Chương 17: Rõ ràng đã động tâm
Trân Châu nghe nương nương ở trong điện kêu mình, liền từ ngoài đi vào."Nương nương sao không ngủ thêm chút nữa."
"Không buồn ngủ lắm, Anh Lạc trở về chưa?"
"Nương nương, Lệnh chủ tử đang ở thiền điện nghỉ trưa..."
Đáp lời xong, Trân Châu ngước mắt cẩn thận quan sát nàng, còn may, không tức giận. Do dự không biết có nên đem chuyện Thuận tần cũng ở đây nói cho nàng không.
"Chờ nàng tỉnh ngủ bảo nàng trở về."
"Nương nương, thực ra..."
Phú Sát Dung Âm thấy Trân Châu muốn nói lại thôi, không biết đang định nói gì.
"Kỳ thực Lệnh chủ tử hôm qua đã đem toàn bộ đồ đạc của nàng mang tới đây rồi. Nô tài đoán chừng Lệnh chủ tử là dự định ở lại nơi này."
"Cái gì?! Sao bổn cung hôm qua không nhìn thấy?"
Phú Sát Dung Âm hôm qua quả thật không thấy trong tay Ngụy Anh Lạc có đồ đạc gì.
Thấy Phú Sát Dung Âm có chút tức giận, Trân Châu cẩn thận nói:
"Nô tài cũng chỉ là suy đoán, hay nương nương tự mình đi hỏi xem sao?"
Trân Châu kỳ thực là có tư tâm, hôm nay thấy thái độ của Ngụy Anh Lạc đối với Trầm Bích như vậy, làm nàng có cảm giác như đồ vật của nương nương bị người khác cướp đi. Tuy rằng trước kia cũng từng gặp Trầm Bích, nhưng không biết có phải do nương nương không ở đó hay không, lúc ấy nàng không có ý tưởng gì. Cho nên giờ phút này to gan, muốn để cho nương nương tự mình đi phát hiện sự tồn tại của Trầm Bích.
"Ừm."
Phú Sát Dung Âm có chút tức giận, người nọ lại xem lời của mình như gió thoảng bên tai.
Thấy nương nương gật đầu, Trân Châu trong lòng như cũ cầu nguyện cho Ngụy Anh Lạc đang không hay biết gì.
Bên trong thiền điện, Ngụy Anh Lạc vẫn còn đang đánh cờ với Chu công, hoàn toàn không biết Phú Sát Dung Âm chính đang trên đường tới. Bên cạnh Trầm Bích lại là mắt không chớp nhìn Ngụy Anh Lạc ngủ say, không biết đang suy nghĩ gì. Kỳ thực Trầm Bích không hề ngủ, nghe người bên cạnh truyền tới tiếng hô hấp đều đều, nàng vẫn luôn duy trì cùng một tư thế ngắm Ngụy Anh Lạc, thật giống như muốn đem người nọ nhìn rõ, vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng.
Cửa ngoài điện bị ai đó đẩy ra, để cho nàng lấy lại tinh thần.
"Nương nương, Anh Lạc chắc còn ở trong điện nghỉ trưa."
Là giọng của Trân Châu, một người khác không thể nghi ngờ chính là Phú Sát Dung Âm... Trầm Bích thầm nghĩ. Song ngay trước khi người sắp tiến vào, trong lòng đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ: Nếu ngươi đã yêu nàng như vậy, vậy hãy để cho nàng biết đi. Khóe miệng hiện lên một nụ cười thê lương, bi ai nhìn người vẫn đang ngủ say, nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, thống khổ hôn lên người bên cạnh. Trầm Bích từ khóe mắt dư quang có thể nhìn thấy bước chân Phú Sát Dung Âm dừng lại cùng khăn tay bay xuống, trong lòng hiểu rõ, như vậy đã đủ rồi.
Trân Châu vẫn còn ở sau lưng Phú Sát Dung Âm, cái gì cũng không nhìn thấy. Bởi vì Phú Sát Dung Âm khựng lại thân hình, nàng cũng không cách nào đi về trước được nữa, tầm mắt bị ngăn cản, không biết phát sinh chuyện gì.
Thuận tần làm bộ như giật mình ngẩng đầu lên nhìn về phía Phú Sát Dung Âm.
"Nương nương!?"
Thanh âm phóng đại, là vì để cho bản thân diễn càng thêm chân thực, cũng là vì để cho Ngụy Anh Lạc tỉnh lại.
Phú Sát Dung Âm không biết nên hình dung tâm tình của giờ khắc này như thế nào, kinh hãi là tuyệt đối, không dám tin là thứ yếu, phần lớn chính là một thoáng nhói đau đảo qua trong lòng.
Ngụy Anh Lạc vốn còn hơi lơ mơ, nhìn thấy Phú Sát Dung Âm ở cửa nàng nháy mắt tỉnh táo. Chẳng lẽ nương nương tới đuổi mình? Trong lòng còn mải suy nghĩ chuyện Phú Sát Dung Âm không cho nàng lưu lại.
Hoàn toàn không biết tình trạng hiện tại so với chuyện này còn đáng sợ hơn.
"Nương nương, sao người lại tới đây?"
Có chút sợ hãi mở miệng, tự lén ở lại đã đành, còn có thêm một vật phẩm bổ sung ở bên cạnh.
Phú Sát Dung Âm sắc mặt tái nhợt nhìn Ngụy Anh Lạc, tại sao nàng lại cùng Thuận tần làm ra chuyện trái ngược đạo đức như vậy? Trước khoan nói chuyện hai người đều là nữ tử, chẳng lẽ ngay cả thân phận bản thân là gì cũng không tự biết sao? Đột nhiên cảm thấy thật châm chọc, hôm qua vẫn còn tự trách mình làm lỡ hạnh phúc của nàng, xem ra là bản thân suy nghĩ quá nhiều rồi.
Khó chịu nhắm mắt, tận lực để cho ngữ khí của mình bình thản một chút.
"Bổn cung ở thư phòng chờ ngươi."
Nói xong, xoay người rời đi, lưu lại Ngụy Anh Lạc không hiểu ất giáp gì ở trên giường lúng ta lúng túng.
"Còn không mau đi?"
Thanh âm nhàn nhạt của Thuận tần truyền tới, nhắc nhở người còn đang ngây ngô.
Tâm tư của Ngụy Anh Lạc toàn bộ tập trung trên vẻ mặt ảm đạm của Phú Sát Dung Âm ban nãy, lúc này nào có nghe được sự kiềm nén trong giọng nói của Trầm Bích nữa. Vội mặc vào áo ngoài chạy đến thư phòng, mà người sau lưng, trong nháy mắt lúc nàng đạp cửa, nước mắt đã không nhịn được trào ra, đem mình rúc vào bên trong chăn, cảm thụ nhiệt độ đối phương còn lưu lại.
Thư phòng:
"Quỳ xuống."
Lạnh lùng mở miệng, nhưng Phú Sát Dung Âm không nhìn về phía người kia.
Ngụy Anh Lạc không biết tại sao Phú Sát Dung Âm đột nhiên tức giận như vậy, nhưng vẫn như cũ nghe lời quỳ xuống bên cạnh nàng.
Bốn phía an tĩnh hơi có phần quỷ dị, Ngụy Anh Lạc muốn hỏi tại sao nương nương đột nhiên tức giận như vậy, nhưng khi thấy đối phương toàn thân đều lộ ra lạnh nhạt, khiến cho nàng nuốt tất cả câu hỏi trở về trong bụng. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ lại là Thuận tần giở trò quỷ? Nghĩ tới đây, Ngụy Anh Lạc lén ngước mắt nhìn về phía đối phương, tại sao?! Tại sao nương nương lại rơi lệ? Bản thân rốt cuộc đã làm cái gì?! Nước mắt của nàng, đâm đau địa phương mềm yếu nhất trong lòng, Ngụy Anh Lạc luống cuống quỳ đến trước đầu gối nàng.
"Nương nương người nói cho Anh Lạc rốt cuộc là làm sao có được hay không?"
Không chú ý thấy thanh âm mình mang theo chút nghẹn ngào, càng không chú ý trong giọng nói lại mang chút cưng chiều.
Phú Sát Dung Âm khua tay lên, gạt ra tay Ngụy Anh Lạc đang định chạm vào mình!
"Đừng đυ.ng bổn cung!"
Ngụy Anh Lạc bị cơn giận của Phú Sát Dung Âm làm kinh ngạc đến ngây người, nhìn tay mình bị đẩy ra, khó chịu lui khỏi.
"Xin lỗi."
Không biết tại sao nói xin lỗi, nhưng mà chỉ cần nương nương còn tức giận, cho dù bản thân hoàn toàn không biết gì, nàng cũng cam tâm tình nguyện nói xin lỗi.
"Ngụy Anh Lạc, những gì bổn cung từng dạy ngươi ngươi đều quên sao?
Phú Sát Dung Âm mở miệng lần nữa, giống như cách đã mấy đời.
"Anh Lạc không dám quên."
Không dám nói gì thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ người này nữa, chỉ đành mở miệng thuận theo lời nàng.
Phú Sát Dung Âm tựa như không nghe được thanh âm của Ngụy Anh Lạc, đứng lên, đưa lưng về phía nàng, như đang nhớ lại gì đó. Không biết qua bao lâu, Phú Sát Dung Âm phảng phất như từ trong ký ức đi ra, thay một gương mặt lạnh lùng, xoay lại nhìn người đang quỳ.
"Từ nay về sau, ở lại Trường Xuân Cung, không được bổn cung đồng ý không cho phép gặp mặt Thuận tần!"
Mệnh lệnh lãnh đạm lại khiến cho người không thể làm trái từ trong miệng người nọ thốt ra, Ngụy Anh Lạc ứng lời không kịp. Tuy rằng nương nương đột nhiên đồng ý cho mình ở lại Trường Xuân Cung, nhưng bản thân lại vô luận thế nào cũng không vui, bộ dáng của nương nương giờ phút này làm mình cảm thấy vừa xa lạ vừa sợ hãi, tại sao nương nương không cho phép mình gặp mặt Thuận tần? Từng mối nghi hoặc nổi lên, không có được đáp án, nhưng trước tiên vẫn đáp lại lời nàng...
"Anh Lạc biết rồi."
Phú Sát Dung Âm thấy Ngụy Anh Lạc trả lời dứt khoát như vậy, nhưng chân mày nhíu chặt của nàng lại vẫn không thể giãn ra.
"Trừ lúc Hoàng thượng triệu kiến, thời gian còn lại theo bổn cung đọc sách."
"Vâng."
"Nếu ngươi cố ý muốn gặp Thuận tần, vậy thì vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt bổn cung nữa."
"Vâng."
Nàng không biết tại sao nương nương lại đoạn tuyệt như vậy, nhưng nàng biết, nếu bản thân do dự, chỉ càng thêm chọc giận đối phương. Có chút khó chịu, nàng biết Thuận tần cũng không xấu, chỉ là hơi nghịch ngợm, người tri kỷ như vậy, ở trong cung này quả thực khó tìm, cho dù có luyến tiếc, cũng không thể lộ ra chút xíu nào.
Thấy người nọ lại một lần nữa trầm mặc, Ngụy Anh Lạc cẩn thận mở miệng nói:
"Nương nương, vậy thì Anh Lạc để cho Trầm... Thuận tần trở về."
Giương mắt thấy người nọ vẫn như cũ đưa lưng về phía mình, bèn tự lui xuống.
Phú Sát Dung Âm rất đau lòng, Anh Lạc của nàng không phải như vậy. Ngụy Anh Lạc xử sự thông minh, yêu hận rõ ràng, làm sao có thể làm ra chuyện vi phạm luân thường như vậy? Nhưng mà bất kể trong lòng mình thay người nọ giải thích thế nào, thực tế vẫn đem bóng dáng trong ký ức phá hủy hoàn toàn, trong nháy mắt muốn bảo nàng cút, bảo nàng vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt mình nữa, nhưng mà nàng không đành lòng, nàng không nỡ bỏ. Buộc bản thân tỉnh táo lại, nhìn Ngụy Anh Lạc từ sau khi vào thư phòng ngoan ngoãn vâng lời, cuối cùng vẫn không nói ra được lời trong lòng kia. Cho nên, bản thân chỉ có thể đem nàng giữ bên người, hy vọng, hy vọng có thể cắt đứt tình cảm giữa hai người họ, chỉ cần không gặp mặt, chỉ cần kiên nhẫn dạy dỗ, nàng tin tưởng, Anh Lạc vẫn là Anh Lạc trước kia.
Chỉ là, Phú Sát Dung Âm nghĩ nhiều mấy đi nữa, lại vẫn bỏ quên cơn đau xa lạ dâng lên trong nháy mắt đó của chính mình...
Thiền điện.
"Trầm Bích..."
"Ngươi trở lại rồi."
"Ngươi đứng lên trước đi, ta có lời nói với ngươi."
"Ừ."
Trầm Bích ngoan ngoãn gật đầu một cái, từ sạp giường đứng dậy ăn mặc tử tế. Ngụy Anh Lạc thấy nàng đã sửa soạn xong, liền trước một bước đi vào trong sân. Trầm Bích theo sau lưng nàng, không biết nàng muốn nói gì.
Ngụy Anh Lạc ngừng ở cửa cung, nghiêng người nhìn nàng. Thấy sợi tóc nàng có chút lộn xộn, ôn nhu giúp nàng sửa lại một chút. Thông minh như Trầm Bích, hoàn toàn không cảm thấy vui vẻ khi Ngụy Anh Lạc đối bản thân như vậy.
"Ngươi có chút kỳ quái."
"Xin lỗi."
Ngụy Anh Lạc thu tay về, cúi đầu xuống, có hơi khó chịu.
"Được rồi, không cần nói nữa, ta biết rồi."
Trầm Bích mở miệng lần nữa, tại sao bản thân không cần nói gì, nàng liền biết? Nhìn nụ cười rực rỡ trên mặt người kia, có chút không kiềm được đưa tay đυ.ng vào má lúm đồng tiền bên khóe miệng nàng, như cũ để bản thân quyến luyến. Là nụ cười như vậy, bầu bạn bản thân trôi qua một năm khó khăn này.
Trầm Bích cảm giác mình sắp không khống chế được tâm tình rồi, tại sao ôn nhu như vậy chỉ có thể xuất hiện trong thời khắc bi thương? Tùy hứng rúc vào trong lòng Ngụy Anh Lạc, ôm chặt lấy nàng, để cho mình có thể có thời gian bình phục.
Ngụy Anh Lạc không nhúc nhích, mặc cho nàng ôm.
Không biết qua bao lâu, Thuận tần đẩy ra Ngụy Anh Lạc, xoay người không mang theo một tia lưu niệm, ngay cả tạm biệt cũng không nói liền ra khỏi Trường Xuân Cung.
Phú Sát Dung Âm đứng dưới mái hiên đem hết thảy thu vào trong mắt, nhìn Ngụy Anh Lạc vẫn như cũ nhìn bóng dáng đã sớm đi xa, không lên tiếng, cất bước trở về thư phòng.
Ngụy Anh Lạc điều chỉnh tâm tình, rốt cuộc chịu xoay người.
Vọng hướng thư phòng một hồi, cuối cùng vẫn lựa chọn trở lại phòng riêng, sinh hoạt vẫn phải tiếp tục.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
P/s: Trân Châu – thuyền viên tích cực chèo Lạc Hậu.
Trầm Bích – ko biết nên gọi mẻ là tình địch hay trợ công nữa, tội vl :v