Tôi khóc vỡ oà bởi vì cảm thấy bản thân như đang có một điểm tựa sau những ngày tháng ngày sống chui lủi,trốn tránh Đức trong một khoảng thời gian…
-Chúng ta về nhà thôi
-Nhà nào,tôi k muốn trở về đó rồi lại phải ra đi lần nữa,anh k hiểu cảm giác đó nó thế nào,đàn ông có nhiều lựa chọn ,tại sao lại để cho mình phụ nữ chúng tôi bị tổn thương
-Sao em lại giấu anh chuyện em có thai vậy
-Tôi k giấu mà là chưa có dịp để nói,giữa chúng ta rốt cuộc là gì đến chính tôi còn không hiểu…và có lẽ anh cũng vậy?
-Em đi rồi anh mới thấy anh thật sự cần em,Tâm là người cũ đã từng có rất nhiều kỉ niệm với anh,anh từng yêu rất yêu cô ấy cho đến ngày em xuất hiện
-Vậy cho đến ngày nào đó có cô gái nào đó xuất hiện anh cũng sẽ buông bỏ tôi như Tâm phải không
-Không đâu,hãy tin anh
-Tin anh…tôi k còn tin vào tình yêu của anh nữa…dù sao đứa trẻ này đang là sự ràng buộc giữa chúng ta nên khi tôi sinh con ra tôi sẽ trả cho anh…
Đức đổi sắc mặt khi thấy Thu nói cương quyết…
-Em đang nói đùa hay thật đấy,anh huỷ hôn vì em,chờ đợi em đối với em vẫn là chưa đủ…
-Niềm tin đã không còn,anh và tôi là hai thế giới …tôi k có can đảm để có thể giữ chân hay trái tim của anh…hay nói đúng hơn tôi k có tư cách đó…
-em đừng để anh cáu lên sẽ k có kết quả tốt đẹp cho em…
-Anh có biết những người bị tổn thương sau khi gặp người mình yêu phản ứng đầu tiên của họ là gì k?
-Ý em là sao?
-Là sợ hãi…sợ sẽ lại tổn thương lần nữa thế nên thay vì hạnh phúc trước mắt ,tôi sẽ vẫn chọn cho mình một con đường tổn thương…
Đức gật gật đầu,hai tay anh ta nhét túi quần…môi mím lại vẻ cay cú
-Tôi đã từng tiếc cho tình cảm giữa chúng ta nhưng nếu em đã chọn con đường đó tôi tôn trọng quyết định của em ,vừa lòng em chưa ( quát vào mặt Thu)
Thu nhắm mắt nắm chặt tay nhìn Đức rời đi…
Tôi biết bản thân đang vuột mất đi thứ gọi là hạnh phúc,thế nhưng tôi muốn có một niềm hạnh phúc trọn vẹn chứ không phải là cảm giác nửa vời,tôi sợ rằng k nắm giữ được người đàn ông đó,sợ tổn thương lần nữa…!
Đức tức giận trở về nhà…Tâm ngồi chờ sẵn trên phòng…Thấy Tâm Đức quay đi
-Anh chỉ nói cưới là cưới và huỷ hôn là huỷ hôn…anh đối với em là như vậy thật sao Đức,em k có chút giá trị hay một sự tôn trọng nào từ anh đúng không?
-Giá trị của em biến mất kể từ khi em rắp tâm cấu kết với bố tôi hòng giúp ông ta chiếm đoạt tài sản của tôi rồi…sáu năm em đột nhiên quay trở lại em đừng nghĩ tôi không biết gì,chỉ là tôi có nói hay không…em ngày đó chê tôi k đủ năng lực để bảo vệ em ,em chọn người đàn ông khác rồi kết hôn rồi sau k êm ấm em chủ động ly hôn và muốn quay về bên anh,anh không phải thằng ngu mà cho em xỏ mũi…
-Không đúng,em chưa lấy ai cả…hãy tin em
-Em k thể có con đó là lý do khiến hôn nhân của em đổ vỡ
-Và chính vì anh,ngày đó chính anh ép em phá thai nên em đã không thể có con
-Đó là lý do anh còn nói chuyện với em đến phút này
Đức quay đi…Tâm ngồi bịch xuống giường khóc vẻ bất lực,cô ta lau nước mắt “ Em không cam tâm,anh phải có trách nhiệm,chúng ta đã kết hôn,huỷ hôn không thể cứ từ miệng anh nói ra mà được,em tuyệt đối k buông tay anh lần nào nữa”…
Kitty sắp xếp cho tôi một căn hộ chung cư hạng sang gần với khu nhà của Đức…cô ấy xoa vai tôi
-Bầu bí mệt rồi nghỉ đi đừng nghĩ nhiều
-Uk tôi k còn thiết tha gì nữa rồi
-Cu thóc phát triển bình thường thật rồi,tôi mừng thay cho cô
-Đúng vậy thằng bé giờ hoàn toàn giống như những đứa trẻ khác,tôi tự hào vì điều đó…cảm thấy thật may mắn
-Cô là người tốt,phúc đức sẽ để dành cho những đứa trẻ con của cô sau này…
-Cám ơn kitty…
Tại nhà của Văn và Dịu sau khi cô ta cứ chửa đẻ liên tục để tránh án…cô ta lần lượt sinh 1 rồi đến song sinh tổng là 3 cô con gái…Mẹ Văn gọi điện lên than thở
-Con xem đưa cu thóc về nuôi chứ tướng con ý nó chỉ đẻ con gái thôi ai lại tù tì ba đứa con gái
-con cũng chán lắm rồi,cu thóc đang ở với mẹ nó con đưa về làm sao được
-Kệ chứ rồi sau nó cũng đi lấy chồng rồi con của mày để thằng khác nó đánh là không được…!
-Con chưa nghĩ đến chuyện đó ,mẹ nó cũng k đồng ý đâu
-Con cứ thử hỏi xem sao?
Dịu đứng sau tấm rèm nghe rõ mồn một,cô ta nắm chặt tay vào tấm rèm …
Tại quán cafe Thu thẳng thừng từ chối…
-Không,tôi k bh giao con cho anh,anh đừng mơ
-Con theo cha sẽ k mất gốc em k hiểu à
-Xưa anh chối bỏ nó rồi trách tôi đẻ ra con bệnh tật,giờ con đã hết bệnh anh lại nói kiểu khác,anh nói thế mà được à…tôi sẽ tự cho con một gia đình tốt…
-Khi nào em cưới,em bụng to thế này vẫn chưa cưới chứng tỏ em là mẹ đơn thân,sau này em sẽ chỉ chăm lo vào đứa nhỏ em còn quan tâm gì đứa lớn…
-Tôi tự biết sắp xếp…
Thu đứng dậy dắt tay cu thóc rời khỏi quán cafe…trên đường đi hai mẹ con tâm sự với nhau
-Cu thóc có thích em bé k
-Con có mẹ ạ,em xinh như mẹ
-Ai nói với con là em xinh như mẹ
-Bố Đức nói chắc chắn là em bé gái ,bố bảo bố thích con gái
Thu bật cười…
-Con nói chuyện với bố Đức khi nào vậy
-Bố bảo bố giận mẹ nên hay đến thăm con vào giờ nghỉ trưa,các cô đều thấy bố là cười tươi lắm
Thu lại xoa đầu con rồi cười nhẹ
-Bố Đức của con chỉ được cái mã thôi
-Tâm của bố k tốt ạ
Thu ngập ngừng khi nghĩ đến Đức…
-Mẹ cũng không rõ …chỉ biết bố của con không được bình thường
-Về thần kinh hả mẹ
-À không…cái khác cơ,thóc làm mẹ buồn cười quá,về thôi bà đang chờ chúng ta ở nhà đấy
-Con thích ăn canh dưa
-Có canh dưa…
Tại căn nhà hoang …
Một gã đàn ông tay bị trói tư thế ngồi trên ghế cổ vẹo sang một bên chết trong tư thế không nhắm mắt…
Chiếc găng tay cao su đen được kéo ra từ tay Đức…anh ta đưa cho Nam
-Dọn dẹp đi…nó đã chạm đến người của tao rồi …thằng thổ dân đó dám gϊếŧ người của tao,tao sẽ san bằng cả nhà nó…
Đông đi ra vuốt mắt cho người chết rồi thở dài “ Tôi sẽ thay cậu chăm sóc cho con của cậu…xin lỗi vì đã đến muộn”
Nam thở dài “ Lần này k hiểu sao nó lại dám gϊếŧ người của chúng ta,nó k phải kẻ không biết đến sếp ,chắc chắn có thế lực nào đó đang mượn nó tuyên chiến với chúng ta”
-Tuyên chiến
Đức bật cười rồi anh ta bước lên xe …Tâm nhắn tin “ Tối nay vợ chồng mình ra ngoài ăn tối nhé”
Đức úp điện thoại xuống ghế nhắm mắt “ Người cần nhắn thì chẳng thấy đâu,kẻ không cần thì lại cứ xuất hiện”
9h tối…Tôi thấy chuông cửa nên ngó ra thấy Tâm tôi liền giật mình và mở cửa
-Chị…
-Tôi đến tìm chồng tôi
Cu thóc được Đức cho điện thoại để thi thoảng anh ta gọi facetime…thằng bé ấn gọi …
Tôi mời Tâm vào nhà nói chuyện,mẹ biết ý nên đã vào phòng…
Ly trà đặt lên bàn …
-Chị uống nước đi
-Cám ơn ,Thu k cần khách sáo,bụng cũng to rồi nhỉ
-Vâng cũng còn hai tháng nữa là sinh
-Nghe nói Thu sinh con xong sẽ để lại đứa bé,quyết định đó là hoàn toàn đúng…dù sao anh Đức cũng đã kết hôn rồi nên giờ nếu Thu giữ đứa bé mà muốn có danh phận ngta sẽ dị nghị Thu là kẻ thứ ba phá vỡ gia đình chị…chị nói em hiểu không?
-Em hiểu chị đừng nghĩ gì cả ,em k có ràng buộc gì anh Đức và anh ấy cũng k đến đây nên chị không cần đến tìm,chị phải tự tin vào tình cảm của anh ta dành cho chị chứ
Tâm nắm chặt tay vẻ cay cú
-Chị có chứ nhưng em biết đấy ,giờ xã hội nhiều kẻ trơ trẽn muốn cướp chồng người khác một cách bất chấp và trơ trẽn nên chị phòng vẫn hơn chứ đúng không em?
Tâm vừa dứt câu thì Đức ở cửa lên tiếng
-Ai là chồng em?ai là kẻ trơ trẽn…trả lời anh…
Tâm giật mình và Thu cũng vậy cả hai đứng dậy…anh ta nghe thấy toàn bộ lời Tâm nói …và anh ta chợt nhận ra Tâm không còn là cô gái mà anh ta từng yêu…!