Chương 47: Quyết định của Minh Ngọc
Buổi sáng của tháng chín có hơi rét lạnh, Ngụy Anh Lạc dậy sớm ngồi ở trong sân, phảng phất như trở về ba năm trước, nhàm chán nằm trên ghế thái sư trong viện, mấy ngày nay không lúc nào không nghĩ đến phải làm sao để có thể leo lên giường người nọ, nhưng bảo bối nhà nàng cứ như hạ quyết tâm không cho mình đυ.ng vào vậy."Xin chào!"
Một thanh âm quen thuộc từ cửa truyền tới, Ngụy Anh Lạc giương mắt nhìn lên, hóa ra là Xảo Nhi kia.
"Ngươi, tìm Minh Ngọc?"
Ngụy Anh Lạc mở miệng, không xác định lắm.
"Ừ."
"Vậy không đúng lúc rồi, nàng chắc đang trên đường đưa Vĩnh Tông đi học."
Xảo Nhi nghe nàng nói như vậy, ánh mắt ảm đạm một phần.
"Quấy rầy rồi."
Xảo Nhi do dự chốc lát, vẫn là lựa chọn rời khỏi.
"Đợi một chút."
Ngụy Anh Lạc thấy nàng muốn đi, lập tức lên tiếng.
Xảo Nhi nghe tiếng dừng bước, tuy quay người lại, nhưng cũng không nhìn về phía Ngụy Anh Lạc.
Ngụy Anh Lạc nhìn thấy bộ dáng kia liền biết suy đoán ban nãy của mình đúng rồi. Ba năm trước, vào buổi tối mình rời khỏi, tuy rằng sốt ruột chạy tới Thiệu Hưng, nhưng vẫn nàng nhớ lúc đưa thư cho Minh Ngọc, Minh Ngọc hình như đã khóc, bên cạnh còn có Xảo nhi. Nếu bản đoán thân không sai, quan hệ hai người này, hẳn là đúng như mình nghĩ.
"Xảo Nhi, ta không biết ngươi và Minh Ngọc xảy ra chuyện gì, ta cũng không biết ngươi lần này tới là vì sao, nhưng ta nghĩ nói cho ngươi, có một số việc, một khi quyết định có thể chính là chuyện cả đời, ngươi hiểu ý ta chứ?"
Xảo Nhi cuối cùng ngẩng đầu nhìn về phía người đột nhiên trở lại này, ba năm trước tối hôm đó ngẫu nhiên gặp phải nàng, vốn là được Minh Ngọc mời tới... Vừa nghĩ tới những lời Minh Ngọc cùng mình nói hôm đó, liền khó chịu không muốn nghĩ tiếp nữa. Nàng không biết vì sao hai người bọn họ rõ ràng hôm qua còn êm đẹp, hôm sau Minh Ngọc đã lại nói với mình tuyệt tình như vậy, ban đầu tưởng rằng Minh Ngọc nói thích Tô Thông là thật, nhưng sau đó bản thân liền hiểu rõ, chẳng qua là Minh Ngọc mượn cớ cự tuyệt mình mà thôi. Ba năm nay bản thân chưa từng buông tha nàng, nàng lại nói người trước mặt này gặp nạn, không có thời gian nói chuyện nhi nữ tình trường, kết quả nhận được mỗi một lần đều là cự tuyệt, nàng rất mệt mỏi. Lần này tới đúng như Ngụy Anh Lạc nghĩ, Xảo Nhi đã quyết định, cho dù vẫn thích, nhưng sẽ đem hết thảy để ở trong lòng, người nọ sống tốt, nàng cũng thỏa mãn. Cho nên, nàng chính là muốn đến nói lời từ biệt, nàng muốn đi đến một địa phương không có người này, như vậy thì, bản thân sẽ không cần mỗi ngày nhớ nàng, muốn gặp nàng.
Nhưng mà lời Ngụy Anh Lạc nói ra, lại làm dao động quyết định không dễ dàng đưa ra được này, Ngụy Anh Lạc nói không sai, con người một khi làm quyết định, thì phải gánh vác được hậu quả, bản thân thật có thể sao?
"Ta, không biết."
Ngụy Anh Lạc thầm than nhẹ, nếu ở vào lúc trước, nàng nhất định sẽ không để cho Minh Ngọc giống như mình, nhưng ba năm đau xót, khiến cho nàng biết, người sống trên đời này, cần gì phải đi so đo những thứ thế tục kia, sống vui vẻ mới là quan trọng nhất.
"Có một số việc, người khác không cách nào thay ngươi đi tìm đáp án, ngươi cần phải tự hỏi lòng mình."
Chuyện này, Ngụy Anh Lạc quả thật không cách nào giúp nàng, chỉ có thể dựa vào chính nàng.
"Ta biết rồi."
Xảo Nhi gật đầu một cái, bày tả lòng biết ơn, xoay người dự định rời khỏi viện, chợt quay đầu lại, nói:
"Nếu Minh Ngọc trở lại, xin ngươi nói với nàng, Tô Châu thành bắc, đại vận hà biên, tĩnh đẳng nhữ lai."
Nói xong, xoay người rời đi.
"Cái quỷ gì!?"
Ngụy Anh Lạc ghét nhất mấy người mở miệng là nhả văn cắn chữ như này, khinh nàng ít đọc sách có phải không?
"Anh Lạc? Một mình ở đó lầm bầm cái gì vậy?"
Phú Sát Dung Âm mới ra cửa, liền nghe thấy Ngụy Anh Lạc một mình ngồi kia hùng hùng hổ hổ, thật không biết người này có phải là rảnh rỗi sinh tật xấu hay không.
"Dung Âm ~~~~ "
Phú Sát Dung Âm có chút quở trách đáp trả.
"Tử tế nói chuyện."
"Ban nãy Xảo Nhi tới."
"?"
"Chính là, chính là người trước kia gặp qua, aiz, cái này cũng không quan trọng, quan trọng chính là nàng ban nãy bảo ta chuyển lời lại cho Minh Ngọc, một câu nói nghe văn vẻ gì đó, ta cũng sắp nhớ không nổi rồi."
"Để ta cho ngươi nhìn thêm ít sách, ngươi nhàn đến hoảng rồi."
"Dung Âm ~~~ ngươi ghét bỏ ta ~~~ "
"Ngụy Anh Lạc! Tử tế nói chuyện!"
Phú Sát Dung Âm thật sự là không chịu nổi, người này bây giờ nói chuyện với mình động một chút là làm bộ làm nũng. Phú Sát Dung Âm càng sẽ không thừa nhận, bản thân... rất thích.
"Ờ."
Thấy người nọ ra vẻ tức giận, Ngụy Anh Lạc chỉ đành thu hồi tiểu tính tình.
"Nói đi, chuyện gì xảy ra."
"Không, không có gì."
Ngụy Anh Lạc vẫn là quyết định tạm thời không nên để nàng biết chuyện Minh Ngọc.
"Học được nói xạo rồi?"
Bưng lên ly trà trên bàn nhấp một ngụm, thản nhiên nói.
"Anh Lạc sao dám."
Thấy nàng không muốn nói, Phú Sát Dung Âm cũng không có ý tiếp tục hỏi.
"Dậy trễ như vậy lại không ăn điểm tâm sao?"
"Ừ."
"Ngươi a!"
Một ngày tốt đẹp, bắt đầu từ sự quan tâm cưng chiều của Phú Sát Dung Âm.
Ngụy Anh Lạc ở trong sân chờ Minh Ngọc, nhưng Minh Ngọc gần đến trưa mới trở về. Ngụy Anh Lạc không biết nên mở miệng nói với nàng thế nào, chỉ có thể nhìn chằm chằm Minh Ngọc. Minh Ngọc đi đến đâu, tầm mắt nàng liền theo đến đó, cuối cùng, Minh Ngọc tức giận.
"Ngụy Anh Lạc, rảnh quá thì đi ra ngoài chơi cho ta, chớ đần độn ngồi ở chỗ này."
"Nhưng mà ta không biết đi đâu."
"Vậy ngươi cũng đừng nhìn chằm chằm vào ta a! Ta khó chịu!"
"Khụ, Minh Ngọc tỷ tỷ, Anh Lạc có đôi lời không hiểu lắm, ngươi có thể giúp ta giải thích một chút hay không."
Minh Ngọc ngạo kiều ngẩng đầu một cái, hừ! Cũng có chuyện Ngụy Anh Lạc ngươi không làm được?
"Nói đi!"
"Ừ, Tô Châu thành bắc, đại vận hà biên, tĩnh đẳng nhữ lai(*), là ý gì?"
(*) Phía Bắc thành Tô Châu, bên con kênh Đại Vận Hà, yên tĩnh chờ người tới.
Ngụy Anh Lạc dè dặt cẩn thận nhìn biểu tình của Minh Ngọc, nói ra lời Xảo nhi nhờ mình.
"Ai nói với ngươi?!"
Ngụy Anh Lạc thấy sắc mặt Minh Ngọc càng ngày càng khó coi, khẩn trương nhìn người sắp phát nổ kia.
"Hình như, hình như tên Xảo Nhi gì đó, sáng nay ghé qua, nàng nói xong liền đi."
"Ta không biết, đừng hỏi ta."
Minh Ngọc xoay người đi về hướng phòng bếp.
Ngụy Anh Lạc nhìn Minh Ngọc, người này thật là một chút cũng không biết che giấu tình cảm, toàn bộ đều viết ở trên mặt. Nàng ra vẻ như vừa nhớ lại, mở miệng nói:
"Khụ, ta nhớ Xảo Nhi hình như nói cái gì mà sau ngày hôm nay muốn rời khỏi Tô Châu, là đi đâu cà? Aiz? Ta cũng nhớ không rõ nữa."
Nói xong, đúng như dự liệu thấy Minh Ngọc dừng bước.
"Ai nha! Ta quên Dung Âm còn đang chờ ta trở về thư phòng luyện chữ, ta đi trước a!"
Cố ý hướng về phía Minh Ngọc lớn tiếng nói, sau đó nhanh như chớp chạy đến thư phòng.
Viện lớn như vậy chỉ còn lại Minh Ngọc đứng một mình, lời của Ngụy Anh Lạc một chữ không sót nghe vào trong tai, tình cảm vốn dĩ bị bản thân niêm phong, giờ phút này bởi vì tin tức người nọ muốn rời đi mà bị lôi ra hết thảy .
Chân phảng phất như đeo theo ngàn cân, không cách nào di động nửa bước.
Muốn đi rồi sao? Cũng tốt, không gặp gỡ, thì không cần nhớ.
Ngụy Anh Lạc kỳ thực luôn luôn từ trong khe cửa nhìn nhất cử nhất động của Minh Ngọc, thấy nàng lại đi vào phòng bếp, gấp rút không biết làm thế nào cho phải.
"Kẻ ngu này!"
"Anh Lạc?"
Phú Sát Dung Âm vốn bởi vì động tác lén lén lút lút của Ngụy Anh Lạc mà nghi hoặc, giờ phút này thấy nàng lại đang ở cửa mắng chửi, chung quy không cách nào bỏ qua, để quyển sách trên tay xuống mở miệng hỏi.
"A? Aiz? Làm sao vậy?"
Ngụy Anh Lạc bị Phú Sát Dung Âm gọi, giật mình thất kinh vội đứng lên.
"Ngươi sáng sớm hôm nay thậm thà thậm thụt làm cái gì?"
"Nào có, Dung Âm ngươi nhìn lầm rồi."
Ngụy Anh Lạc gượng gạo ba xạo.
"Vậy sao?"
Thấy Phú Sát Dung Âm không tin nhìn mình, Ngụy Anh Lạc chột dạ đến gần nàng, cầm tay, ngoan ngoãn gật đầu một cái.
"Ừm ừm."
Phú Sát Dung Âm nửa tin nửa ngờ nhìn đối phương bày ra vẻ ngoan ngoãn, thật sự là khó mà tin tưởng nổi.
"Chữ luyện xong chưa?"
Thấy nàng lại dán về phía mình, Phú Sát Dung Âm mở miệng.
"Chưa."
Ngụy Anh Lạc thất bại đứng dậy, đi tới ngồi xuống bàn, nàng coi như đã phát hiện, bản thân hiện tại chỉ cần vừa có ý tưởng muốn hôn người nọ, liền sẽ bị nàng bóp chết trong nôi. Ngụy Anh Lạc mất tập trung cầm bút lông lên, chấm chút mực, bởi vì suy nghĩ thất thần, hoàn toàn không phát hiện đầu bút bị mình ngậm vào trong miệng. Chờ tới khi kịp phản ứng, quanh miệng đều đã dính đầy mực đen xì, thở phì phò ném bút xuống, một đôi tay mảnh khảnh xuất hiện trước mắt. Tiếp theo liền thấy người nọ ôn nhu lau chùi gương mặt nhuộm mực của mình, Ngụy Anh Lạc ngoẹo đầu, có chút ủy khuất nhìn nàng.
"Thật là ngốc."
Phú Sát Dung Âm buồn cười mở miệng.
Câu dẫn!!! Đây chính là trắng trợn câu dẫn!!
Khoảng cách gần như vậy, cứ như chỉ cần nhích gần một cái là có thể hôn lên môi đối phương.
"Dung Âm..."
Nhìn dáng vẻ kia, Phú Sát Dung Âm không dấu vết lui ra, duy trì khoảng cách an toàn.
"Hôm nay nửa chữ cũng chưa luyện được."
Xoay người ngồi bên mép giường.
Ngụy Anh Lạc nội tâm gầm thét: Người này chính là đang câu dẫn mình, câu dẫn xong còn không chịu trách nhiệm!!!
———— Dải phân cách chương mỗi ngày hỏi một chút, tiểu lang cẩu hôm nay đẩy ngã được nương nương chưa ————