Cao Ninh Hinh sau khi nghe được tin Thuần phi Tô Tịnh Hảo dạo gần đây rất hay thuờng xuyên lui tới Trường Xuân cung, bản thân liền sinh cảm giác quỷ quái. Cả ngày ăn không ngon ngủ không yên.
"Nương nương, người có chỗ nào khó chịu sao?". Thư quý nhân chớp chớp mắt, dáng vẻ ôn hòa thục nữ hỏi.
Cao Quý phi:
"……….."
Thư quý nhân run run cầm cốc trà lên nhấp một ngụm, cố gắng để bản thân không cảm thấy tức giận. Thầm nghĩ Cao Quý phi này cũng thật là quá đáng… người khác có hảo ý muốn hỏi thăm, nàng ta không những không cảm ơn lấy một câu, trái lại còn đem bực tức trút lên đầu bọn họ. Điều này ai có thể chịu được đây?
"Thần thϊếp hôm nay tới thỉnh an nương nương đến đây thôi, thần thϊếp xin phép cáo lui".
"Cút".
Cao Ninh Hinh phẩy tay đuổi người.
Hai lần liên tiếp bị tạt nước lạnh khiến Thư quý nhân nghẹn đắng. Thậm chí khi đứng dậy đôi chân còn không trụ vững. Đành để cung nữ hầu hạ bên cạnh dìu đi.
Cao Ninh Hinh híp mắt nhìn vô định về phía trước, nói: "Chi Lan, ngươi nói xem bổn cung có chỗ nào không tốt?".
"Nương nương, người lại suy nghĩ nhiều rồi. Người vừa có gia thế, lại sở hữu dung mạo mỹ miều nhất lục cung. Quả thực tìm không ra một khuyết điểm".
Cao Ninh Hinh nghe Chi Lan không ngừng tâng bốc, chỉ khinh thường bĩu môi một cái. Thầm nghĩ đúng là đồ ngu.
Bổn cung cái gì cũng có, chỉ là không có trái tim của Hoàng hậu…
***
Cao Ninh Hinh trằn trọc cả đêm. Nàng cứ nghĩ tới chuyện Hoàng hậu và Thuần phi lén lút gặp nhau là lại tức giận.
Hai người đó gặp nhau riêng tư như vậy để làm gì?
Thuần phi có tình cảm với Hoàng hậu, rốt cuộc nàng ta chăm chỉ nhiệt tình như vậy là có dụng ý gì?
Cao Ninh Hinh ngồi dậy, cầm lấy chén trà quăng luôn xuống đất.
Nàng không thể đột nhiên tới Trường Xuân cung, càng không thể ngang nhiên tới thăm Hoàng hậu như bao người khác.
Nghe thấy tiếng động, Chi Lan vội vã chạy vào.
"Nương nương, có chuyện gì vậy ạ?".
"Bổn cung cảm thấy ngứa chân ngứa tay, được chứ?". Cao Ninh Hinh vừa nhìn thấy người khác là lại muốn độc mồm độc miệng trút giận. "Thu dọn xong thì đến Trường Xuân cung".
"Dạ?". Chi Lan có cảm giác tai mình ù đi. Nương nương vừa mới nói cái gì?
"Lát nữa tới Trường Xuân cung".
Cao Ninh Hinh không biết lấy kiên nhẫn từ đâu để lặp lại. Nàng quyết rồi, không thể thăm buổi sáng, chi bằng thăm buổi đêm đi.
***
"Quý Phi nương nương, bây giờ đã là canh tư… Hoàng hậu nương nương còn đang yên giấc". (*canh tư là khoảng 1-3 giờ sáng =)))) )
Nhĩ Tình nghe nô tài trực đêm bẩm báo Quý Phi đến liền đem theo một bụng hoài nghi ra ngoài.
Cao Quý phi thường ngày làm những chuyện kì lạ, bọn họ không thể đoán được tâm cơ của nàng ta. Song chung quy tìm tới Hoàng hậu nương nương hẳn không phải có ý tốt.
"Bổn cung muốn gặp là gặp, không được sao?". Cao Ninh Hinh cứng đầu đáp. "Chi Lan, giữ cô ta lại. Bổn cung tự mình vào".
"Dạ". Chi Lan lập tức cho người giữ chặt lấy Nhĩ Tình.
Cao Ninh Hinh ngạo nghễ xông vào bên trong. Thế nhưng vừa mới tới cửa liền va phải một người.
"Ngụy Anh Lạc, ngươi không có mắt sao?". Cao Ninh Hinh quát lên một tiếng.
Ngụy Anh Lạc mặt không biểu sắc hành lễ một cái. Sau đó lạnh lùng trả lời: "Hoàng hậu nương nương hiện tại còn đang nghỉ ngơi, bây giờ mới là giờ Sửu, Quý phi nương nương lại chạy tới đây không biết có việc gì? Nếu là việc gấp, nô tì sẽ đợi Hoàng hậu nương nương thức dậy rồi bẩm báo. Còn nếu không gấp… mong Quý phi hồi cung".
"Tiểu nô tì to gan. Ngươi dựa vào đâu mà chất vấn bổn cung?". Cao Ninh Hinh cao giọng phẫn nộ. "Ngươi mau tránh ra".
"Nương nương thứ tội".
"Tránh ra".
"Ầm ĩ cái gì?".
Giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc vang lên khiến Cao Ninh Hinh vô thức ngậm chặt miệng. Nàng đánh mắt về phía Phú Sát Dung Âm đang vén rèm bước ra, thầm thỏa mãn cười một cái.
"Hoàng hậu nương nương". Cao Quý phi vẫn chua ngoa như mọi ngày, nhún một cái cho có lệ.
"Cao Quý phi canh tư tới tìm bổn cung không biết là có chuyện gấp hay chỉ đơn giản muốn tạo thị phi?".
Phú Sát Dung Âm bên trong còn đang mặc thường phục mỏng màu trắng, bên ngoài khoác chiếc áo xanh. Nàng nhỏ giọng lên tiếng.
"Thần thϊếp đương nhiên là có chuyện cần tìm Hoàng hậu nương nương rồi".
Cao Ninh Hinh nhướn mày trả lời.
"Vậy thì vào trong nói chuyện. Đứng ở ngoài lâu dễ phong hàn".
Phú Sát Dung Âm luôn như vậy. Dù người ta hết lần này tới lần khác tìm nàng gây sự, nhưng nàng vẫn luôn bỏ qua, không màng thù oán.
***
Ngụy Anh Lạc đặt hai cốc trà lên bàn, không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào Cao Ninh Hinh.
Cao Quý phi này hình như không đơn giản đến chỉ để uống trà. Bây giờ đã là giờ nào rồi mà còn uống trà?
"Cao Quý phi, ngươi có thể nói lý do cho bổn cung nghe rồi chứ?".
Dung Âm vừa thổi cho nguội trà vừa hỏi.
"Thần thϊếp tới cũng không có gì đặc biệt… Chỉ là…".
"Thật hiếm khi thấy ngươi ấp úng như vậy".
Phú Sát Dung Âm nói xong câu này liền cảm thấy nguy hiểm. Tại sao Cao Quý phi hôm nay lại mang tới cho nàng cảm giác giống với Thuần phi?
Nóng bỏng? Phàm tục?
Phú Sát Dung Âm đương nhiên không phải kẻ ngốc. Nàng vừa đoán được dụng ý của Cao Ninh Hinh liền thừa biết nàng ta đang muốn nàng để nô tì của mình ra ngoài.
Không bao giờ có chuyện đó đâu.
"Quả thực có chuyện khó nói…".
"Nếu như khó nói thì để mai nói. Hiện tại không còn sớm nữa, Cao Quý phi nên quay về Trữ Tú cung nghỉ ngơi".
Cao Ninh Hinh thấy Hoàng hậu tỉnh táo né đòn. Cười nhạt một cái rồi cầm tách trà lên uống.
Sau đó nàng cố ý làm đổ cốc trà vào tay.
"Á…".
Cao Ninh Hinh giả bộ đau đớn kêu lên một tiếng.
"Quý phi nương nương…". Minh Ngọc thấy Cao Quý phi ở Trường Xuân cung gặp chuyện, sợ sẽ liên lụy tới tiểu chủ liền nhanh nhẹn nói. "Nô tì lập tức đi tìm thuốc cho người".
"Mau lên… da của ta…". Cao Ninh Hinh không ngừng rêи ɾỉ.
Ngụy Anh Lạc híp mắt cảnh giác nhìn Cao Quý phi. Ngược lại, Phú Sát Dung Âm lúc này đang luống cuống tay chân không biết nên làm thế nào.
"Minh Ngọc, ngươi đem thuốc để ở đây rồi lui ra ngoài cả đi".
"Để nô tì bôi thuốc cho Quý phi nương nương".
Ngụy Anh Lạc tiến tới cầm lấy lọ thuốc nhỏ, nhìn thẳng vào mắt Cao Ninh Hinh đầy đe dọa.
Cao Ninh Hinh thầm chửi rủa trong lòng. Đúng là cái thứ kì đà cản mũi.
"Anh Lạc, ngươi cùng Minh Ngọc lui ra ngoài đi. Bổn cung sẽ làm việc này".
Phú Sát Dung Âm không hiểu sao bản thân lại dễ động lòng như vậy. Chẳng lẽ nàng vì chuyện Cao Ninh Hinh bị thương ư?
Cao Ninh Hinh thầm đắc ý.
"Hoàng hậu nương nương có lệnh, các ngươi còn không mau tuân theo?".
"Ai mà biết Cao Quý phi đợi chúng nô tì ra ngoài sẽ làm gì Hoàng hậu nương nương cơ chứ?". Ngụy Anh Lạc không sợ trời không sợ đất nói. "Chủ tử của nô tì trời sinh hiền thục, lại dễ dàng vì một chuyện nhỏ mà lay động. Cao Quý phi không thể lợi dụng điều này được".
"Ngươi đúng là hỗn xược, lần trước bổn cung không cắt lưỡi ngươi quả thực quá đỗi sai lầm".
"Anh Lạc, ra ngoài đi". Dung Âm thở dài một tiếng, cảm thấy đầu có chút đau nhức.
"Vâng".
Ngụy Anh Lạc miễn cưỡng đồng ý, thế nhưng trước khi rời khỏi còn không quên nói bóng nói gió: "Hoàng hậu nương nương, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì khiến người không thể chống đỡ, người hãy cứ hét lên một tiếng. Nô tì sẽ lập tức vào với người".
Cao Ninh Hinh nghe thấy mấy lời này, chỉ hận không thể thổ huyết.
Nha đầu chết tiệt Ngụy Anh Lạc đó là đang nhắm vào nàng công kích ư?
***
"Cao Quý phi bây giờ có thể nói cho bổn cung nghe chưa?".
"Dung Âm, hiện giờ chỉ còn ta và tỷ ở đây, ta muốn chúng ta xưng hô giống như khi còn ở trong phủ".
"Làm sao có thể?". Phú Sát Dung Âm vừa bôi thuốc cho nàng vừa trả lời. "Hiện tại bổn cung là bậc mẫu nghi thiên hạ, đứng đầu lục cung. Cho nên không thể tùy tiện xưng hô thân mật với người khác. Nếu làm trái, chính là không có quy củ".
Dung Âm nói xong liền ngẩng đầu nhìn Cao Ninh Hinh: "Với lại ngươi cũng không thể gọi thẳng tên của bổn cung như vậy".
Cao Ninh Hinh hừ một tiếng, lập tức thay đổi cách xưng hô: "Ngươi lúc nào cũng cứng ngắc, lúc nào cũng quy quy củ củ".
Phú Sát Dung Âm không bị cách xưng hô này của nàng làm cho tức giận, ngược lại chỉ cười nhạt một tiếng.
"Cao Quý phi, có ai nói cho ngươi biết ngươi rất ấu trĩ hay chưa?".
"Chẳng phải bây giờ ngươi nói rồi sao?". Cao Ninh Hinh nhướn mày đáp.
"Bổn cung nhớ lúc mới vào phủ, ngươi đâu có không biết trên dưới như thế này?".
Cao Ninh Hinh thầm nguyền rủa một tiếng: "Còn không phải vì ngươi sao?".
Dung Âm thấy Cao Ninh Hinh không trả lời, liền cười nói tiếp: "Có phải bây giờ làm Cao Quý phi, chức vụ dưới một người trên vạn người, cho nên sinh kiêu ngạo rồi không?".
"Cao thị ta mặc dù không hiển hách như Phú Sát thị, thế nhưng dẫu sao ta từ nhỏ cũng được sống trong nhung lụa, muốn gì được nấy. Ngươi dựa vào đâu mà nói ta vì ngồi lên ghế Quý phi mà sinh kiêu ngạo?". Cao Ninh Hinh phản bác một tràng dài. Nàng vô cùng ghét cái bộ dạng châm chọc này của Phú Sát Dung Âm.
"Bổn cung dựa vào sự thật". Dung Âm thu dọn lọ thuốc bỏ vào hộp. "Băng bó cũng băng bó xong rồi, ngươi muốn làm gì bổn cung cũng làm cho ngươi rồi. Giờ thì mau về đi".
Quả nhiên việc nàng cố tình làm đổ chén trà không thể qua mắt được Phú Sát Dung Âm.
"Yo, Hoàng hậu nương nương đây là đang đuổi người sao?".
Dung Âm mặc kệ lời châm chọc của Cao Ninh Hinh, cười nhẹ một tiếng: "Bổn cung hôm nay thức khuya xử lý bản thống kê đồ dùng sinh hoạt của lục cung, mãi tới tận canh ba mới được nghỉ ngơi. Còn ngươi canh tư chạy tới, ngươi nói xem, nếu là ngươi, ngươi sẽ hành xử như thế nào?".
Không cần hỏi cũng biết Cao Ninh Hinh nhất định sẽ nổi giận chửi bới…
Không cần hỏi cũng biết Phú Sát Dung Âm đang ý nhị mỉa mai nàng.
"Hoàng hậu nương nương thục đức từ bi, thần thϊếp đương nhiên không thể so sánh với người". Cao Ninh Hinh nhếch miệng cười rồi tiến lại gần, vươn tay giữ chặt cằm nàng, sau đó đặt lên đó một nụ hôn.
Phú Sát Dung Âm trừng mắt định lùi về phía sau. Thế nhưng Cao Ninh Hinh vẫn cứng đầu không buông. Thậm chí nàng còn hé miệng cắn môi Dung Âm một cái.
Mềm, quả nhiên vô cùng mềm…
"Nương nương thỉnh nghỉ ngơi cho tốt. Thần thϊếp xin phép cáo lui…".
Đùa giỡn chán chê một hồi, Cao Ninh Hinh mới dứt môi mình ra khỏi môi nàng, sau đó hành lễ một cái rồi mang theo khuôn mặt thỏa mãn rời khỏi Trường Xuân cung.
P.S: Phận làm Quàng hậu nhưng lúc nào cũng bị mấy đứa nhân viên dưới trướng cưỡng hôn với lột đồ =)))))))) Tội chỵ ghê =)))))))