Trường Xuân Công Lược

Chương 52

Chương 51: Từng bước trù mưu (1)
Hoằng Lịch không nói rõ ra được có chỗ nào quái dị, chỉ là hai ngày không gặp Hoàng hậu, luôn cảm thấy nàng hiện tại vừa có vẻ xa lạ, lại vừa tựa như quen thuộc. Có điều, nghi ngờ như vậy cũng chỉ chợt lóe lên trong đầu, không tra cứu đến cùng. Vốn cho rằng vướng mắc giữa hai người đã được giải, nhưng đến khi mình muốn đυ.ng vào nàng, gặp phải động tác kháng cự, ngôn ngữ cự tuyệt, hắn mới hiểu ra rằng, chẳng qua là tự mình đơn phương nghĩ vậy mà thôi. Song cũng không tức giận, chỉ là trong lòng than thở.

Gần đây hoàn thành xong những công vụ bận rộn trong triều, có thời gian nhàn rỗi thì lại cảm giác hơi cô đơn, nghĩ tới đây liền một lần nữa thở dài, tỉ mỉ ngẫm lại thì, những người mà mình để ý hình như gần đây đều cách mình rất xa.

Từ sau khi Trầm Bích bị thương, bản thân chưa lần nào ngủ lại Lệ Cảnh Hiên, Ngụy Anh Lạc càng là toàn tâm toàn ý ở chỗ Hoàng hậu, mà Hoàng hậu thì lại cách ly với mình, ngay cả hai vị ở Trữ Tú Cung cũng khiến bản thân cảm thấy bị lạnh nhạt.

Tâm tư trôi xa, không chú ý thở dài ra tiếng ngay trước mặt nàng.

"Hoàng thượng, ngài làm sao vậy?"

Phú Sát Dung Âm ngồi đối diện mở miệng hỏi, vốn dĩ tâm trạng nàng đã đủ không yên rồi, lại không ngờ người này cũng đến trước mặt mình than thở.

Bị Phú Sát Dung Âm hỏi như vậy, Hoằng Lịch dứt khoát tiếp tục nặng nề buông tiếng thở dài.

"Trẫm không sao, chỉ là luôn cảm thấy gần đây mọi sự có chút lực bất tòng tâm."

"Có phải thân thể bị làm sao?"

Nghe Hoằng Lịch nói như vậy, trong lòng lộp bộp một chút, thoáng chớp mắt mấy cái, che giấu không lọt chút dấu vết nào, quan tâm hỏi.

"Hoàng hậu nghĩ nhiều rồi, trẫm vô ngại."

"Hoàng thượng có phải đang trách thần thϊếp?"

Hoằng Lịch trong lòng hiểu rõ, chỉ lắc đầu một cái.

"Trẫm sao có thể trách nàng, là trẫm vô năng, ngay cả con chúng ta cũng không thể bảo vệ tốt."

Phú Sát Dung Âm nghe đến đây, trầm mặc, nếu không có Ngụy Anh Lạc, có thể mình cũng sẽ không muốn có thêm con với Hoằng Lịch nữa, bởi vì đã nếm qua nỗi đau mất đi, thì càng thêm hiểu được, lấy được cùng mất đi bao giờ cũng cùng nhau.

"Hoàng thượng, ngài khả năng chỉ là có chút mệt mỏi, xin đừng nghĩ quá nhiều."

"Hoàng hậu nói phải, trẫm vẫn nên về nghỉ ngơi một hồi thôi."

Nói xong liền đứng lên, Phú Sát Dung Âm cũng theo đó đứng dậy hành lễ với hắn.

"Thần thϊếp cung tiễn Hoàng thượng."

Hoằng Lịch nhàn nhạt nhìn nàng một cái, gọi Lý Ngọc trở về.

Nhìn bóng lưng Hoằng Lịch, Phú Sát Dung Âm cẩn thận thở phào, hòa hoãn căng thẳng trong lòng. Thả lỏng một chút, liền nghĩ tới Ngụy Anh Lạc đồ hư hỏng không biết xấu hổ kia, may mà sáng sớm đã bảo nàng chạy trở về, nhưng mà nghĩ tới đây, chân mày xinh đẹp lại nhíu lại, bản thân cự tuyệt một hai ngày còn có thể cho qua, nhưng về sau nữa thì phải làm sao mới được? Xuyên thấu qua cửa sổ giấy, nhìn bóng lưng Hoằng Lịch biến mất, cảm giác con đường sau này, khó khăn trùng trùng.

Diên Hy Cung.

San Hô nhìn người vừa ăn bánh vừa ca hát kia, trong lòng tấm tắc kinh ngạc, nàng còn nhớ người này hai ngày trước uống rượu mua say, bộ dáng đau khổ muốn chết, rốt cuộc là từ lúc nào biến thành tựa như một người khác như vậy. Nhưng mà cũng chỉ nghi hoặc trong lòng, không dám hỏi ra miệng.

Ngụy Anh Lạc đem biểu tình của nàng thu hết vào mắt, tuy nhiên vẫn im lặng. Người gặp chuyện vui tinh thần thoải mái, nhìn cái gì cũng đều thuận mắt, ngay cả bánh ngọt thường ngày ăn chẳng thấy ngon lành gì, hương vị cũng trở nên ngọt ngào.

San Hô cuối cùng không nhịn nổi, đang định mở miệng hỏi, Ngụy Anh Lạc lại đã trước một bước mở miệng.

"San Hô a, tới đây tới đây, không cần quá cẩn trọng, tới nếm thử quế hoa cao này một chút, bổn cung cảm thấy ăn thật là ngon."

Nói xong cầm lên một khối đưa tới trước mặt nàng.

San Hô trong lòng liếc mắt khinh bỉ, rõ ràng quế hoa cao này chẳng khác gì mọi ngày, lúc này lại khăng khăng nói quế hoa cao ăn ngon. Bất quá vẫn rất nể mặt cầm lên phụ họa nói.

"Nô tài tạ chủ tử."

"Bổn cung tâm tình tốt, lát nữa cùng ta qua chỗ Hoàng thượng đi tới đi lui một hồi."

"Vâng."

Ngụy Anh Lạc vỗ vỗ tay phủi đi vụn bánh còn lưu lại, trong mắt hiện lên một tia tính toán, San Hô cách nàng rất gần cũng không phát hiện.

Lúc Ngụy Anh Lạc ra cửa, Hoằng Lịch vừa đúng lúc từ Trường Xuân Cung đi ra, hai người cứ như vậy trùng hợp gặp nhau trên đường đến Dưỡng Tâm Điện. Hoằng Lịch vốn dĩ mặt giăng đầy sầu muộn, bởi vì Ngụy Anh Lạc xuất hiện mà biểu tình quang đãng hơn rất nhiều. Nhìn người nọ trước sau như một ở trước mặt mình to gan không có lễ, trong lòng bỗng dưng dâng lên cảm giác ấm áp. Chỗ cao khó tránh rét lạnh, có lẽ chính là nói về Hoằng Lịch giờ phút này, bên trong Tử cấm thành mỗi người đều đối với bản thân trăm ngàn thuận theo, chẳng qua là xu nịnh thân phận mình mà thôi, những gương mặt vui vẻ lấy lòng kia, bản thân đã nhìn đến chán nản phát ngấy. Mà Ngụy Anh Lạc, đúng như lời Hoàng hậu nói, nàng đầy sức sống, nàng làm chính nàng, nàng tức giận liền tức giận, vui vẻ liền vui vẻ, sẽ không bởi vì thân phận hắn mà cố ý che giấu hoặc lấy lòng. (lầm to)

"Hoàng thượng!"

Ngụy Anh Lạc không biết Hoằng Lịch đang ngây ngô cái gì, mở miệng gọi rất nhiều lần, người này lại như khúc gỗ đứng tại chỗ nhìn chằm chằm mình.

Hoằng Lịch hoàn hồn, thấy Ngụy Anh Lạc quơ quơ trước mặt mình, bắt lấy cái tay quấy rối kia, cố ý cả giận nói:

"Không quy củ."

Nhưng trong lòng rất là thích ý.

" Vâng, thần thϊếp biết sai rồi."

Không có chút thành ý nhận sai nào, song Hoằng Lịch lại khẽ cười ra tiếng.

"Ngụy Anh Lạc, ngươi lại định gõ cửa nhà ai chơi?"

Nghe Hoằng Lịch đùa giỡn, Ngụy Anh Lạc cười nói:

"Thần thϊếp còn không phải đang định đến gõ cửa Dưỡng Tâm Điện sao, không ngờ nửa đường gặp được Hoàng thượng ngài."

Nghe nàng nói đến tìm mình, trong lòng Hoằng Lịch lại vui vẻ thêm một phần.

"Nếu vậy thì, cùng trẫm đi đi."

"Thần thϊếp tuân chỉ."

Dọc đường đi, hai người thay phiên đối đáp, thấy Hoằng Lịch tâm tình tốt, Ngụy Anh Lạc càng nắm chắc thêm một phần.

Chỉ là không ngờ đến Dưỡng Tâm Điện, đột nhiên nhận được Hải Lan Sát cấp báo, tuy rằng trì hoãn chút thời gian, nhưng cũng không tính là ảnh hưởng, dù sao, chuyện này phải từ từ.

Thấy Hải Lan Sát đi, Ngụy Anh Lạc mới từ bên trong bước ra.

"Hoàng thượng, kỳ thực thần thϊếp có chuyện nói với ngài."

"Nói đi."

"Là liên quan tới Nhàn phi..."

Nói đến đây, ngước mắt nhìn Hoằng Lịch, thấy hắn không có biểu tình gì khác, mới an tâm.

"Nhàn phi vẫn luôn bị cấm túc ở Thừa Càn Cung, nàng lại chọc chuyện xấu gì cho trẫm?

"Hoàng thượng hiểu lầm, kỳ thực thần thϊếp là tới xin tha cho Nhàn phi."

Lời cuối cùng của Ngụy Anh Lạc khiến cho Hoằng Lịch cau mày nhìn về phía nàng, người này không có bệnh chứ?

"Cho trẫm một lý do thuyết phục."

"Vâng, Hoàng thượng nghĩ mà xem, trong trí nhớ của thần thϊếp, Nhàn phi luôn là một người không màng thế sự, phi tần bên trong hậu cung nếu không phải ngấm ngầm mưu tính thì chính là làm vài trò khôn vặt, mà Nhàn phi thì luôn luôn không đếm xỉa đến, thần thϊếp cảm thấy nàng không đến mức tâm kế như Hoàng thượng nghĩ."

"Hừ! Cố ý tính kế hãm hại Hoàng hậu, ngươi còn nói nàng không có tâm kế."

"Hoàng thượng trước khoan tức giận, nghe thần thϊếp nói xong. Kỳ thực, Nhàn phi là người như thế nào, tin tưởng Hoàng thượng rõ ràng nhất, về phần sau đó vì sao lại biến thành như vậy, thần thϊếp suy đoán hẳn là do sau khi người nhà từng người một rời nàng mà đi, nhưng cho dù như vậy, trước đó cũng không thấy nàng từng làm ra chuyện xấu gì, càng huống chi, Nhàn phi toàn tâm toàn ý yêu ngài..."

"Yêu thì thế nào? Trẫm không cần một nữ nhân tâm kế yêu mình."

" Vâng, Hoàng thượng hậu cung đông đảo giai lệ, một hai phi tử mà thôi, không cần để ý như vậy. Chỉ là... kỳ thực... Nhàn phi đã từng cứu thần thϊếp một mệnh."

Nghe được cái này, ánh mắt Hoằng Lịch vốn dĩ không gợn sóng chợt thoảng qua một tia tâm tình.

"Anh Lạc không phải loại người vong ân phụ nghĩa, Anh Lạc hôm nay đi cầu Hoàng thượng, cũng chỉ là dốc hết khả năng có thể, về phần Hoàng thượng nghĩ thế nào, Anh Lạc chỉ đành nghe Hoàng thượng an bài."

Nghe đến đây, Hoằng Lịch coi như đã hiểu.

"Ngụy Anh Lạc, vòng tới vòng lui, ngươi đây là muốn trẫm bán ơn huệ cho ngươi chứ gì?"

"Vậy Hoàng thượng có bằng lòng không?"

"Hừ!"

"Thần thϊếp thay Nhàn phi đa tạ Hoàng thượng!"

"Ngụy Anh Lạc, ngươi là đồ da mặt dày!"

"Hoàng thượng nói chính phải."

Nhìn vẻ mặt đùa cợt được như ý muốn của người kia, Hoằng Lịch bất đắc dĩ lắc đầu một cái.

"Thần thϊếp đi Thừa Càn Cung trước, không quấy rầy Hoàng thượng nghỉ trưa nữa."

Nói xong, vui vẻ ra khỏi Dưỡng Tâm Điện.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

P/s: 4 phi 1 hoàng quý phi 1 hậu mà hết 5 em cong như nhang muỗi ko cho mình đυ.ng vào, còn dư 1 ẻm thẳng thì bị phạt cấm túc, pika long sống sao mà khộ quá, kiểu này chắc toàn phải tìm mấy em quý nhân đáp ứng để thị tẩm ╮( ̄~ ̄)╭