Chương 3: Khách tới
Tin tức Tiền Hoàng hậu tỉnh lại không biết là ai truyền đi trước tiên, chỉ mới ngắn ngủi hai ngày, đã truyền khắp Tử cấm thành.Thừa Càn Cung
"Hoàng hậu nương nương có nghe nói gì không?"
Trân Nhi thuần thục ấn đầu vai người kia, nhớ tới tin đồn hôm nay nghe được, không nhịn được mở miệng.
"Hm?"
Không mở mắt, chỉ khẽ hử một tiếng, phát ra nghi vấn.
"Trân Nhi nghe nói vị bên Trường Xuân Cung tỉnh rồi!"
Thục Thận đột nhiên mở mắt, xoay người.
"Thật sao?"
"Nô tài cũng là nghe mấy nha đầu bên ngoài nói, không biết thật giả thế nào."
"Đi chuẩn bị vài đồ bổ tốt nhất."
Nhàn Hoàng hậu hơi híp mắt, cân nhắc một lát sau đó nhàn nhạt mở miệng.
Trân Nhi không rõ nguyên do nhìn chủ tử, nhưng không hỏi ra nghi vấn, hành lễ, lui xuống.
Diên Hy Cung
Tiểu Toàn Tử cuống cuồng nhìn chủ tử nhà mình, nàng sao còn có tâm tư rỗi rãi ở chỗ này uống trà, hôm qua nghe Trân Châu báo, Hoàng hậu đã tỉnh lại, nhưng rõ ràng người quan tâm Hoàng hậu nhất lại ở đây nhàn nhã uống trà ăn điểm tâm. Rốt cục không nhịn được mở miệng:
"Nương nương, nô tài không hiểu."
Ngụy Anh Lạc mượn động tác uống trà, liếc hắn một cái, tỏ ý cho hắn nói.
"Nô tài xin cả gan, ngài là người chạy đến Trường Xuân Cung chuyên cần nhất, tại sao Hoàng hậu không dễ gì tỉnh lại rồi, ngài lại ngược lại không đi thăm?"
"Tiểu Toàn Tử, tới đây, ngồi xuống, nếm thử một chút trà ngon Hoàng thượng mới vừa ban thưởng."
Ngụy Anh Lạc hời hợt cắt đứt câu hỏi của hắn.
"Nương nương..."
"Được rồi Tiểu Toàn Tử, bổn cung tự có sắp xếp, ngươi đừng quan tâm."
Tiểu Toàn Tử mặc dù biết chủ tử mình thông minh, cũng biết sức nặng của Hoàng hậu trong lòng chủ tử, nhưng đi theo nàng lâu như vậy, bản thân lại không bao giờ đoán được ý tưởng của người này. Trong lòng than thở, có chút nhận mệnh ngồi xuống.
Trữ Tú Cung
"Không biết Nạp Lan tỷ tỷ kêu ta tới có chuyện gì không?"
Bản thân Khánh phi vốn đang hí hoáy chỉnh sửa mấy chậu cảnh của mình, được người hầu báo nên mới chạy tới đây. Tuy thân phận bản thân bây giờ ngồi ngang hàng người nọ, nhưng vẫn rất nguyện ý để đối phương sai khiến như vậy. Không biết nguyên nhân, có thể chỉ bởi vì thói quen mà thôi.
"Chuyện tốt."
"Hả?"
"Nghe nói vị một mực hôn mê ở Trường Xuân Cung đã tỉnh rồi."
"Ngươi nói là Hoàng hậu nương nương, không đúng, là Tiền Hoàng hậu tỉnh rồi?"
Mỗi lần Thư phi nói chuyện, má lúm đồng tiền nhàn nhạt trên mặt đều luôn có thể hấp dẫn tầm mắt Khánh phi, vốn dĩ chỉ là vô tình cố ý thấy, song lại có chút thất thần, nghe Thư phi nói, mới giật mình hoàn hồn.
Thư phi liếc nàng một cái, phảng phất như đang nói, thật là lù đù. Trong cung này xôn xao sôi sùng sục cả lên, nàng thì hay rồi, cả ngày chỉ biết loay hoay mấy thứ hoa hoa cỏ cỏ.
"Nạp Lan tỷ tỷ, có tính toán gì hay không?"
"Dĩ nhiên, ngươi cũng đừng quên, tuy Hoàng hậu hiện tại là Huy Phát Na Lạp Thục Thận, nhưng mà quyền lợi trong hậu cung đều ở trong tay Ngụy Anh Lạc, mà Ngụy Anh Lạc kia thì lo lắng Tiền Hoàng hậu rất chặt, chúng ta nếu vẫn không nghe không hỏi, đó chẳng phải là muốn tỏ thái độ với Lệnh phi sao."
"Nạp Lan tỷ tỷ dự định lên cửa thăm hỏi sao?"
"Không tệ, cuối cùng cũng cơ trí một chút."
Thư phi buồn cười nhìn Khánh phi, thật không biết người này khờ thật hay là giả ngốc.
"Vậy ta đi chuẩn bị chút đồ bổ, mang qua cho nương nương."
"Ngươi ngốc à, không biết an bài nô tài chuẩn bị sao?"
"Dù sao ta cũng không bận gì mà, những chuyện này vẫn là tự tay đi làm an tâm hơn."
Thư phi mất hứng, người này sợ là không phải vì lấy lòng Ngụy Anh Lạc, là thật muốn đi thăm vị ở Trường Xuân Cung thì có. Có chút ê ẩm mở miệng:
"Tùy ngươi, vốn dĩ bổn cung còn chuẩn bị chút trà bánh..."
Len lén đưa mắt nhìn Khánh phi chuẩn bị ra cửa, thấy nàng dừng lại, ở trong lòng cười đắc ý.
"Nạp Lan tỷ tỷ, kỳ thực chuyện chuẩn bị đồ bổ để cho nô tài làm cũng được."
Thư phi rốt cục không nhịn được cười ra tiếng. Người này, thật là dễ chọc ghẹo.
Dưỡng Tâm Điện
"Hoàng thượng."
Hoằng Lịch coi thường Lý Ngọc, tiếp tục liếc nhìn quyển sách trên tay.
"Hoàng thượng."
Lý Ngọc chưa từ bỏ ý định mở miệng lần nữa.
"Nói."
Nói không xong thì không có người này.
"Nô tài nghe nói Hoàng hậu tỉnh rồi."
Động tác lật sách của Hoằng Lịch dừng một chút, hơi tức giận.
Lý Ngọc thấy hắn biểu tình như vậy mới nhớ ra mình nói sai.
"Nô tài ăn nói vụng về, là, là Tiền Hoàng hậu tỉnh rồi.
"Ừm."
Tiếp tục lật xem quyển sách trên tay.
Lý Ngọc trong lòng gấp a, Hoàng thượng đối với việc Hoàng hậu tỉnh lại sao hời hợt như vậy?
"Lệnh phi biết chưa?"
"Hồi bẩm Hoàng thượng, nô tài chính là từ Tiểu Toàn Tử ở chỗ Lệnh phi nương nương biết được.
"Ừm."
Nhìn Hoằng Lịch lại hời hợt bỏ qua như vậy, Lý Ngọc than thở, thánh ý khó dò, thánh ý khó dò a!
"Đi nội vụ phủ đưa thêm chút tiếp tế cho Trường Xuân Cung."
"Tuân lệnh!"
Lý Ngọc biết mà, Hoàng thượng quả nhiên còn để ý nương nương. Vui vẻ xin lui.
Trường Xuân Cung
"Nương nương, thân thể của người cũng không đáng ngại, chỉ là cần chút thời gian khôi phục, vi thần đã chuẩn bị ít thuốc dẫn dưỡng sinh, chỉ cần nương nương thường ngày chú ý ăn uống và nghỉ ngơi, không tới một tháng sẽ khôi phục."
Bên trong điện, Diệp Thiên Sĩ quỳ dưới đất, tỉ mỉ nói lên suy nghĩ của bản thân. Nhưng trong lòng hắn rõ ràng, nương nương đây là tâm bệnh, bản thân căn bản không biết xuống tay từ đâu.
"Lui ra đi."
"Vâng."
"Nương nương, cần truyền thiện chưa?"
Trân Châu thấy Diệp Thiên Sĩ đi, mới dè dặt mở miệng.
"Không cần."
Phú Sát Dung Âm đứng dậy, lần nữa nhìn xung quanh, địa phương này vừa quen thuộc vừa xa lạ. Hai ngày nay, suy nghĩ rất nhiều, lại không qua được vướng mắc trong lòng.
Ánh dương ngoài cửa sổ hôm nay rất đẹp, chạy xuyên vào cửa sổ giấy, rải lên bàn bên cạnh cửa.
Ánh mắt bị hoa nhài trên bàn hấp dẫn, cất bước đến gần.
Hoa nở chính đang tươi, cũng không biết người vụng về nào cắm. Phú Sát Dung Âm nổi hứng, điều chỉnh vị trí cành hoa trong bình kia, lấy kéo cắt đi không ít chạc cây.
Trân Châu ở một bên nhìn động tác của nàng, trong lòng vui vẻ, Hoàng hậu nương nương cuối cùng không còn trầm thấp như mấy ngày trước nữa. Lại nghĩ đến hoa kia là Ngụy Anh Lạc cắm, Trân Châu liền không nhịn được muốn cười, kết quả không nhịn được, cười ra tiếng.
Phú Sát Dung Âm nghi hoặc quay đầu.
"Trân Châu?"
"Nương nương thứ tội!"
Trân Châu phát hiện mình vậy mà lại cười ra tiếng, vội vàng quỳ dưới đất, trong lòng oán trách, bản thân đều bị Ngụy Anh Lạc làm hư.
"Đứng lên đi."
"Vâng."
Trân Châu đứng lên, thử đến gần người nọ, đưa tay ra đỡ nàng.
"Nương nương, hôm nay thời tiết bên ngoài tốt lắm, có muốn đi ra sân ngồi một chút hay không?"
Trân Châu dè dặt cẩn thận, Phú Sát Dung Âm đều thấy ở trong mắt, không vạch trần, gật đầu một cái coi như đáp ứng.
Thái dương tháng ba không tính là ấm áp, những cũng đã tiêu tán đi hơi lạnh đầu xuân. Người đã lâu không gặp ánh mặt trời, giờ phút này mắt có chút khó chịu nheo lại.
"Nương nương, người ngồi trước, nô tài đi đổi chút trà nóng tới."
Được Phú Sát Dung Âm đồng ý, Trân Châu mới chạy đến phòng bếp.
Còn lại một mình Phú Sát Dung Âm, nàng bắt đầu nhìn vòng quanh viện. Trường Xuân Cung đã từng liên miên không dứt tiếng cười vui, hôm nay lại trở thành môn khả lạc tước(*). Đột nhiên thương cảm dâng lên, không phải bởi vì hôm nay quyền thế đã qua, nhưng nguyên nhân thực sự, Phú Sát Dung Âm lại không muốn nghĩ đến dù chỉ một chút.
(*) môn khả lạc tước: trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, ý nói hết sức yên tĩnh, vắng vẻ.
"Thần thϊếp không mời mà tới, mong nương nương thứ tội."
Thanh âm ở cửa gọi tâm trí Phú Sát Dung Âm trở về, ngước mắt nhìn lên, là Nạp Lan Thuần Tuyết, đi theo phía sau chính là Khánh thường tại.
Khánh phi xích ra khỏi Thư phi ở trước mặt, tiến lên một bước hành lễ.
"Nương nương."
Hai người này đột nhiên xuất hiện ở Trường Xuân Cung, Phú Sát Dung Âm có chút kinh ngạc, tin tức bản thân tỉnh lại đã truyền nhanh như vậy sao?
"Vào đi."
Hai người thấy Phú Sát Dung Âm mở lời, mặt ý cười bước vào viện. Từ trong tay nô tài nhận lấy lễ vật đã chuẩn bị chu đáo, thả vào trước mặt Phú Sát Dung Âm.
"Nương nương bệnh nặng mới khỏi, những đồ bổ này là một chút tâm ý của muội muội và Khánh phi, mong nương nương không chê."
Không nhìn lễ vật trong tay Nạp Lan, song lại có chút để ý với "Khánh phi" trong miệng nàng. Từ Trân Châu biết được, bản thân hôn mê đã một năm, qua một năm, một thường tại lại đã trở thành phi tử của Hoàng thượng rồi sao? Trong lòng cười nhạt.
"Để xuống đi."
Thư phi thấy nàng không cự tuyệt, cao hứng kéo Khánh phi ngồi xuống.
Đang định cùng Phú Sát Dung Âm tán gẫu chuyện nhà, ngoài cửa lại thêm một thanh âm truyền tới:
"Không ngờ hai vị muội muội cũng ở đây."
Là giọng nói của Thục Thận.
Hai người nghe thấy thanh âm phía sau, Khánh phi lật đật đứng dậy, Thư phi mặt không tình nguyện cũng bị Khánh phi kéo lên.
"Thần thϊếp bái kiến Hoàng hậu nương nương."
"Thần thϊếp bái kiến Hoàng hậu nương nương."
Hành lễ xong, hai người mới phát giác có chút không ổn. Hoàng hậu tiền nhiệm vẫn còn ở sau lưng các nàng!
Trên mặt Thục Thận thì lại không có gì mất tự nhiên, vị trí Hoàng hậu này, người có năng lực mới có thể làm, nếu Phú Sát Dung Âm ngươi đã không coi trọng, vậy Thục Thận ta dĩ nhiên phải bỏ vào trong túi.
"Ngồi đi."
Người sau lưng nhàn nhạt mở miệng.
Thục Thận không thể không bội phục Phú Sát Dung Âm, trước tình hình như vậy, đối phương vẫn có thể như cũ biểu hiện gió thoảng mây bay. Nhưng mà Thục Thận lại không hiểu được Phú Sát Dung Âm, nàng căn bản không quan tâm danh hay lợi, nàng chỉ có một tâm nguyện nho nhỏ, một điều nho nhỏ, tâm nguyện mà người làm mẫu thân trong thiên hạ đều có: Chỉ nguyện con mình có thể khỏe mạnh lớn lên, nhưng mà, thân phận Hoàng hậu thì đã sao? Quyền lợi chí cao vô thượng thì thế nào, ngay cả con mình đều không lo nổi, muốn những thứ này còn có ích lợi gì?
"Trân Nhi."
"Nương nương."
"Đem lễ vật trình lên."
"Vâng."
Phú Sát Dung Âm nhìn đồ vật chất đống thành núi trước mắt, trong lòng than thở. Mặc dù không biết bản thân bây giờ lấy thân phận gì ở lại Trường Xuân Cung này, nhưng mình đây thân không chịu sủng, cũng không có phân nửa quyền thế, có bản lãnh gì để cho những Hoàng hậu tần phi này tới thăm hỏi.
"Tỷ tỷ thân thể vừa mới khỏe, cần bồi bổ nhiều hơn, mong rằng tỷ tỷ nhận lấy một chút tâm ý của muội muội."
Thục Thận mở miệng, xưng hô này ngược lại khiến cho Thư phi không thể không cẩn thận nhìn nàng một chút.
"Ừ."
Phú Sát Dung Âm không ham muốn gì mấy thứ đó, chỉ là lễ giáo chôn sâu trong máu, khiến cho nàng không thể không đáp lễ.
Nhìn ba người trước mắt tỏ vẻ quan tâm bản thân, tuy không biết thật giả, nhưng cũng lần lượt đáp tạ trở lại.
Trân Châu từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy trong viện có thêm nhiều người tới, thất kinh thiếu chút nữa đánh rơi bình trà trong tay xuống đất. Đây là tình huống gì a!!! Trong lòng kêu gào, lo lắng ba người này chọc ra chuyện, nhưng bản thân lại không thể trắng trợn từ nơi này đi ra ngoài, xoắn xuýt đứng tại chỗ, đang không biết làm thế nào cho phải. Ngoài cửa lại có thanh âm truyền tới.
"Hoàng thượng giá lâm!"
Theo tiếng của Lý Ngọc, Hoằng Lịch từ cửa tiến vào. Hoàng hậu cùng Thư phi, Khánh phi đều vội hành lễ nghênh đón, nhưng Phú Sát Dung Âm lại không nhúc nhích nhìn người ở cửa.
"Thần thϊếp cung nghênh Hoàng thượng."
Ba người đồng thanh.
"Tất cả đứng lên đi."
Hoằng Lịch mở miệng, tầm mắt lại nhìn chằm chằm Phú Sát Dung Âm.
Bởi vì Hoàng thượng đến, ba người đứng nghiêm một bên. Không khí có chút lạnh, Hoằng Lịch đi về phía trước, nhìn lễ vật trên bàn chất đống thành núi, có chút lúng túng ho khan một tiếng:
"Lý Ngọc, đem những thứ này dời xuống đi."
Lý Ngọc cơ trí nhìn thấu lúng túng của Hoàng thượng vốn dĩ cũng đang muốn tặng đồ, vội vàng tiến lên đem lễ vật trên bàn lấy xuống, trộn lẫn cùng một chỗ với đồ vật Hoàng thượng mang đến, gọi Trân Châu cùng nhau cầm đi.
Ánh mắt Hoằng Lịch có chút lơ lửng nhìn quanh bốn phía mới nói:
"Thân thể có còn khó chịu không?"
"Vô ngại."
Phú Sát Dung Âm rót ly trà cho mình, nhàn nhạt nhấp một miếng.
Hai câu, không khí lại lạnh xuống.
"Tỷ tỷ vừa tỉnh, Hoàng thượng đoán chừng có nhiều chuyện muốn nói, hai vị muội muội, không bằng đến chỗ ta dùng chút điểm tâm?"
Thục Thận đúng lúc mở miệng, đánh vỡ bầu không khí ngột ngạt.
Thư phi cùng Khánh phi đang khó xử, nghe được Hoàng hậu nói như vậy, vội vàng phụ họa gật đầu đáp ứng.
Được Hoàng thượng cho phép, ba người liền lui xuống.
"Anh Lạc không đến sao?"
Hoằng Lịch vốn muốn tìm chút đề tài, không nghĩ tới vừa mở miệng lại nhắc tới Ngụy Anh Lạc! Kịp phản ứng thì đã muộn.
"Không biết."
Giọng nói của Phú Sát Dung Âm lạnh đi mấy phần, không ngẩng đầu, lạnh lùng mở miệng.
"Chuyện đã qua thì cứ để cho qua đi!"
Hoằng Lịch ý là muốn nói, chuyện trước kia bất kể đúng sai, bản thân đều không truy cứu nữa. Nhịn một chút, chỉ là dùng cách nói uyển chuyển.
"Hoàng thượng thật đúng là nhân nghĩa."
Thông minh như Phú Sát Dung Âm, làm sao không nghe ra hắn ám chỉ chuyện gì.
"Dung Âm!"
Hoằng Lịch cũng vọt lên lửa giận, đã qua một năm, người này tại sao vẫn không muốn bỏ qua cho chính nàng!
"Hoàng thượng xin trở về đi."
Thái độ cự tuyệt, khiến cho Hoằng Lịch bất lực. Tức giận đứng dậy, gọi Lý Ngọc, sải bước ra khỏi Trường Xuân Cung.
Trân Châu kinh hồn bạt vía nhìn hết thảy mọi chuyện, rất sợ Hoàng thượng trách tội một cái, nương nương lại phải chịu tội. Thấy Hoàng thượng đi, mới lên tiếng:
"Nương nương, cần gì phải chọc Hoàng thượng tức giận?
"Bổn cung mệt rồi."
Tránh vấn đề của Trân Châu, có chút mệt lòng đứng dậy. Trân Châu không dám nhiều lời nữa, đỡ nàng trở về trong điện.
"Nương nương, Anh Lạc, Anh Lạc tìm nô tài có chuyện, nô tài đi một lát sẽ trở lại."
Phú Sát Dung Âm không để ý tới nàng, chỉ ngơ ngác đứng trước cửa sổ.
Trân Châu thấy nàng như vậy, chỉ đành đứng bất động tại chỗ, chờ nàng mở miệng.
"Ngụy Anh Lạc hôm nay đã trở thành nữ nhân của Hoàng thượng, xưng hô về sau phải bắt đầu làm quen. Ngươi đi đi."
Phú Sát Dung Âm không minh bạch nói một câu, khiến cho Trân Châu chảy mồ hôi lạnh. Được cho phép, cõi lòng đầy tâm sự đi đến Diên Hy Cung.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴