Chương 1: Hoàng thượng, xin tự trọng
"Không biết hoàng thượng đêm khuya bãi giá đến Diên Hy Cung có chuyện gì?"Ngụy Anh Lạc đung đưa xích đu, thấy người tới cũng không có ý định xuống hành lễ nghênh đón.
"Ngụy Anh Lạc, ngươi bây giờ càng ngày càng lớn mật."
"Hoàng thượng cớ sao nói vậy?"
"Thấy trẫm, ngay cả hành lễ cũng không làm."
Hoằng Lịch giả bộ tức giận, tuy rằng ngoài miệng trách tội, biểu tình trên mặt lại không có ý trách cứ.
"Vậy Hoàng thượng dự định làm sao trừng phạt thần thϊếp?"
Ngụy Anh Lạc ngược lại lộ ra biểu tình sợ hãi, kiên nhẫn không phiền cùng người này diễn.
"Phạt ngươi giúp trẫm nhanh chóng sinh cái a ca được không?"
"Hoàng thượng, xin tự trọng."
Ngụy Anh Lạc đem xích đu dừng lại, có chút tức giận nhìn người trước mắt. Mình và hắn đã có nói trước, giữa bọn họ chỉ tồn tại quan hệ lợi ích: Ngụy Anh Lạc lấy thân phận Hoàng quý phi thay nàng ấy quản lý tốt hậu cung này, thỉnh thoảng nhân tiện thay hắn bày mưu tính kế, mà Ngụy Anh Lạc nàng chỉ có một yêu cầu, để cho Trường Xuân Cung biến thành lãnh cung, để nàng tự mình chăm sóc Hoàng hậu nương nương hôn mê bất tỉnh.
"Ngụy Anh Lạc, trẫm thật không hiểu được ngươi, ngươi nói xem hậu cung ba nghìn giai lệ của trẫm ai không muốn thánh sủng, ngươi đối với trẫm thật không có một chút động tâm sao?"
"Hoàng thượng, đừng quên ước định ban đầu với thần thϊếp. Thứ đã đáp ứng thần thϊếp Hoàng thượng có còn nhớ không?"
Một năm trước, Hoàng hậu đột nhiên rơi xuống nước, chỉ có rất ít người biết được chân tướng. Mà Hoàng thượng cùng Ngụy Anh Lạc chính là ở trong thiểu số ấy. Phải, Hoàng hậu tiền nhiệm không phải rơi xuống nước gì cả, là nàng phạm vào kiêng kỵ của Tử cấm thành này. Ngụy Anh Lạc biết Hoàng hậu nương nương bởi vì Thất a ca qua đời mà thương tâm tuyệt vọng, lại không ngờ rằng nàng sẽ chọn tự vẫn! Nàng nhớ lúc ấy Hoàng thượng mặt rồng giận dữ, may mắn Hoàng hậu ở trong lòng Hoàng thượng vẫn có phân lượng, khiến Hoàng thượng không nhẫn tâm trừng phạt Phú Sát thị. Cho nên yêu cầu mà mình đề nghị lúc đó có thể được Hoàng thượng chấp thuận, phần lớn là bởi vì hợp tâm ý hắn. Tính kế để được Thái hậu xem trọng, gả vào hoàng thất. Hoằng Lịch vốn không thích mình, mình cũng được thanh nhàn, lợi dụng thông minh tài trí, từng bước một được đối phương tín nhiệm. Tra rõ chân tướng hại chết Thất a ca, thiết kế báo thù cho Hoàng hậu nương nương, nhưng mà một năm trôi qua, người đó vẫn không có dấu hiệu muốn tỉnh lại.
"Hừ! Trẫm đương nhiên nhất ngôn cửu đỉnh!"
"Hoàng thượng nhớ rõ là tốt nhất."
Nói xong xoa xoa bả vai vốn cũng không mệt mỏi, ngáp, làm ra dáng vẻ muốn đuổi người.
"Nếu như Dung Âm luôn hôn mê bất tỉnh, ngươi dự định cứ như vậy chiếu cố nàng cả đời sao?"
Trong lòng Hoằng Lịch nói không ra là tư vị gì, không muốn thừa nhận mình đã động tình với Ngụy Anh Lạc, chẳng qua thân là đế vương không muốn thừa nhận mà thôi, đã quen với việc được mọi nữ nhân bên cạnh ra sức lấy lòng, mà Ngụy Anh Lạc đây thì lại cho hắn cảm giác khác biệt.
Ngụy Anh Lạc đang rời khỏi lại chợt ngừng, xoay người lại, trên mặt ý cười không giảm.
"Dĩ nhiên."
Nói xong không nhìn hắn nữa, cất bước trở về tẩm điện của mình.
"Lý Ngọc, trở về Dưỡng Tâm Điện."
" Vâng, Hoàng thượng."
Hoằng Lịch không tìm ra lý do để tức giận với Ngụy Anh Lạc. Thông minh như Ngụy Anh Lạc, nàng biết, hắn là đế vương, nhất ngôn cửu đỉnh, sẽ không nuốt lời.
Hoằng Lịch rời khỏi đã lâu, trong tẩm điện của Diên Hy Cung ánh nến vẫn còn nhảy nhót. Ngụy Anh Lạc nhìn toàn thân hoa phục của mình, lại cảm thấy vô cùng châm chọc. Vương quyền phú quý có ích lợi gì? Tỷ tỷ không có ở đây, Minh Ngọc không có ở đây, nương nương hôn mê bất tỉnh, ý nghĩa tồn tại lại ở đâu?
Đêm, luôn thích thăm dò vào nơi mềm yếu nhất trong nội tâm con người, khiến cho nàng buồn bã, khiến cho nàng mê man.
"Lệnh Phi nương nương."
Trân Châu gõ cửa tẩm điện, lên tiếng kêu trở về Ngụy Anh Lạc đang âm thầm thương cảm.
"Tiến vào."
"Đây là hoa nhài ngài phân phó nô tài hái."
"Để xuống đi."
Trân Châu do dự chốc lát mới cẩn thận mở miệng nói:
"Nương nương, ngày mai có thể mang nô tài cùng đi hay không?"
Ngụy Anh Lạc giương mắt nhìn về phía Trân Châu, do dự một chút, mới gật đầu một cái coi như đồng ý.
Đã từng, Trân Châu và mình đều là cung nữ Trường Xuân Cung, từng cùng nhau hầu hạ Hoàng hậu, muốn cùng bản thân thăm nương nương cũng là hợp lý. Nhìn những cành hoa nhài cắt để trên bàn, tỉ mỉ chọn lựa một số đóa hoàn hảo không tổn hao gì cắm trong bình hoa.
"Nương nương, còn lại để nô tài đi."
Trân Châu biết, cánh hoa còn dư lại đều sẽ dùng làm nguyên liệu túi thơm, liền mở miệng.
"Không cần, ngươi đi xuống đi."
Ngụy Anh Lạc nhàn nhạt mở miệng, tất cả đồ dùng của nương nương nàng đều muốn tự thân tự lực.
Trân Châu đi theo người này lâu như vậy rồi, cũng ít nhiều có chút hiểu nàng, cho nên không mở miệng nữa, cáo lui.
Tẩm điện lại một lần nữa khôi phục yên lặng, Ngụy Anh Lạc tỉ mỉ làm công việc trong tay. Trong lòng tự thấy hổ thẹn với cảm xúc tiêu cực ban nãy. Nương nương hiện tại còn cần đến mình, bản thân tại sao có thể có ý tưởng như vậy? Ngày Minh Ngọc đi, bản thân đã đáp ứng Phó Hằng phải sống tốt. Tình cảm hai người tuy rằng đã hết duyên, kiếp này không còn khả năng nữa, nhưng ít ra, hãy để cho bản thân đem phần tình cảm ban sơ kia chôn thật sâu trong lòng, không nhắc tới, không đυ.ng chạm. Mà hiện tại bản thân nên làm gì, không nên làm gì, mới là quan trọng nhất.
Tử cấm thành tháng ba, như cũ có chút se se lạnh.
Đẩy cửa, Ngụy Anh Lạc nhẹ nhàng bước vào tẩm điện, biết rõ nàng không thể nào tỉnh lại, nhưng mỗi lần lại đều sợ bản thân lỗ mãng đánh thức người đang trong cơn ngủ mê kia. Trên người còn mang theo hơi lạnh bên ngoài, duy trì mấy bước khoảng cách với giường ngủ của đối phương, không xa không gần nhìn nàng.
"Nương nương, Anh Lạc hôm qua hái ít hoa nhài cho người, Anh Lạc ngu dốt, tùy tiện cắm vài nhành trong bình hoa, không biết người nhìn có thích hay không."
Thanh âm ôn nhu, thấp giọng kể lể.
"Nếu Anh Lạc đều đã đưa tới, nương nương người không muốn nhận cũng phải nhận, dù sao Anh Lạc cũng sẽ không lấy về."
Ngụy Anh Lạc nói xong, đem bình hoa trong ngực đặt trước cửa sổ.
Trong phòng ấm áp, gương mặt nhỏ nhắn lạnh băng của Ngụy Anh Lạc có chút ấm lại, buông xuống bình hoa trong tay, như thường ngày lau chùi thân thể cho người trên giường nhỏ, thay quần áo sạch sẽ.
"Trân Châu, vào đi."
Làm xong những thứ này, mới mở miệng để cho Trân Châu đứng chờ ngoài viện đi vào trong.
"Nô tài không biết Hoàng hậu nương nương giá lâm, tội đáng chết vạn lần!"
Ngụy Anh Lạc vốn dĩ đang nghĩ Trân Châu sao còn chưa tiến vào, lại nghe được thanh âm có chút bối rối của nàng. Hơi cau mày, đẩy cửa ra ngoài.
"Lệnh, Lệnh Phi nương nương."
Trân Châu quỳ dưới đất, thấy Ngụy Anh Lạc đã đi ra, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Ngụy Anh Lạc nhàn nhạt liếc nhìn người đang quỳ xong mới mở miệng nói:
"Không biết Hoàng hậu nương nương giá lâm Trường Xuân Cung vì chuyện gì?"
Giọng nói không mặn không nhạt càng không nghe ra một chút cung kính nào.
Nhàn Hoàng hậu cũng không thèm để ý:
"Mọi người đều nói, Lệnh Phi muội muội đối với Tiền Hoàng hậu rất trung thành, hôm nay bổn cung coi như đã tận mắt nhìn thấy."
"Đó là đương nhiên."
"Ồ, Lệnh Phi muội muội hôm nay đã là địa vị Hoàng quý phi, không thiếu người hầu hạ, hà cớ gì còn mất công muội đích thân động thủ?"
"Không nhọc Hoàng hậu phí tâm, chuyện của muội muội, muội muội tự biết nên xử lý thế nào."
Nhàn Hoàng hậu xem không hiểu Ngụy Anh Lạc, phải nói là đã nhiều năm như vậy nàng chưa bao giờ xem hiểu người này, trước kia, nàng cảm thấy Ngụy Anh Lạc cậy thế Hoàng hậu, là bởi vì Hoàng hậu có quyền thế có thể bảo hộ nàng, nhưng bây giờ Phú Sát thị kia không quyền không thế đã đành, lại còn là một phế nhân nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, Ngụy Anh Lạc này tại sao còn muốn dụng tâm như vậy? Chẳng lẽ chỉ là vì làm bộ cho người khác nhìn?
"Nói cũng phải, nếu đã có muội muội ở đây, vậy bổn cung đi về trước."
Nói xong xoay người rời khỏi Trường Xuân Cung.
"Đứng lên đi."
Ngụy Anh Lạc thấy Nhàn Hoàng hậu đi, mới mở miệng để cho Trân Châu đứng dậy.
"Tạ Lệnh Phi nương nương."
Hai người chuẩn bị trở về tẩm điện, thời điểm đi tới cửa, Ngụy Anh Lạc giống như nghĩ đến cái gì, xoay người từ trong tay Trân Châu nhận lấy gối đầu mình tự may.
"Nương nương?"
"Vẫn là để ta tự đi đi."
Trân Châu gật đầu thưa vâng. Cúi đầu đi theo sau lưng nàng, lại không chú ý người trước mặt đột nhiên dừng bước, bản thân không chút chuẩn bị nào, đυ.ng vào trên người nàng.
"Nương nương thứ tội."
Trân Châu tuy biết Ngụy Anh Lạc sẽ không trách tội bản thân, nhưng lễ không thể bỏ.
Đợi nửa ngày, không thấy người phía trước mở miệng, Trân Châu khẩn trương hơi ngước mắt, phát hiện đối phương cũng không xoay người nhìn mình. Đang kỳ quái, liền thấy chiếc gối nàng luôn ôm trong tay không báo trước rơi xuống đất.
"Nương nương!"
Ngụy Anh Lạc kinh hô, khiến cho Trân Châu ngẩng đầu, bỏ qua người trước mặt nhìn về phía sạp giường. Người vốn nên hôn mê bất tỉnh, giờ phút này sắc mặt tái nhợt ngồi thẳng trên giường!
"Nương nương tỉnh rồi!!!"
Bầu không khí, bởi vì Ngụy Anh Lạc kinh hô, lại một lần nữa đông cứng! Phảng phật như cách đã ngàn năm, người trên giường cuối cùng mở miệng.
"Ra ngoài ——!"
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴