Tối nay Hoàng thượng mở yến tiệc chiêu đãi văn võ bá quan. Mà Phú Sát Dung Âm thân là Hoàng hậu, bởi vậy nàng buộc phải có mặt.
Ngụy Anh Lạc múc từng gáo nước chứa tinh dầu thơm nhẹ nhàng đổ lên đôi vai trắng mịn của chủ tử. Quả thực có trời mới biết nàng phải vất vả kìm hãm lắm mới không để thú tính nổi lên…
Hoàng hậu nương nương đúng là hồng nhan họa thủy. Ngụy Anh Lạc thầm nghĩ với dung mạo và khí chất thanh cao này của nàng, có phải tối nay đến tiệc sẽ trở thành tâm điểm của mấy lão già háo sắc kia không?
"Ngươi đang nghĩ gì vậy?".
Yo… Hoàng hậu nương nương đúng là tinh tường hết sức. Không cần quay đầu lại nhìn vẫn có thể biết được tiểu bá vương của mình đang thần hồn nát thần tính.
"Không ạ. Anh Lạc chỉ nghĩ nương nương thật đẹp." Ngụy Anh Lạc chớp chớp mắt thật lòng nói.
Phú Sát Dung Âm mặc dù đã từng làm mẹ. Thế nhưng cơ thể của nàng tựa hồ giống như thiếu nữ mười tám đôi mươi… Thực khiến người ta không nhịn được mà tán dương trong lòng.
Cao Ninh Hinh belike:
Phú Sát Dung Âm nghe vậy chỉ cười đáp: "Dẻo miệng."
"Nương nương, người thừa hiểu tính cách của nô tì mà. Nô tì ghấy sao nói vậy, tuyệt đối không phải hạng người thích vỗ mông ngựa."
"Bổn cung không tranh khẩu nổi với ngươi." Dung Âm day day thái dương, sau đó chậm rãi từ dưới bồn nước đứng lên.
Thiên a. Ngụy Anh Lạc bỗng cảm thấy mũi mình nong nóng…
"Anh Lạc, ngươi không sao chứ? Ngươi chảy máu mũi rồi."
Phú Sát Dung Âm kinh ngạc nhìn tiểu nha đầu mới vừa rồi còn lanh mồm lanh miệng, thế mà hiện tại mặt mày đã tái mét như sắp ngất đến nơi.
Ngụy Anh Lạc tim đập chân run, thậm chí cũng quên luôn cả việc mình phải lau máu mũi. Nàng vội vã cầm lấy chiếc khăn lông quấn lên người nương nương.
"Bổn cung nhìn ngươi kém sắc lắm. Hay là lát nữa ngươi ở lại Trường Xuân cung nghỉ ngơi đi, để Minh Ngọc và Nhĩ Tình theo là được rồi."
Dung Âm lại gần áp mu bàn tay lên trán Ngụy Anh Lạc. Kì lạ, đâu có nóng…
Ngụy Anh Lạc bị hành động vô tình này làm cho du͙© vọиɠ trong người phát tác. Nàng xoay người dùng khăn lau sạch máu mũi. Sau đó tiến lại gần kéo nữ nhân xinh đẹp kia ôm vào lòng.
"Ngươi làm gì vậy?". Phú Sát Dung Âm trừng mắt nhìn Ngụy Anh Lạc. Mà Ngụy Anh Lạc một khắc cũng không để tâm đến nàng. Chỉ giống như con hổ đói áp môi mình lên môi nàng mà ra sức cắи ʍút̼.
Ở khoảng cách gần như vậy, Phú Sát Dung Âm có thể cảm nhận được nhịp tim của Ngụy Anh Lạc đập mỗi lúc một nhanh. Nàng thầm nghĩ phen này không ổn rồi, nàng đang cùng một cung nữ làm những chuyện đại nghịch bất đạo.
Bàn tay Ngụy Anh Lạc nóng như lửa, men theo cơ thể nàng mà trườn trườn xuống phía dưới, sau đó giật khăn tắm của nàng vứt sang một bên.
Phú Sát Dung Âm bất ngờ không nói lên lời. Nàng theo bản năng vung tay tát Ngụy Anh Lạc một cái.
Chát…
Tiếng động thực rất mạnh…
Ngụy Anh Lạc bị tát đến váng cả đầu. Nửa ngày sau cũng không thấy nói thêm câu gì.
"Anh Lạc… xin lỗi… bổn cung… bổn cung không phải có ác ý đánh ngươi…" Phú Sát Dung Âm luống cuống tay chân. Từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu tiên nàng dùng bạo lực với người khác.
Tiểu cô nương Ngụy Anh Lạc chỉ cảm thấy trái tim vô cùng đau đớn. Nương nương đúng là quỷ keo kiệt. Người ta mới hôn có một cái, cũng chưa kịp sờ soạng mà đã vung tay đánh người ta thật đau!!!
Phú Sát Dung Âm nhặt chiếc khăn tắm lúc nãy bị Ngụy Anh Lạc nhẫn tâm vứt bỏ. Đem quấn lại thật cẩn thận rồi mới gọi Nhĩ Tình vào hầu thay y phục.
***
Dung Âm ngồi trước gương để Nhĩ Tình chải đầu, bộ cung bào màu vàng tôn lên khí chất lãnh đạm của nàng. Minh Ngọc ở một bên chỉ hận không thể móc mắt dán lên người nương nương để nhìn cho thỏa thích.
Trong khi đó, nhân vật vừa bị lãnh trọn một cái tát đang cô đơn ngồi ở trong góc, lẳng lặng gặm nhấm nỗi buồn không tên…
"Ngụy Anh Lạc, ngươi đắc tội với ai mà mặt mày âm u như vậy?". Minh Ngọc vốn là người nhanh mồm nhanh miệng, bởi vậy nàng lập tức lên tiếng hỏi.
Ngụy Anh Lạc ngước đôi mắt đỏ ngầu của mình lên nhìn nương nương đang chải đầu, lòng lạnh ngắt…
Phú Sát Dung Âm cũng bị ánh mắt kia của nàng làm cho chột dạ. Khẽ hắng giọng một tiếng rồi nói: "Anh Lạc không khỏe, lát nữa ngươi cứ ở lại Trường Xuân cung nghỉ ngơi."
Bàn tay đang chải đầu của Nhĩ Tình từ từ dừng lại. Nàng thầm nghĩ nương nương coi Ngụy Anh Lạc là tâm phúc, thường ngày đến nửa bước thôi cũng không nỡ rời. Thế nào hôm nay lại kiên quyết đưa ra chủ ý như vậy?
Song nàng lại nhìn Ngụy Anh Lạc, tiểu nha đầu kia thường ngày đều tranh việc vấn tóc cho nương nương. Nhưng hôm nay thì giống như một tên ngốc đầu gỗ ngây ngây ngẩn ngẩn, thỉnh thoảng còn ôm má, mắt long lanh nước.
Nhĩ Tình thầm kết luận, nhất định lúc nãy đã xảy ra chuyện…
***
Hoàng thượng nhìn thê tử của mình bước vào, đáy mắt không giấu nổi tia tự hào. Hoàng hậu của hắn bất luận là tài hay sắc đều hơn người. Thật đúng là người gặp người yêu, hoa thấy hoa nở.
Phú Sát Dung Âm chậm rãi đến trước mặt Hoàng thượng hành lễ, khóe môi vương vấn nét cười: "Thần thϊếp cung thỉnh Hoàng thượng thánh an."
"Hoàng hậu mau ngồi đi." Hoàng thượng vội vã đứng dậy lại gần đỡ tay nàng. Thậm chí còn âu yếm siết chặt một chút.
"Tạ Hoàng thượng." Phú Sát Dung Âm gật nhẹ đầu rồi ngồi xuống phượng kỷ. Nàng đưa mắt quét qua phía dưới một lượt. Đều là văn võ bá quan trong triều, nàng thực không muốn tham gia bữa tiệc chính trị này.
Sau khi Hoàng hậu tại vị, đồ ăn thức uống bắt đầu được dọn lên. Quan thần lần lượt tươi cười đi tới kính rượu Hoàng thượng và nàng.
Phú Sát Dung Âm tửu lượng vô cùng kém. Song nàng vẫn vì nể mặt mà mỉm cười nhấp một ngụm, cứ như vậy chỉ sau nửa canh giờ, đôi gò má nàng đã phiến hồng vì rượu.
"Hoàng thượng… thần thϊếp cảm thấy không khỏe… Thần thϊếp ra ngoài hóng gió một chút."
Đợi lượt chúc đầu tiên kết thúc, Phú Sát Dung Âm lập tức ghé tai nhỏ giọng nói với Hoàng thượng. Mà Hoàng thượng vốn còn đang vui vẻ, cho nên cũng không ngần ngại mà gật đầu đồng ý.
***
"Cao Quý phi, người xem, đóa hoa này nở đẹp quá."
"Ngu ngốc, đây không phải hoa mà là rau hẹ." Cao Ninh Hinh khinh bỉ nhìn Chi Lan đang cố làm cho mình vui vẻ. Trong lòng thực muốn nhét chỗ rau này vào miệng nàng ta.
Nghe đồn hôm nay Hoàng thượng tổ chức yến tiệc, được, người vui vẻ một chút nàng không quản. Nhưng thế nào còn kéo theo cả Phú Sát thị của nàng?
Dung Âm không uống được rượu, lần nào dự tiệc về nàng ấy cũng nằm liệt vài ngày vì trúng phong hàn. Thế mà Hoàng thượng còn nhẫn tâm bắt nàng ấy tham dự. Thật khiến người ta giận điên lên!
Còn đang nhiệt tình chửi rủa, Cao Ninh Hinh đột nhiên ngửi thấy mùi hương quen thuộc…
Hít hà…
Hít hà…
Chuẩn đét, đây đích thị là mùi của Phú Sát Dung Âm. (Vì người mình yêu mà không ngại hình tượng =))))) )
Cao Ninh Hinh dơ tay ý muốn Chi Lan cùng các nô tì không cần phải đi theo. Sau đó nàng rón rén bước về phía mái đình trong Ngự hoa viên, ánh mắt rạo rực đến mức có thể đem vài con gà đi nướng chín.
"Hoàng hậu nương nương."
"Cao Quý phi, ngươi thế nào mà cũng ở nơi này?".
Phú Sát Dung Âm đang uống trà, nghe thấy tiếng gọi liền ngẩng đầu nhìn.
Cao Ninh Hinh không kiêng nể ai mà nhướn mày. Giai nhân, đúng là tuyệt sắc giai nhân…
Dung Âm của nàng khi say rượu còn xinh đẹp hơn cả ngày thường… Thậm chí dáng vẻ còn có chút phong tình a~
"Thần thϊếp chỉ tình cờ đi dạo qua đây thôi. Nếu Hoàng hậu nương nương không chê… chúng ta có thể đi cùng nhau, thuận tiện tâm sự một chút." Cao Ninh Hinh đon đả cười, cũng không quên nháy mắt một cái.
"Ninh Hinh nhi, thật lâu mới thấy ngươi hiểu đạo lí như vậy." Phú Sát Dung Âm thực ra trong người còn có men rượu, bởi vậy nàng buột miệng gọi hẳn khuê danh của Cao Ninh Hinh.
Cao Ninh Hinh nghe thấy người thương gọi mình là "Ninh Hinh nhi", chỉ thiếu chút nữa là vồ đến đem thân thể nàng cùng với mình hòa làm một. Song lại nhìn đám người Trường Xuân cung, đáng ghét, có đi dạo thôi sao cũng mang lắm người như vậy?
Khoan đã… tiện tì Ngụy Anh Lạc không có ở đây…
Cao Ninh Hinh vô cùng cao hứng. Tốt, tốt lắm.
"Hoàng hậu nương nương, chúng ta mau đi thôi." Cao Ninh Hinh làm bộ quan tâm, xúng xính chạy tới khoác tay Phú Sát Dung Âm.
Minh Ngọc và Nhĩ Tình nhìn nhau. Không ổn, Cao Quý phi chắc chắn lại có mưu đồ…
***
Cao Ninh Hinh trong lòng sướиɠ rơn, chòi má, thật không ngờ mình cũng có một ngày được quang minh chính đại đi dạo cùng Dung Âm xinh đẹp đáng yêu cute dễ mến nhất hệ mặt trời… (Vì quá yêu nên phải liệt kê một nèo 🙂 )
"Hoàng hậu nương nương, người nhìn xem, hoa lan mùa này nở thật đẹp."
Cao Ninh Hinh thầm nghĩ hoa mình chọn so với rau hẹ mà xú nô tì Chi Lan chỉ lúc nãy đúng là tốt hơn nhiều.
Phú Sát Dung Âm vốn thích hoa lan, nghe Cao Ninh Hinh nói vậy không nhịn được mà nở nụ cười.
Cao Ninh Hinh đứng hình. Mợ nó, có cần phải khiến người ta tụt huyết áp mà chết thế này không?
"Dung Âm… hoa lan tuy đẹp, nhưng nàng còn diễm lệ hơn." Cao Ninh Hinh ghé miệng thì thầm vào tai Phú Sát Dung Âm.
Phú Sát Dung Âm hôm nay đúng là bị rượu làm cho hồ đồ. Nàng thậm chí còn quay sang hỏi Cao Ninh Hinh: "Thật sao?".
Cao Ninh Hinh sắp ứa gan vì sung sướиɠ, Dung Âm, mặc kệ nàng trúng phong hàn. Nàng tốt nhất ngày nào cũng cứ say rượu thế này cho ta.
"Đương nhiên là thật. Dung Âm, nàng có muốn cùng ta chơi trò chơi không?".
Phú Sát Dung Âm gật đầu.
"Vậy ta nắm tay nàng, sau khi đếm một, hai, ba… chúng ta cùng chạy nhé…"
"Một."
"Hai."
"Ba."
Vèo…
"Cao Quý phi…"
"Hoàng hậu nương nương."
Các cung nhân bị một màn trước mắt làm cho kinh hoàng. Cao Quý phi hết bắt cóc Hoàng hậu nương nương, hôm nay lại kéo Hoàng hậu nương nương chạy trốn rồi…