Dung Âm Công Lược

Chương 14: Lạc - hậu couple (3)

Sáng sớm, chiếc xe ngựa đã dừng sẵn ở cổng thành chờ Hoàng hậu xuất cung.

Dung Âm hôm qua cả đêm trằn trọc không ngủ. Một phần là do trong lòng nôn nóng vì nghĩ tới việc sẽ được ra ngoài, mặc dù chỉ có một ngày, nhưng đối với nàng như vậy là quá đủ rồi.

Phần còn lại… phần còn lại chính là vì việc làm thiếu đạo đức, thiếu tôn ti trật tự của nha đầu Ngụy Anh Lạc kia…

Nhắc đến lại thấy kì. Ngụy Anh Lạc không biết đã dùng cách nào mà sáng nay thức dậy mạnh khỏe như thường, hơn nữa còn đứng bên cạnh nàng léo nhéo viện mọi lý do buộc nàng phải đồng ý mang mình theo. (Lý do: mong ngóng việc được du ngoạn giang sơn cùng Hoàng hậu nên nhất định phải khỏe lại =))))) )

Dung Âm cảm thấy quá mệt mỏi, bởi vậy đành phải gật đầu đồng ý để bịt miệng Ngụy Anh Lạc.

***

"Nhĩ Tình, ngươi ở lại trông coi Trường Xuân cung. Bổn cung đi sớm về sớm".

Phú Sát Dung Âm không thể mang hết tất cả mọi người theo. Vì thế nàng chỉ còn cách để Nhĩ Tình – người có kinh nghiệm nhất ở lại trông coi tẩm cung.

"Vâng thưa nương nương".

Dung Âm mỉm cười hạ rèm xe xuống. Sau đó đưa mắt nhìn Minh Ngọc. Minh Ngọc hiểu ý liền nói với phu xe: "Đi".

Sáng nay Hoàng thượng có ghé qua chỗ nàng nói rằng người định bố trí thêm một đội quân hộ tống. Nhưng Dung Âm đã từ chối. Nàng cho rằng làm như vậy chỉ càng gây sự chú ý hơn mà thôi. Hoàng thượng lần đầu tiên thấy nàng kiên quyết như vậy, đành phải gật đầu thỏa hiệp.

"Nương nương, sao người không nhìn nô tì?".

Xe đi được nửa đường, Ngụy Anh Lạc ấm ức lên tiếng hỏi. Từ sáng tới giờ nương nương giống như cố ý tránh mặt nàng vậy.

Phú Sát Dung Âm nghe thấy giọng nói không mấy tốt đẹp kia thì giật mình thon thót. Nha đầu họ Ngụy này chính là đã sờ được hết tất cả những thứ cần sờ của nàng rồi. Nàng sợ nói thêm một câu… không biết Ngụy Anh Lạc còn có gan làm gì nữa đây…?

"Nương nương thấy ngươi ấu trĩ quá cho nên không muốn trả lời". Minh Ngọc hừ một tiếng.

Dung Âm nhẹ nhàng gật đầu đồng tình.

"Thấy không? Nương nương, nô tì nói đúng phải không?". Minh Ngọc đắc ý nhìn nàng.

"Nương nương, Minh Ngọc… Hai người ỷ đông ức hϊếp ta". Ngụy Anh Lạc làm mặt đau khổ, sau đó vén rèm ra rồi nhổm người dậy.

"Ngươi làm gì vậy?". Minh Ngọc cả kinh.

"Ta muốn tự sát. Nương nương, người không cần nô tì nữa… nô tì nhảy xuống xe ngựa cho người xem".

Đúng là ấu trĩ mà…

"Ngươi lập tức ngồi ngay ngắn cho bổn cung". Dung Âm nhàn nhạt cất lời.

Ngụy Anh Lạc ngoảnh lại nhìn nàng. Sau đó nịnh nọt lại gần.

"Nương nương như vậy là vẫn để ý tới Anh Lạc phải không?".

Dung Âm thề bây giờ mà gắn cho Ngụy Anh Lạc cái đuôi, nhất định nàng ta sẽ vẫy nó cả ngày mất.

"Ngụy Anh Lạc ngươi đúng là ngày càng hỗn xược".

Ngụy Anh Lạc muốn nói gì đó, nhưng Minh Ngọc đã thích thú reo lên một tiếng: "Nương nương, Anh Lạc, hai người xem này".

Ngụy Anh Lạc muốn thò đầu ra hóng hớt, nhưng sợ sẽ che khuất tầm nhìn của nương nương, cho nên chỉ đành ngó nửa mặt.

Bên ngoài tấm rèm, tuyết phủ trắng xóa khắp đường. Trên cây cầu đá cổ kính có treo l*иg đèn đủ loại hình dáng màu sắc, nhìn xuống một chút là vườn hoa hải đường đang chờ mùa xuân tới để trổ bông. Cảnh vật tưởng như ảm đạm mà không hề ảm đạm…

Dung Âm nhìn cây cầu trước mặt, đôi mắt thoáng lay động…

"Ân Ân, nhất nhật tâm kì thiên kiếp tại". (Một lời hẹn ước hôm nay tồn tại mãi mãi đến ngàn kiếp sau)

*Trích: Kim Lũ Khúc – Tặng Lương Phần của Nạp Lan Tính Đức.

Có người từng đứng trên cầu ngắm cảnh cùng nàng… Có người từng âu yếm gọi nàng là Ân Ân (Lý do vì sao người đó lại gọi Dung Âm là Ân Ân au sẽ giải thích sau).

Thuận, chàng hiện tại đang ở đâu?

"Nương nương, người không sao chứ?".

Khi Dung Âm còn đang mải mê chìm vào suy nghĩ thì Ngụy Anh Lạc đã lay nhẹ tay nàng.

Ngụy Anh Lạc cảm thấy rất lạ. Ngoại trừ việc nghĩ tới Nhị a ca, thì nương nương chưa bao giờ thất thần như vậy.

"Hả…? À, bổn cung không sao. Cũng sắp tới phủ rồi, chúng ta chuẩn bị dần đi".

Ngụy Anh Lạc hiểu nàng đang che giấu điều gì đó nhưng không vạch trần. Chỉ mỉm cười gật đầu: "Vâng".

***

Xe ngựa vừa dừng trước cửa Phú Sát gia, đã thấy phu thê Phú Sát thị cùng các nô tài trong phủ ra nghênh đón.

Ngụy Anh Lạc xuống trước, sau đó Dung Âm mới vịn tay nàng từ từ xuống theo.

Phu thê Phú Sát thị vừa thấy con gái, còn định quỳ xuống hành lễ thì Dung Âm đã vội vã bước tới: "Phụ thân, nghạch nương… Hai người đừng làm vậy, bây giờ Dung Âm không còn ở trong cung, không còn là Hoàng hậu, chỉ là Phú Sát Dung Âm – tiểu thư của Phú Sát gia thôi".

"Sao có thể như thế được? Vẫn là chúng thần nên hành lễ". Phú Sát lão gia cung kính nói.

"Phụ thân, nghạch nương còn đang ốm. Ngoài này rất lạnh, chúng ta mau vào trong thôi".

"Được… được…".

***

Lần đầu được tới Phú Sát gia khiến Ngụy Anh Lạc hiếu kì không thôi. Hết ngó bên này lại ngó bên kia.

Minh Ngọc đánh nhẹ vào đầu nàng một cái: "Ngươi đi đứng đàng hoàng chút coi, ngươi xem, Phú Sát phủ sắp bị ngươi nhìn đến trần trụi luôn rồi".

"Ta chỉ là hiếu kì trước đây nương nương sống thế nào thôi".

Minh Ngọc là nô tì hồi môn của Dung Âm, cho nên mỉm cười kiêu ngạo nói: "Đây là đại phủ, khi nương nương còn là tiểu thư, người sống ở Đông phủ cơ".

"Đông phủ?".

"Đúng vậy, Đông phủ của nương nương còn có Đông các. Ban đêm đứng ở đó từ trên cao ngắm nhìn tất thảy cảnh vật, vô cùng mỹ mãn".

"Thiên a, thật sao?". Ngụy Anh Lạc vui mừng nói. "Chúng ta mau đi xem".

"Đợi lát nữa nương nương trò chuyện với lão gia và phu nhân xong chắc chắn sẽ giới thiệu cho ngươi. Ngươi gấp gáp làm gì".

Ngụy Anh Lạc bĩu môi. Thầm mắng nha đầu Minh Ngọc này đúng là keo kiệt.

***

Ngụy Anh Lạc ngoan ngoãn đứng bên cạnh Phú Sát Dung Âm. Hết bưng trà rót nước rồi lại dâng điểm tâm.

"Dung Âm, tiểu nô tì này thực đáng yêu". Phú Sát phu nhân hài lòng nhìn Ngụy Anh Lạc.

"Vâng, nha đầu này là tâm phúc của con". Dung Âm cười đáp.

Minh Ngọc nghe nàng nói xong liền tê hết cả đầu. Nương nương coi Ngụy Anh Lạc là tâm phúc, còn trên cả Nhĩ Tình ư?

"Phó Hằng đang nhận nhiệm vụ ở xa, nói khi nào về sẽ vào cung thăm người. Dung Âm… người ở trong đó vẫn sống tốt chứ?". Phú Sát lão gia e dè hỏi con gái.

"Con vẫn ổn". Phú Sát Dung Âm gật đầu. "Phụ thân, nghạch nương… cũng không còn sớm nữa, con xin phép cáo từ".

Nàng vịn tay Minh Ngọc đứng dậy. Sau đó không chần chừ mà quỳ xuống dưới chân phụ mẫu: "Hôm nay trở về không biết bao giờ mới có lần thứ hai. Dung Âm chỉ mong hai người giữ gìn sức khỏe".

"Mau… mau đứng dậy đi". Phú Sát lão gia vội vã đỡ đích nữ của mình dậy. Phú Sát phu nhân ở một bên cũng nhẹ nhàng chấm nước mắt.

"Hai người không cần tiễn con. Nhớ phải bảo trọng".

Phú Sát Dung Âm nói ra lời cuối liền chầm chậm xoay gót. Nàng không dám nán lại lâu, nàng sợ mình sẽ lưu luyến mà không nỡ trở về mất.

***

Vốn còn định bước ra cửa phủ, nhưng Dung Âm chợt dừng lại, nàng nói với Minh Ngọc và Anh Lạc: "Chúng ta tới Đông phủ một chuyến".

Ngụy Anh Lạc còn đang tiếc hùi hụi vì không được tới thăm Đông các, nay nghe nương nương nói vậy liền hứng thú khôn nguôi.

Ba người chủ tớ đi vòng vo một lúc, trước mặt rốt cuộc cũng hiện ra khung cảnh quen thuộc.

Dung Âm hít sâu một hơi… vẫn là không khí ở nơi này khiến nàng thấy tự do.

"Đây chính là Đông phủ, ngươi vừa lòng rồi chứ?". Minh Ngọc huých vai nàng.

Ngụy Anh Lạc bị khung cảnh của Đông phủ làm cho mê mẩn. Thấy Minh Ngọc nói vậy chỉ gật gật đầu theo bản năng.

Dung Âm ngoảnh lại nhìn nàng, sau đó cười nói: "Hai người cứ tự nhiên tham quan".

Ngụy Anh Lạc cứng đờ, nàng chưa từng thấy nụ cười đó của nương nương… Một nụ cười 'có hồn'.

***

Phú Sát Dung Âm dạo quanh cố phủ một vòng, sau cùng cũng an tâm bước lên xe ngựa.

Xe đi được nửa đường, nàng lại nghĩ ra điều gì đó, nàng nói với Minh Ngọc: "Tới trà viên ở phố Chính Dương đi".

"Nhưng nương nương…".

Minh Ngọc ậm ừ không muốn tới nơi này, xong thấy ánh mắt khẩn cầu của Dung Âm, nàng đành vén rèm nói với phu xe: "Tới trà viên ở phố Chính Dương".

Phú Sát Dung Âm cúi đầu nắm chặt lấy chuỗi hạt quen thuộc. Ngụy Anh Lạc ở một bên im lặng nhìn nàng.

Anh Lạc thấy đôi tay nàng khẽ run.

***

Ngụy Anh Lạc bung chiếc dù làm bằng giấy dầu ra che cho chủ tử, nàng khẽ nói: "Nương nương, tuyết rơi nhiều như vậy… E rằng chúng ta phải quay về sớm".

"Ra ngoài đừng gọi ta là nương nương, gọi tiểu thư là được rồi". Dung Âm ngắt lời nàng. "Bổn cung chỉ muốn xem qua nơi này một chút thôi…".

"Vâng".

Minh Ngọc và Ngụy Anh Lạc đứng dạt sang một bên. Mà Dung Âm cũng không bước tiếp. Nàng chỉ nhìn chằm chằm vào trong trà viên…

"Thuận… thϊếp được Hoàng đế ban hôn cho Tứ a ca Hoằng Lịch…".

"Ta biết. Ân Ân của ta bất kể tướng mạo hay tài năng đều hơn người. Ta biết sớm muộn gì nàng cũng sẽ được gả cho người trong Hoàng tộc. Ta không có gì tặng cho nàng cả, chỉ có cây châm này… Ân Ân, bảo trọng".

"Tạm biệt, Ân Ân…".

***

Ngụy Anh Lạc thấy nương nương rơi nước mắt. Lại nhìn khung cảnh trước mặt… Mọi thứ đều bình thường, sao nương nương lại khóc?

"Nương… à không, tiểu thư, người sao vậy?".

"Ta…".

Dung Âm còn chưa nói hết câu, một giọng nam nhân mang đầy ý phong lưu vang lên: "Chà, một đại mỹ nhân".

Ba người quay lại nhìn, thì ra là đám người hạ lưu ăn mặc không đâu vào đâu. Thậm chí còn có thể thấy vô cùng rách rưới.

Ngụy Anh Lạc hừ một tiếng: "Muốn gì?".

Gã đứng đầu cười cười lại gần, gã không thèm để ý tới Ngụy Anh Lạc mà chỉ chằm chằm nhìn Dung Âm.

"Xem các ngươi che ô cho nàng, chắc nàng là chủ nhân phải không? Nói ta nghe, nàng tên gì? Tiểu thư phủ nào?". Gã vươn tay muốn chạm vào người nàng.

Dung Âm sợ đến tái mặt, thậm chí chân còn không nhấc nổi.

"Hỗn xược". Ngụy Anh Lạc đập mạnh vào tay của kẻ không biết trên dưới kia. "Tiểu thư nhà ta không phải tầng lớp bình dân giống như ngươi. Cút".

"Chà, cô nương thật nhanh mồm nhanh miệng". Gã phàm tục tiếp tục oang oang. "Anh em, bắt hết đám nữ nhân này về. Chúng ta vui hết đêm nay".

Ngụy Anh Lạc thấy tình thế không ổn liền nắm chặt tay Dung Âm, sau đó hét lên với Minh Ngọc: "Chạy đi".

***

"Anh Lạc… Bổn cung không chạy nổi nữa".

Dung Âm thở dốc nói với Ngụy Anh Lạc.

Ngụy Anh Lạc siết chặt tay nàng, tốc độ ngày một nhanh hơn: "Nương nương, cố gắng lên. Thật tình nếu không chạy được, chúng ta sẽ chết chắc đấy".

Dung Âm ngước mắt nhìn người đang chú tâm liều mạng chạy…

Trước đây cũng từng có người kéo tay nàng băng qua khắp nẻo đường như thế…

Anh Lạc thật giống người đó… nhưng đáng tiếc lại không phải.

"Bảo vệ nương nương".

"Hải Lan Sát".

Ba người vừa thấy bóng dáng quen thuộc liền dùng hết sức chạy tới. Hải Lan Sát cùng quân lính lập tức vây bắt đám tra nam kia lại, chờ đem về xét xử.

"Nương nương, không sao rồi…".

Ngụy Anh Lạc mặc kệ mình cũng đang mệt muốn đứt hơi. Đứng dậy ôm chặt lấy Dung Âm vào lòng.

Dung Âm thở không nổi, nàng run rẩy ôm lấy Ngụy Anh Lạc. Giờ phút này, nàng không muốn buông tay Anh Lạc ra một khắc nào nữa…

***

Hải Lan Sát phụng mệnh Hoàng thượng ngầm đi theo bảo vệ Hoàng hậu nương nương. Bởi vậy sau khi hộ tống nàng về tới Trường Xuân cung thì lập tức rời đi. Trước khi đi cũng đã hứa sẽ không nói chuyện này cho Hoàng thượng.

Đêm hôm đó Dung Âm phát sốt. Toàn thân nàng nóng rực chìm sâu vào hôn mê.

"Sao vừa mới trở về đã như vậy?". Hoàng thượng nghe tin liền tới Trường Xuân cung. Khi thấy Dung Âm mặt không chút huyết sắc nằm mê man trên giường liền giận dữ quát.

"Hoàng thượng, xin người đừng quá lo lắng, nương nương chỉ bị nhiễm phong hàn thôi. Bây giờ thần đi kê thuốc, nương nương uống vào sẽ mau chóng khỏe lại". Trương Viện phán cung kính nói.

"Hoàng thượng, cũng khuya rồi, chúng ta mau về Dưỡng Tâm điện nghỉ ngơi". Lý tổng quản đứng bên cạnh nhắc nhở.

Hoàng thượng nghe Trương Viện phán nói không có gì quan ngại mới gật đầu một cái rồi nói: "Các ngươi chăm sóc nương nương cho tốt".

"Vâng". Minh Ngọc, Nhĩ Tình và Anh Lạc đồng thanh thưa.

***

Ngụy Anh Lạc phải thuyết phục rất lâu mới khiến Minh Ngọc và Nhĩ Tình đồng ý cho mình túc trực bên Hoàng hậu.

Nàng nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé, trong lòng ngổn ngang những suy nghĩ rối như tơ vò.

"Thuận…".

"Nương nương, người nói gì cơ?". Ngụy Anh Lạc đột nhiên thấy chủ tử mấp máy môi liền lên tiếng hỏi.

"Thuận… chàng đang ở đâu?".

Ngụy Anh Lạc nhíu mày. Thuận? Thuận là ai? Sao nương nương trong cơn mê lại gọi người này?

"Nương nương, người đừng nói nữa… Ngộ nhỡ Hoàng thượng nghe thấy sẽ không hay đâu".

Ngụy Anh Lạc thì thầm vào tai nàng. Mặc dù trong lòng rất hiếu kì, thế nhưng không thể không nghĩ tới 'Long vương' kia.