứng lên đi."
Ngụy Anh Lạc ngước mắt nhìn lên, thật giống như trở về lại đêm cuối hè năm ấy.
Cuối cùng không nhịn được, đưa tay bỏ vào lòng bàn tay người kia, chậm rãi đứng dậy.
Phú Sát Dung Âm từ trong tay áo lấy khăn ra ôn nhu giúp nàng lau vết bẩn trên mặt, còn may, nàng không có bị thương, không ai biết một khắc kia bản thân trải qua sợ hãi như thế nào, giờ phút này có thể cảm thụ được nhiệt độ trong tay đối phương, cõi lòng ban nãy phảng phất như rét buốt, cuối cùng ấm áp trở lại.
"Đi thôi, đi xem Nhàn phi một chút."
Nói xong, quay người đi, vướng mắc gì đi nữa cũng đều không đáng quan tâm, giữa bờ vực sinh tử, hết thảy đều tỏ ra nhỏ bé. Cho nên, thả lỏng đi, buông xuống những chuyện không vui,
Ngụy Anh Lạc hối hận, nhưng bây giờ lại là đã cưỡi hổ khó xuống, nếu có thể làm lại, nàng nhất định sẽ không chọn phương pháp thương tổn tới người này.
Thu thập tâm tình, dìu người bên cạnh đi trở về.
Nhàn phi nhờ vào hành động cứu giá này, cuối cùng vãn hồi được vị trí của nàng trong lòng Hoằng Lịch, nếu không, Hoằng Lịch cũng sẽ không bởi vì nàng bị thương mà trở về cung trước thời hạn.
Bởi vì dọc đường đi cần thái y chú tâm chiếu cố, cho nên Ngụy Anh Lạc cùng Phú Sát Dung Âm liền đổi sang ngồi một chiếc xe ngựa khác, do Đồ Lý Sâm tự mình lái.
Hai người trong xe ai cũng không nói gì, Phú Sát Dung Âm còn đang trầm tư suy nghĩ, chỉ mong hết thảy những gì nàng đoán đều không phải sự thật. Lương câu do Hoàng thượng ngự dụng không thể nào nói nổi điên liền nổi điên. Phú Sát Dung Âm hơi nhíu mày, Nhàn phi lúc ấy ở ngay bên cạnh hai người kia, mà động tác nhỏ bé không đáng kể lúc đó lại để cho bản thân trùng hợp nhìn thấy, loáng thoáng hiểu được chân tướng là chuyện gì xảy ra...
Nghĩ đến đây, Phú Sát Dung Âm ngẩng đầu lên nhìn người ngồi đối diện, song lại không cách nào đem nghi hoặc trong lòng nói cho nàng biết. Bởi vì vốn có ngăn cách, giờ phút này nếu bản thân lại nhắc tới vị kia, sợ là hiểu lầm sâu hơn, trong lòng than thở, đem tầm mắt rời khỏi đối phương, trong lòng ngũ vị tạp trần.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴