Dung Âm Công Lược

Chương 28: Lạc - hậu couple

"Hoàng thượng bãi giá bất ngờ quá, khiến thần thϊếp chẳng kịp chuẩn bị thứ gì cho người."

Phú Sát Dung Âm vẫn dáng vẻ đoan trang thường ngày, nàng mỉm cười nhìn Hoàng thượng ngồi xuống ghế nệm.

"Hoàng hậu lúc nào cũng câu nệ như vậy." Hoàng thượng thở dài một tiếng rồi dang rộng hai tay. "Lại đây."

Phú Sát Dung Âm chần chừ nhìn phu quân của mình. Nàng biết như vậy chính là không hợp quy củ.

"Trẫm biết nàng đang nghĩ gì." Hoàng thượng vẫn giữ nguyên tư thế cũ, song hơi cao giọng nói: "Trẫm chính là quy củ."

Ngụy Anh Lạc khuôn mặt xám xịt nhìn qua lớp màn trướng ngoài cửa. Thầm nghĩ tra Long này đang yên đang lành đột nhiên lại mò tới Trường Xuân cung. Đi đi, đi sang Trữ Tú cung cũng được. Trữ Tú cung ở ngay gần đây. Cao Quý phi cũng rất xinh đẹp. Hà cớ gì còn mò tới nơi này tìm Hoàng hậu nương nương thể hiện bản thân mình chính là quy quy củ củ cơ chứ?

"Ngụy Anh Lạc, cô đang thử thách độ bền của đầu sao?" Minh Ngọc thấy Ngụy Anh Lạc nửa ngày trời đứng ở đó rình mò, không nhịn được mà chạy tới kéo qua một bên. "Để Hoàng thượng nhìn thấy chỉ còn nước rơi đầu thôi."

"Rơi thì kệ rơi. Tới lúc đó nhờ Minh Ngọc cô mang về để Hoàng hậu nương nương khâu lại là được." Ngụy Anh Lạc hờ hững đáp.

"NGỤY ANH LẠC!!!"

"Được rồi được rồi, ta không nói nữa là được chứ gì?" Ngụy Anh Lạc giậm chân rồi bỏ ra ngoài.

Ngụy Anh Lạc hôm đó đứng trước tiền điện cả đêm. Cho tới khi tận mắt nhìn Hoàng thượng rời khỏi Trường Xuân cung mới lạnh lùng đi làm việc của mình.

***

"Anh Lạc đâu rồi?"

Phú Sát Dung Âm thấy Nhĩ Tình vào hầu mình tắm rửa, thầm cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Vì sao hôm nay nha đầu Anh Lạc không tranh giành việc hầu nàng tắm như mọi khi?

"Hồi bẩm nương nương. Anh Lạc sáng sớm đã tới Ngự hoa viên, nghe Minh Ngọc nói cô ấy muốn hứng sương cho người." Nhĩ Tình thuật lại không sót một ý.

Mặc dù nước trong bồn rất ấm, thế nhưng Phú Sát Dung Âm vẫn không nhịn được mà rùng mình.

Chẳng hiểu sao nàng cứ có cảm giác bất an.

***

Khi Ngụy Anh Lạc trở về thì mặt trời đã lên cao. Phú Sát Dung Âm đang ngồi trong thư phòng giải quyết công vụ. Nghe thấy tiếng lanh lảnh của Minh Ngọc, nàng nhận ra hai nha đầu đó lại cãi nhau rồi.

"Ngươi cả buổi sáng mò tới Ngự hoa viên hứng sương, báo hại mọi việc ở Trường Xuân cung đều dồn hết lên người ta." Minh Ngọc oán trách mắng.

"Vậy trước khi ta có mặt ở Trường Xuân cung, ngươi làm những gì?"

"Thôi thôi thôi. Ta không cãi nổi với ngươi."

"Hah…" Ngụy Anh Lạc cảm thấy nực cười. "Minh Ngọc, ngươi đừng tưởng ta không dám làm gì ngươi. Ta chẳng qua vì thương tình ngươi ngốc nghếch nên không để bụng thôi."

"Ngụy Anh Lạc."

"Gọi Anh Lạc vào đây." Phú Sát Dung Âm từ bên trong nói vọng ra.

Ngụy Anh Lạc liếc xéo Minh Ngọc một cái rồi miễn cưỡng vào thư phòng.

***

Phú Sát Dung Âm thấy Ngụy Anh Lạc ngoan ngoãn bước vào, mỉm cười gật nhẹ đầu một cái.

"Nghe Minh Ngọc nói hôm qua ngươi đứng trước tiền điện cả đêm. Có chuyện gì vậy?"

Ngụy Anh Lạc trong lòng thực muốn nói ra toàn bộ sự thật. Rằng nàng không thích để Hoàng thượng tới Trường Xuân cung, càng không thích trông thấy Dung Âm bộ dạng e thẹn sà vào lòng hắn.

Thế nhưng Anh Lạc biết nói ra những lời đó, cũng đồng nghĩa với việc nàng sẽ phải đối mặt với cảnh máu chảy đầu rơi. Bởi vậy đành nhịn xuống, cung kính thưa:

"Hồi bẩm nương nương, nô tì là vì muốn hít khí trời."

"Trời về đêm lạnh như thế, ngươi còn muốn hít ư?" Phú Sát Dung Âm đương nhiên không tin mấy lời hoang đường nàng vừa nói. "Anh Lạc, ngươi nói thật cho bổn cung nghe. Ngươi đang bất mãn vì chuyện gì?"

"Nương nương, nô tì nào dám bất mãn?" Ngụy Anh Lạc giấu đầu hở đuôi.

"Ngươi đó ngươi đó, hai chữ Bất Mãn viết ra giữa mặt rồi kia kìa."

"Nô tì không có." Ngụy Anh Lạc hờ hững lảng tránh.

Phú Sát Dung Âm còn định nói thêm một câu thì Nhĩ Tình từ bên ngoài đã vào bẩm báo: "Nương nương, Thuần phi nương nương tới thỉnh an người."

Ngụy Anh Lạc nghe thấy bốn từ 'Thuần phi nương nương', trên đầu lập tức nổi lên mấy vạch hắc tuyến.

"Nói với Thuần phi bổn cung sẽ ra ngay."

Phú Sát Dung Âm nâng tay ý muốn để Ngụy Anh Lạc đỡ. Thế nhưng cô nương Anh Lạc hiện tại trong lòng đang bị thù hận khỏa lấp, nào có thời gian để ý tới xung quanh?

"Anh Lạc." Phú Sát Dung Âm hơi hắng giọng.

Ngụy Anh Lạc nhìn nàng, sau đó không nhanh không chậm đỡ nàng ra đại điện.

***

"Thần thϊếp cung thỉnh Hoàng hậu nương nương thánh an." Tô Tịnh Hảo nhoẻn miệng cười.

"Thuần phi mau đứng dậy đi." Phú Sát Dung Âm gật đầu. "Hôm nay mới thấy muội muội đến thăm."

"Thần thϊếp có thứ này muốn tặng người."

Tô Tịnh Hảo lấy ra miếng ngọc bội được chạm khắc tinh xảo. Ôn nhu nói: "Đây là Ngọc Châu Sa, thiên hạ bất quá mới tìm thấy viên thứ hai. Công dụng của nó rất phù hợp với người thuộc tính hàn như Hoàng hậu nương nương. Lần này thần thϊếp đem nó tặng cho người, coi như là… định tình đi."

Định tình?

Ngụy Anh Lạc nóng mắt nhìn Tô Tịnh Hảo đùa cợt Dung Âm. Thiếu chút nữa là muốn lao tới đánh ghen.

"Định tình?" Phú Sát Dung Âm ngây thơ không hiểu phong tình. "Muội muội, như vậy thật không hợp quy củ."

"Ở đây chỉ có hai chúng ta. Tỷ tỷ còn quan trọng quy củ gì chứ?" Tô Tịnh Hảo nháy nháy mắt.

"Thuần phi nương nương, thực ra còn nô tì, Minh Ngọc, Nhĩ Tình và Ngọc Hồ…" Ngụy Anh Lạc không nén nổi nữa, đành đứng sau Hoàng hậu bất mãn lên tiếng.

Tô Tịnh Hảo khuôn mặt cứng đờ. Lập tức trừng mắt oán hận nhìn nàng.

"Chủ tử nói chuyện, một tiểu nô tì như ngươi có quyền gì xen vào?"

"Các ngươi lui ra ngoài cả đi." Phú Sát Dung Âm dùng khăn tay che miệng, hắng giọng nói.

Ngụy Anh Lạc há hốc miệng. Nương nương, người tính đuổi Anh Lạc thật sao?

"Hoàng hậu nương nương đã có lệnh, các ngươi chẳng lẽ không nghe theo?" Tô Tịnh Hảo được đà lấn tới.

Ngụy Anh Lạc hai tai ù đi. Rốt cuộc vẫn phải để Minh Ngọc kéo ra khỏi đại điện.

Phú Sát Dung Âm thấy Anh Lạc nhìn mình phẫn nộ. Không nhịn được mà cảm thấy chột dạ.

***

Mọi chuyện diễn ra thật nhanh… Thật tới tấp…

Ngụy Anh Lạc chôn chân đứng ở tiền điện. Không ngờ bản thân mới có vài tiếng đã phải ra đây đứng lần thứ hai.

Hoàng hậu nương nương… Người thà phụ nô tì chứ nhất định không phụ đám bánh bèo đó sao?

***

Chừng hai canh giờ sau, Tô Tịnh Hảo mặt không chút biểu sắc bước ra. Vừa nhìn thấy Ngụy Anh Lạc liền nhếch môi chế giễu:

"Hay cho một nha đầu Ngụy Anh Lạc."

"Cung tiễn Thuần phi nương nương."

Ngụy Anh Lạc vô cảm đáp lễ. Sau đó hùng hổ xông vào bên trong tìm Phú Sát Dung Âm.

"Nương nương."

Phú Sát Dung Âm đang ngồi uống trà, bộ dáng trông thực vô hại.

Nàng nghe tiếng Ngụy Anh Lạc gọi mình, liền đặt tách trà xuống, cười hỏi: "Có phải ngươi chuẩn bị chất vấn bổn cung vì sao lại cho ngươi lui đúng không?"

Đúng, chính xác. Người thật là hiểu Anh Lạc!

Ngụy Anh Lạc hờn dỗi bĩu môi: "Nương nương chẳng chịu hiểu tâm tình của người khác."

"Ngươi đang trách bổn cung?" Phú Sát Dung Âm hơi cau mày nói. "Bổn cung lúc nãy đuổi ngươi đi, bởi vì bổn cung muốn dạy dỗ Thuần phi một chút. Nàng ấy dám coi thường quy củ."

"Nô tì đương nhiên tin nương nương vì có lí do riêng. Chỉ là nô tì lo cho người mà thôi."

Phú Sát Dung Âm vốn định nâng tay vẫy Ngụy Anh Lạc lại gần thì Minh Ngọc từ ngoài tiến vào:

"Nương nương, Quý phi nương nương tới tìm người."

Ngụy Anh Lạc chết cứng tại chỗ.

Một đám bánh bèo chuyên tới Trường Xuân cung làm vật cản trở…

Phú Sát Dung Âm thở dài một tiếng. Hôm nay Trường Xuân cung thực lắm khách không mời…

"Anh Lạc, ngươi và Cao Quý phi như nước với lửa. Ngươi tạm thời ra ngoài tránh mặt đi. Minh Ngọc, truyền Cao Quý phi vào."

Ngụy Anh Lạc nghe Dung Âm tuyệt tình đuổi mình lần thứ ba. Khuôn mặt lập tức tối sầm.

Nàng mang theo trái tim bị tổn thương bước ra ngoài. Vừa hay Cao Ninh Hinh cũng đã tới cửa.

"Yo, nô tì ngươi vì sao lại bị đuổi đi như vậy?"

Còn không phải vì hạng nữ nhân mồm miệng thối nát như ngươi sao?

Ngụy Anh Lạc thực muốn tốc váy lên khô máu một phen.

"Hồi bẩm Quý phi nương nương, nô tì ra ngoài là vì chuẩn bị tới Thừa Càn cung tìm Nhàn phi nương nương, cùng Nhàn phi nương nương kết hợp cúng Quan Âm."

Cao Ninh Hinh khóe miệng giật giật.

"Hỗn láo. Người đâu, vả miệng ả."

"Hoàng hậu nương nương… Hoàng hậu nương nương cứu mạng… Cao Quý phi muốn gϊếŧ nô tì…"

Ngụy Anh Lạc chưa đánh đã kêu. Nàng há miệng gào thật lớn.

Cao Ninh Hinh bị một màn bất ngờ làm cho đau tim. Nàng vẫy vẫy tay: "Đúng là xú nô tì ăn gan phượng. Chi Lan, đỡ bổn cung lên, bổn cung còn thở được."

***

Kết quả là cả buổi sáng hôm đó, Phú Sát Dung Âm không có thời gian để cùng Anh Lạc luyện chữ, đùa vui như mọi khi…

Ngụy Anh Lạc còn tưởng buổi chiều sẽ khá hơn. Nhưng không…

Na Lạp Thục Thận mới đầu giờ chiều đã ôm theo bát hương vàng tới Trường Xuân cung cắm cọc nguyên ngày.

Ngụy Anh Lạc đứng bên ngoài phẫn nộ bứt hết lá cây… Mặc cho Minh Ngọc và Nhĩ Tình khuyên bảo. Rốt cuộc cuối cùng chậu cây lan Hoàng hậu yêu thích chỉ còn lại hai cành trống trơn như củi khô.

***

Phú Sát Dung Âm buổi tối biết chuyện liền truyền nàng vào. Ngụy Anh Lạc biết phen này xong đời rồi…

Hmm… nhưng dù sao chết dưới tay nương nương nàng cũng mãn nguyện.

"Ngụy Anh Lạc." Phú Sát Dung Âm đập mạnh xuống tay ghế.

"Nương nương bớt giận. Anh Lạc sợ người đau tay…" Ngụy Anh Lạc quỳ dưới chân nàng ra sức nịnh nọt.

"Ngươi sợ bổn cung đau tay mà vẫn có gan vặt hết lá cây cùa bổn cung ư?" Phú Sát Dung Âm một tay vuốt ngực. Tay còn lại ra sức lần phật châu.

Thiện style, thiện style…

"Nương nương, bởi vì nô tì rất ủy khuất." Ngụy Anh Lạc chớp chớp đôi mắt long lanh như sắp khóc.

"Ngươi vì sao lại ủy khuất?" Phú Sát Dung Âm tuy không vừa ý, song nhìn dáng vẻ khả ái trước mặt, cũng không nhịn được mà mềm lòng.

"Bởi vì từ hôm qua tới giờ nương nương không hề để ý tới Anh Lạc."

Ngụy Anh Lạc to gan đứng dậy ôm chặt lấy nàng.

"Anh Lạc nhìn nương nương sà vào lòng Hoàng thượng, nhìn nương nương cùng Thuần phi âu yếm, nhìn nương nương cùng Cao Quý phi hết lần này tới lần khác tạo phong tình. Còn nhìn cả Nhàn phi độc chiếm nương nương suốt buổi chiều… Nương nương, Anh Lạc thực sự rất đau lòng…"

"Ngụy Anh Lạc, ngươi có biết mình vừa nói gì không?" Phú Sát Dung Âm cả kinh.

Hồ nháo, quá hồ nháo.

"Anh Lạc đương nhiên biết."

Ngụy Anh Lạc áp hai tay lên má nàng, sau đó cúi đầu hôn 'chụt' một cái xuống đôi môi mềm mại còn vương hương trà…

"Nương nương, người đối với ai cũng đều hết lòng. Nhưng người có để ý tới Anh Lạc không? Anh Lạc cũng yêu người lắm a."

***

Ừm…

Kết quả sau cái hôn ấy chính là buổi tối hôm đó ở Trường Xuân cung đã xảy ra một câu chuyện chấn động đi vào lòng người…

Phải, là Ngụy Anh Lạc. Ngụy Anh Lạc không sợ chết đã dùng khăn tay trói Hoàng hậu nương nương lại rồi cưỡng bức… Chính xác, các tỷ muội không hề nghe nhầm. Là cưỡng bức. CƯỠNG BỨC!!! (Quan trọng nên phải viết hoa tạo điểm nhấn)

Song, mặc dù sau tất cả, nhưng đấy vẫn không phải là vấn đề mấu chốt. Mà mấu chốt ở đây chính là Hoàng hậu nương nương sau khi bị Ngụy Anh Lạc cưỡng bức, chẳng những không kêu người bắt giam kẻ hoang da^ʍ thì thôi, trái lại còn đỏ mặt nói với Ngụy Anh Lạc: "Anh Lạc a… kiểu mạnh bạo thế này bổn cung chơi không nổi…"

Góc tâm sự: Các bác ạ. Em đang đào một cái hố trồng cây bách hợp mới. Cái hố lần này em quất hẳn couple Lam Ngôn chứ không thèm chơi Lạc – Hậu luôn. Mấy hôm nữa em tung fic các bác ủng hộ em nhé =))))