Tử Cấm Thành, một buổi sáng mưa rơi rả rích…
Trong khuê phòng của Phú Sát Hoàng hậu, đằng sau tấm màn mỏng tựa cánh ve thấp thoáng bóng hình của hai nữ tử… Một người đứng trước đang cởi bỏ y phục, một người đứng sau dùng đôi bàn tay thon dài của mình đặt lên tấm vai trần của người phía trước. Khung cảnh xung quanh mang đầy ý xuân…
Ngón tay thon dài từ từ trườn xuống dây áo yếm màu vàng đồng, khẽ dùng sức móc một cái, dây áo lập tức tuột ra.
"Thuần muội…".
Giọng nói yếu ớt vang lên cắt đứt bầu không khí tĩnh lặng như tờ. Lại nói về người được gọi là "Thuần muội", hiện tại người này đang vô cùng đắc ý trong lòng.
"Hôm nay là buổi giác hơi cuối cùng. Thần thϊếp chỉ muốn giúp người từ đầu đến cuối mà thôi".
Tô Tịnh Hảo nhỏ giọng nài nỉ.
Phú Sát Dung Âm dùng tay giữ chặt áo yếm, nàng khẽ cắn môi không biết nên hành xử như thế nào cho phải.
"Nương nương, mau nằm lên giường".
Tô Tịnh Hảo trông thấy dáng vẻ si ngốc này của nàng, bản thân không nén nổi cảm giác muốn chọc ghẹo một chút.
Dung Âm quay đầu lại nhìn, hé miệng muốn nói gì đó nhưng sau cùng vẫn ngoan ngoãn nằm sấp xuống giường.
***
Mặc dù Thuần phi Tô Tịnh Hảo đã chữa trị cho nàng rất nhiều lần, song Dung Âm vẫn không thể quen được việc thỉnh thoảng bị Thuần phi (cố ý) động chạm vào da thịt…
"Đừng run".
Tô Tịnh Hảo theo bản năng ấn xuống lưng nàng một cái. Da dẻ trắng mịn này thực khiến người khác phát thèm… (Y hệt Đường tăng =)))) )
Phú Sát Dung Âm lập tức co rút, bàn tay vô thức nắm chặt lấy tấm nệm mềm mại như tơ.
"Nương nương từng hầu hạ Hoàng thượng, hơn nữa còn từng sinh Nhị a ca. Cớ sao bây giờ người lại trở nên dễ ngại ngùng như vậy? Người xem, cơ thể người run rẩy thế này, người bảo thần thϊếp phải chữa thế nào đây?".
Tô Tịnh Hảo tiếp tục bông đùa nàng, mà Dung Âm đối với những lời lả lướt kiểu này thực cảm thấy có chút rùng mình.
"Bổn cung chỉ là…"
"Chỉ là gì?".
Phú Sát Dung Âm ngập ngừng một lát rồi khẽ nói: "Thuần phi, muội đừng chạm vào lưng bổn cung nữa".
Tô Tịnh Hảo phì cười: "Nương nương, thần thϊếp đang làm giác hơi cho người. Còn người lại không muốn thần thϊếp chạm vào lưng. Hai điều này có phải quá mâu thuẫn hay không?".
"Vậy thì muội dừng lại đi, bổn cung không muốn châm cứu, cũng không muốn làm giác hơi".
Thật hiếm khi Phú Sát Dung Âm để lộ ra sự ương ngạnh này của bản thân. Bởi vậy Tô Tịnh Hảo đương nhiên không thể bỏ qua.
"Nương nương, nếu người còn cố ý chống đối… Nói không chừng thần thϊếp sẽ…". Nàng bắt đầu mờ mịt dọa dẫm.
"Anh Lạc, Anh Lạc…". Dung Âm cuống cuồng hét lên một tiếng.
Tô Tịnh Hảo méo mặt, thiếu chút nữa là ngã từ trên giường xuống.
Nàng thật không ngờ Hoàng hậu nương nương lại có thể nghĩ ra cách này để tìm đường thối lui.
"Có nô tì".
Ngụy Anh Lạc rất nhanh đã xuất hiện. Nàng hành lễ xong liền liếc mắt về phía Tô Tịnh Hảo với ánh nhìn đầy cảnh giác.
"Không biết nương nương muốn dặn dò nô tì chuyện gì?". Sau khi dò xét chán chê, Ngụy Anh Lạc mới để ý tới chủ tử của mình.
"Mau giúp bổn cung mặc y phục". Phú Sát Dung Âm ôm chăn ngồi dậy, hít sâu một hơi rồi nói.
"Vâng".
Ngụy Anh Lạc gật đầu lại gần, đôi tay nhanh nhẹn hạ hai tấm rèm trước giường xuống.
Thấy Tô Tịnh Hảo mặt mày xám xịt vẫn còn ngồi ở đó, nàng liền hắng giọng nhắc nhở: "Thuần phi nương nương cảm phiền đứng dậy để nô tì tiện hầu hạ chủ tử thay y phục".
Lúc này Tô Tịnh Hảo mới giật mình. Nàng vội vã điều chỉnh lại sắc mặt, cúi xuống thu dọn đồ rồi nhẹ giọng đáp: "Vậy thì nương nương nghỉ ngơi cho tốt. Thần thϊếp xin phép cáo lui".
Lần giác hơi cuối cùng hôm nay coi như hoàn toàn thất bại. Nàng không những không chiếm được tiện nghi, trái lại còn bị đuổi ra khỏi Trường Xuân cung…
***
"Yo, không phải Thuần phi muội muội đây sao?".
Trên đường trở về tẩm cung của mình. Tô Tịnh Hảo vô tình chạm mặt Cao Quý phi.
Cao Ninh Hinh ngồi trên nghi giá, vẻ mặt cợt nhả bắt đầu buông lời khích bác nàng: "Bổn cung còn tưởng tầm này muội muội phải chạy tới Trường Xuân cung lấy lòng ai đó rồi chứ? Đã xảy ra chuyện gì vậy? Muội muội chọc giận Hoàng hậu nương nương hiền lành thục đức của chúng ta ư?".
"Thần thϊếp cung thỉnh Quý phi nương nương". Tô Tịnh Hảo miễn cưỡng hành lễ. "Thần thϊếp quả thực vốn định tới Trường Xuân cung vấn an Hoàng hậu nương nương. Thế nhưng đi được nửa đường thì nhận được tin sức khỏe của người dạo gần đây không được tốt, không thể tiếp khách. Bởi vậy thần thϊếp đành phải quay về".
"Thế ư?". Cao Quý phi nhướn mày đáp. "Bổn cung lại tưởng muội muội không xơ múi được gì nên ấm ức bỏ về".
"Đã khiến Quý phi nương nương chê cười".
Tô Tịnh Hảo ngoài mặt giả bộ không để tâm. Thế nhưng trong lòng đã sớm chửi rủa mấy đời Cao thị. =))))
"Sao thế? Bổn cung nói sai chỗ nào ư?".
Sai cái đầu ngươi!
Tô Tịnh Hảo thầm trấn an bản thân không nên chấp vặt với tiểu nhân. Bởi vậy nàng liền mỉm cười giả lả: "Quý phi nương nương nói có sai bao giờ? Cũng không còn sớm nữa, thần thϊếp xin phép đi trước".
Cao Ninh Hinh ngược lại thấy tình địch muốn cụp đuôi bỏ chạy, bản thân vô cùng hài lòng nên rộng lượng không muốn gây khó dễ. Nàng cao giọng nói với đám hạ nhân: "Đi".
Đợi Cao Quý phi đi khuất. Nô tì thân tín đứng bên cạnh nàng liền làu bàu: "Nương nương, Cao Quý phi có chỗ nào hơn người mà người cứ để nàng ta…".
"Đủ rồi". Tô Tịnh Hảo giơ tay ý không muốn nghe. "Bổn cung so với việc đứng đây tranh chấp với nàng ta, thà rằng về chế hương liệu làm tinh dầu thơm tặng Hoàng hậu nương nương còn hơn".
"Nương nương, người một lòng một dạ với Hoàng hậu nương nương như vậy, liệu Hoàng hậu nương nương có nghĩ tới người không?".
Tô Tịnh Hảo nghe xong lời này, khóe môi hơi cụp xuống.
Ừ nhỉ. Hoàng hậu nương nương đối với nàng lúc xa lúc gần, lúc lạnh lúc nóng. Khi thì e thẹn nắm tay áo nàng, lúc lại hốt hoảng gọi Ngụy Anh Lạc để viện cớ đuổi nàng ra khỏi Trường Xuân cung.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng thật đau đầu. Nếu như tranh sủng Hoàng thượng thì chỉ cần tranh với đám phi tần. Nhưng tranh Hoàng hậu nương nương… nàng còn phải tranh luôn với đám hạ nhân sao?
Dung Âm ơi là Dung Âm. Đào hoa quá cũng là một kiếp nạn…