Trường Xuân Công Lược

Chương 28

Chương 27: Khách không mời
Đường phố ở thành Tô Châu phồn hoa tựa cẩm, bốn người vừa đặt chân đến không vội đi tìm nơi ở, mà bắt đầu thưởng thức buổi họp chợ dân gian này.

Ngẫu nhiên đến đúng hội chợ, người trên đường rất nhiều, Đồ Lý Sâm cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía đi theo sau lưng ba vị chủ tử. Ngụy Anh Lạc cùng Trầm Bích mới vừa tiến vào thành này liền cùng nhau buông xả cửa, nơi này nhìn một chút bên kia nhìn một chút, Hoằng Lịch vui vẻ nhìn hai người các nàng.

"Anh Lạc, ngươi nhìn xem, trước mặt tụ tập rất nhiều người.

"Đi, đi xem một chút."

Nói xong liền kéo Trầm Bích chen vào trong đám người, Hoằng Lịch sau lưng thấy vậy cau mày.

"Đồ Lý Sâm, đi theo đi."

"Vâng."

Hai người thật vất vả chen vào, hóa ra là giang hồ mãi võ ở đây diễn xiếc, trước kia cũng từng xem qua, tuy nhiên từ sau khi vào Tử cấm thành liền không còn cơ hội như vậy nữa, cho nên giờ phút này hai người xem rất vui vẻ.

Một trận hoan hô vang lên, người biểu diễn hướng về phía mọi người hành lễ, cám ơn hạ màn. Ngụy Anh Lạc cũng móc ra một nén bạc hào phóng thưởng cho bọn họ, khiến đối phương cảm ơn rối rít.

"Hai vị phu nhân, lão gia còn chờ ở bên ngoài."

Đồ Lý Sâm lo lắng xảy ra phiền toái không cần thiết, càng lo lắng cho an nguy của Hoàng thượng, cho nên mở miệng thúc giục hai nàng.

"Đi thôi.

Không để cho hắn khó xử, hai người thối lui khỏi đám đông.

Hoằng Lịch thấy các nàng đi ra, cười hỏi:

"Xem có vui không?"

"Không tệ."

Trầm Bích cũng cười gật đầu một cái.

"Lão gia, hay là trước tìm nhà trọ nghỉ ngơi một hồi đi?"

Hoằng Lịch suy xét trong chốc lát, gật đầu đồng ý.

Tử cấm thành.

Trường Xuân Cung hôm nay nghênh đón một vị khách không mời mà đến.

"Hoàng hậu nương nương cát tường."

Tiểu Toàn Tử đứng trong sân bận rộn thấy Kế hậu từ cửa tiến vào, vội vàng buông việc trong tay xuống, quỳ xuống cung nghênh.

"Miễn lễ, bổn cung chỉ tới tìm tỷ tỷ."

"Bẩm Hoàng hậu, nương nương ở trong thư phòng."

"Biết rồi, lui ra đi."

"Vâng."

"Trân Nhi, ngươi cũng ở lại đây đi, một mình bổn cung vào là được rồi."

"Vâng."

Luyện chữ, không bằng nói là rèn luyện tố chất và tu dưỡng bản tính. Đôi khi nội tâm phiền não, tâm bình khí hòa luyện chữ một hồi cũng có thể để cho Phú Sát Dung Âm bình tĩnh hơn một chút, hơn nữa thời gian cũng sẽ trôi qua nhanh hơn. Ngước mắt nhìn người tới một cái, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ nhàn nhạt mở miệng mời nàng ngồi xuống, tiếp tục viết những chữ còn chưa viết xong.

"Chữ của tỷ tỷ vẫn đẹp mắt như vậy."

Thục Thận tự mình đi tới trước bàn đọc sách, nhìn Phú Sát Dung Âm.

"Quá khen rồi."

Không đưa mắt nhìn, như cũ nhàn nhạt mở miệng.

"Lệnh quý phi theo Hoàng thượng xuất tuần, nơi này đúng là an tĩnh hơn rất nhiều."

"Người đó ồn ào cả ngày lẫn đêm làm bổn cung nhức đầu, đi ra ngoài cũng rất tốt."

Nhắc đến Ngụy Anh Lạc, ngữ khí Phú Sát Dung Âm có chút biến hóa, không lãnh đạm giống như trước mặt nữa.

Thông minh như Thục Thận vừa nghe là có thể hiểu được, xem ra đúng như mình nghĩ, bây giờ trừ Ngụy Anh Lạc, không ai có thể làm dẫn động nội tâm người này.

"Muội muội cảm thấy tỷ tỷ vui ở trong đó."

Lại là một câu không minh bạch, khiến Phú Sát Dung Âm hoài nghi mục đích nàng tới.

"Ngươi hôm nay tới là tìm bổn cung hay tìm Lệnh quý phi?"

Đặt bút trong tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn Thục Thận, không biết nàng muốn làm gì.

"Tất nhiên tìm tỷ tỷ, chỉ là...

Dừng lại, nhìn về phía Trân Châu đứng ở một bên, ý tứ rất rõ ràng, không muốn người ngoài có mặt.

Phú Sát Dung Âm biết ý tứ của nàng, mở miệng cho lui Trân Châu.

"Tỷ tỷ mấy ngày nay đã quen chưa?"

Phú Sát Dung Âm không hiểu ý nàng là gì, cũng không mở miệng.

"Kỳ thực muội muội đã rất nhiều lần muốn đến thăm tỷ tỷ, chỉ là ngại vì thân phận hiện tại, khó tránh khỏi để người nói nhàn thoại đi.

"Chỉ là cái danh mà thôi, bổn cung không quan tâm những thứ này."

"Muội muội tất nhiên biết, nếu không ban đầu tỷ tỷ cũng sẽ không lựa chọn như vậy."

Giống như vô tình đề cập đến tâm kết của Phú Sát Dung Âm, không dấu vết quan sát biểu tình của nàng.

"Ngươi muốn nói gì cứ nói thẳng đi."

Phú Sát Dung Âm nghe nàng nhắc tới chuyện cũ, song ngay cả chân mày cũng chưa từng nhíu một cái.

Thục Thận thì lại không ngờ Phú Sát Dung Âm nghe xong, lại chỉ hời hợt cho qua như vậy, bưng trà nhấp một ngụm, khóe miệng mang theo chút ý cười, tựa như cảm thấy đối phương thật thú vị.

"Tỷ tỷ tuy rằng không quan tâm danh tiếng, nhưng chung quy vẫn là nữ nhân hậu cung, Hoàng thượng đến bây giờ lại vẫn không nói gì, ngay cả muội muội cũng cảm thấy tỷ tỷ không danh không phận ở nơi hậu cung này như vậy, quả thực có chút kỳ quái."

Phú Sát Dung Âm nghe lời này, cuối cùng có chút biểu tình, chuyện này bản thân cũng từng nghĩ tới, có lẽ là bởi vì thái độ của Hoàng thượng và Anh Lạc đối với bản thân trước sau như một, cho nên cũng không nghiêm túc nghĩ sâu xa, cũng không nghiêm túc cùng Hoàng thượng nói tới chuyện này. Giờ phút này bị người ngoài nhắc tới, Phú Sát Dung Âm bất kể với tư cách là Hoàng hậu tiền nhiệm, hay chỉ với tư cách một nữ nhân, trong lòng ít nhiều vẫn có chút để ý.

Thục Thận thấy mình đạt tới mục đích, cuối cùng giương lên nụ cười.

"Tỷ tỷ chớ trách tội, muội muội cũng là vì nghĩ cho tỷ tỷ."

"Bổn cung tất nhiên sẽ không."

"Đúng rồi, muội muội ngày mai dự định mở tiệc ở Thừa Càn Cung, không biết tỷ tỷ có thể tới hay không?"

Phú Sát Dung Âm vốn muốn cự tuyệt, nhưng khi nhìn thấy nụ cười của Thục Thận, trong lòng nàng lại bỗng dưng tức giận."

"Nếu ngày mai vô sự, bổn cung cũng không ngại đi một vòng."

"Vậy muội muội cáo lui trước."

Nói xong, liền đứng lên. Phú Sát Dung Âm đưa mắt nhìn nàng ra cửa, đối với mục đích của nàng, trong lòng như gương sáng.

Tô Châu.

Đồ Lý Sâm canh giữ dưới sảnh nhà trọ, thi thoảng nhìn cửa phòng của ba vị chủ tử, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn người lui tới trong tiệm, cũng không phát hiện người nào khả nghi, nhà trọ coi như an tĩnh.

Đang định cầm lên nước trà uống một hớp, cửa nhà trọ vốn an tĩnh đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào. Theo tiếng kêu nhìn lại liền thấy rất nhiều dân tỵ nạn áo quần đơn sơ vây lại ngoài cửa, mà tiểu nhị nhà trọ này thì muốn ra ngoài đuổi người, cho nên xảy ra tranh chấp. Đồ Lý Sâm không suy nghĩ nhiều, trách nhiệm hiện tại của hắn là bảo đảm an toàn cho ba vị chủ tử, tuy nhiên tiếp đó trên lầu lại đột nhiên truyền đến thanh âm của Hoằng Lịch.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Đồ Lý Sâm thấy Hoằng Lịch từ trong phòng đi ra, đứng dậy chuẩn bị bước lên, nhưng Hoằng Lịch đã đi xuống lầu.

"Bẩm lão gia, ngoài cửa hình như có một đám dân tỵ nạn đổ xô đến."

"Đi ra xem một chút."

"Vâng."

Hoằng Lịch ra cửa nhà trọ, liền thấy tiểu nhị đang tàn bạo mắng đám dân tỵ nạn kia, chân mày nhíu chặt, bởi vì nhiều người, bên trong dân tỵ nạn còn có phụ nữ và trẻ con, bị chen chúc té ngã trên đất.

"Đồ Lý Sâm."

"Thuộc hạ rõ."

Đồ Lý Sâm cơ trí, đi tới trước mặt tiểu nhị cùng hắn nói vài lời, tiểu nhị kia xoay người nhìn nhìn Hoằng Lịch, thấy hắn lăng la tơ lụa, nhìn biết là người có tiền, liền thả đám dân tỵ nạn kia vào trong sảnh, sau đó đến phòng bếp sai người nhanh chóng làm thức ăn cho nhiều người.

Hoằng Lịch lại đi về phía hai mẹ con ngã xuống ban nãy, đem bọn họ đỡ dậy, để bọn họ đi vào trong sảnh khách ngồi xuống.

"Cảm tạ lão gia!"

Phụ nhân kia cảm kích nhìn Hoằng Lịch.

"Các ngươi từ nơi nào tới?"

"Chúng ta đều là từ nông thôn bên ngoài thành Tô Châu hội tụ tới, nạn lụt làm chúng ta mất nhà, càng không cần nói đến hoa màu nữa."

Một nam tử khác nghe Hoằng Lịch hỏi, tiến lại gần, cùng vị ân nhân này kể nguyên nhân.

Ánh mắt Hoằng Lịch trở nên thâm sâu, từ khi bọn họ vào thành Tô Châu, căn bản không có hiện tượng lũ lụt, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

"Thiên tai lớn như vậy, quan phủ không tiếp tế cho các ngươi sao?"

"Aiz, đừng nói nữa, không chỉ không tiếp tế, mà ngay cả dân chạy nạn đến đây như chúng ta cũng phải giúp sức cho người nha môn đi xây sửa nhà cửa bị lũ lụt phá hủy của bọn họ."

Trong lòng Hoằng Lịch nảy sinh tức giận, trên mặt lại không biểu hiện ra.

"Đồ Lý Sâm."

Gọi người xong, Hoằng Lịch sải bước ra khỏi nhà trọ, Đồ Lý Sâm thấy vậy lập tức đi theo.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴