[Diên Hy Công Lược] Hoa Tàn Hoa Nở Trăng Mãi Tròn

Chương 40

Chương 40: Gặp lại không nhận thức (hạ)
Đúng như Huyền Hạo nghĩ, đêm nay thành Tô Châu vẫn như cũ còn lưu lại dư âm vui mừng của ngày lễ.

Thi thoảng có thể thấy được các cô gái túm năm tụm ba bước qua bên cạnh, đôi khi cũng sẽ có nam nữ trẻ tuổi đi sóng vai, Huyền Hạo mặt hâm mộ nhìn người ta.

"Chớ lộ ra nét mặt bỉ ổi như vậy!"

Anh Lạc gõ một cái lên trán Huyền Hạo, bất đắc dĩ lắc đầu.

"Làm gì gõ ta!"

Huyền Hạo bất mãn nhìn Anh Lạc.

"Ai bảo ngươi vô lễ với người khác?"

Huyền Hạo ủy khuất sờ đầu mình, trong lòng giận dữ bất bình.

"Anh Lạc ngươi có đại ca thích, dĩ nhiên sẽ không nhìn loạn, ta vẫn còn là người cô đơn a!"

Anh Lạc có chút xấu hổ trách:

"Chớ nói nhảm!"

"Vâng vâng vâng, thật là đáng ghét!"

Huyền Hạo thở phì phò đi về phía trước, Anh Lạc chỉ đành chậm rãi theo sau lưng hắn.

...

"Vĩnh Tông, ngươi đi chậm một chút."

Minh Ngọc ở sau lưng Vĩnh Tông nhọc nhằn chạy theo hắn, đứa nhỏ này, thật là dư thừa thể lực.

"Minh Ngọc Minh Ngọc ngươi nhanh lên một chút!"

Tiểu Vĩnh Tông bốn tuổi dừng lại bước chân, xoay người kêu Minh Ngọc đang mệt mỏi thở hồng hộc sau lưng.

"Tiểu tổ tông, ngươi không thể tử tế đi đường sao? Sao cứ phải chạy nhanh như vậy."

Minh Ngọc còn chưa dứt lời, Vĩnh Tông thấy nàng sắp đuổi kịp, lại xoay người dự định chạy, chỉ là một giây sau liền đυ.ng vào một người.

"Cẩn thận!"

Thanh âm này, là của Ngụy Anh Lạc.

Tiểu Vĩnh Tông ngẩng đầu, phát hiện mình đυ.ng vào người ta, vội vàng lui qua một bên, chắp tay nói xin lỗi ra ngô ra khoai.

"Xin lỗi."

Anh Lạc cười cười, đứa nhỏ này không biết của nhà ai, đúng là lễ phép.

"Không sao, về sau đi đường chớ chạy vội như vậy, đυ.ng vào người ta không nói, nếu ngã xuống còn rất đau đó."

Anh Lạc phát hiện mình tăng thêm hảo cảm với đứa nhỏ này.

"Vâng."

Vĩnh Tông nói xong, Minh Ngọc mới thở hồng hộc chạy đến trước mặt hắn. Nàng chưa kịp ngẩng đầu nhìn người bị đυ.ng, đã vội ôm qua Vĩnh Tông cẩn thận kiểm tra xem hắn có bị thương không. Phát hiện không có gì đáng ngại, mới đứng dậy dự định xin lỗi người ta, lại thoắt cái sửng sốt.

"Anh Lạc?!!!"

Anh Lạc thấy người nọ kêu mình, cũng kinh ngạc không thôi.

"Chúng ta, quen nhau sao?"

Minh Ngọc thấy nàng nói như vậy, mới nhớ tới lời Tô Thông kể, người này mất trí nhớ.

"Anh Lạc, ngươi thật không nhớ sao?"

Minh Ngọc xích lại gần hơn, xác định người này chính là Ngụy Anh Lạc, tuyệt đối sẽ không sai.

"Không biết cô nương nói nhớ là chỉ nhớ cái gì?"

Ba năm qua, Anh Lạc không lúc nào không muốn tìm trở về những thứ đã mất, giờ phút này gặp được Minh Ngọc, cảm giác như thể chìa khóa nhà tù sắt kia đã đặt ở trước mặt, chỉ cần mở ra cánh cửa này, có lẽ sẽ biết được nhiều hơn.

Minh Ngọc còn nghĩ nói gì đó, liền nghe được phía sau truyền tới thanh âm của Phú Sát Dung Âm.

"Minh Ngọc."

"Phu nhân."

Minh Ngọc lui về đứng bên cạnh Phú Sát Dung Âm, không lên tiếng nữa.

Phú Sát Dung Âm nhàn nhạt liếc nhìn Ngụy Anh Lạc ở trước mặt, đi tới bên cạnh Vĩnh Tông.

"Ngạch nương."

Vĩnh Tông thấy ngạch nương tới, bản thân lại vừa mới gây họa, nghĩ bụng đoán chừng sắp bị mắng.

"Vĩnh Tông, ngạch nương có phải từng nói với ngươi, không được ở trên đường chạy loạn?"

"Vâng, Vĩnh Tông sai rồi."

Anh Lạc thấy người này chính là phu nhân từng gặp vào ban ngày, đầu tiên là nho nhỏ kinh ngạc một phen, sau đó thấy Vĩnh Tông bị rầy, thương tiếc lên tiếng nói:

"Phu nhân, đứa trẻ còn nhỏ, khó tránh khỏi nghịch ngợm."

Phú Sát Dung Âm lạnh lùng ngẩng đầu nhìn về phía người kia:

"Khi còn bé không giáo huấn kỹ, lớn càng không dễ dạy, càng huống chi đây là chuyện nhà ta, không cần ngươi bận tâm."

Minh Ngọc ở một bên nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, không dám tin nương nương nhà nàng lại sẽ nói ra những câu như vậy.

Anh Lạc càng là héo hon không nói nên lời. Coi bộ người này vẫn còn ghi hận chuyện ban sáng.

"Ngạch nương."

Vĩnh Tông kéo kéo ống tay áo Phú Sát Dung Âm làm nũng, hắn không muốn nhìn thấy ngạch nương tức giận.

Phú Sát Dung Âm bởi vì động tác nhỏ của Vĩnh Tông, đầu mũi đau xót, đã từng có một người, cũng thích lôi kéo nàng làm nũng như vậy, nói với nàng mình sai rồi, mà người nọ giờ phút này ở ngay trước mặt, lại không còn là người đã từng kia.

Dắt tay Vĩnh Tông, hôn lên mặt hắn, bày tỏ mình không có tức giận.

Vĩnh Tông tuy nhỏ, lại có thể biết ngạch nương hiện tại đang buồn bã.

"Ngạch nương, Vĩnh Tông bảo đảm về sau sẽ ngoan ngoãn."

"Ừ, đi thôi."

Minh Ngọc quay đầu liếc nhìn Ngụy Anh Lạc một cái, đi theo sau lưng Phú Sát Dung Âm rời khỏi.

Lưu lại Anh Lạc một mình lộn xộn trong gió.

Bản thân rõ ràng hảo tâm hảo ý, nữ nhân này thật là một người nhỏ mọn. Anh Lạc một lần nữa ở trong lòng đánh giá đối phương.

"Anh Lạc!"

Anh Lạc ngẩng đầu, thấy Huyền Hạo đã đi rất xa.

"Đi thôi đi thôi!"

Biết hắn muốn hỏi cái gì, bản thân lại lười nói chuyện với hắn, trong lòng bực a!

Hai người ở trong thành dạo chơi một hồi, thấy người trên đường cũng càng ngày càng ít, liền trở về khách sạn.

Ngày tiếp theo vào buổi họp chợ, Tô Thông tìm một cái cớ mang Ngụy Anh Lạc ra khỏi khách trạm.

"Tô đại ca, tại sao không thể mang Huyền Hạo theo?"

Anh Lạc không hiểu, nếu đã nói muốn đi bàn chuyện làm ăn, mình mang theo Huyền Hạo cũng tiện cho hắn học hỏi.

Tô Thông đang không biết giải thích thế nào, Huyền Hạo đã đến giúp một tay.

"Anh Lạc, Hạo Hạo cũng muốn tự mình dạo chơi một hồi, ngươi đi đi, ta sẽ không chạy loạn."

Nói xong liền nhanh như chớp chạy đi.

Anh Lạc lắc đầu một cái, đứa nhỏ này thật là không lúc nào không nghĩ đến chơi.

"Đi thôi."

Tô Thông mặt đầy ý cười làm động tác mời.

"Tô đại ca, hôm qua nhìn cửa hàng kia của ngươi khiến Anh Lạc thật bội phục."

Anh Lạc thật lòng nói.

"Dĩ nhiên, cũng không nhìn xem là ai nghĩ ra được."

Tô Thông tự hào nói, trong lòng lại thầm nghĩ: Đây cũng là do chính ngươi thiết kế ra.

Anh Lạc cũng không vì Tô Thông đắc ý kiêu ngạo mà có thành kiến với hắn. Nàng thích tiếp xúc với người thông minh.

"Tô đại ca, chúng ta hiện tại đi đâu?"

"Ừ, trước khi nói chuyện làm ăn, trước mang ngươi đi một chỗ."

"Hả?"

"Ta có một lão sư hôm nay mở buổi giảng bài, ta trước đi xem một chút."

Anh Lạc luôn cảm thấy lời Tô Thông nói không đơn giản như vậy, nhưng cũng không lên tiếng, an tĩnh đi theo sau lưng hắn.

...

"Lần trước học tập bách gia tính đã có người nào thuộc chưa?"

(*) bách gia tính nghĩa là h ca trăm nhà, ghi li các h ph biến ca TQ

"Lão sư, ta."

"Được, đọc lên cho mọi người nghe một chút."

"Vâng. Triệu Tiền Tôn Lý, Chu Ngô Trịnh vương, Phùng Trần Sở Vệ..."

"Rất tốt, ngồi xuống đi. Hôm nay, chúng ta sẽ tới nói một chút nguồn gốc họ Triệu này."

Người trên bục giảng còn đang kiên nhẫn giảng giải cho mọi người, không để ý thấy, trên băng đá trong viện có hai người đang nhìn nàng.

Anh Lạc không biết tại sao Tô Thông lại mang mình tới đây, càng không biết tại sao bản thân lại gặp phải nữ nhân kia. Chỉ là khuôn viên này mang đến cho nàng một loại cảm giác bỗng dưng quen thuộc, khiến nàng bắt đầu nhìn bốn phía xung quanh.

Trạch viện rất lớn, phòng ngủ có đến mấy gian, Anh Lạc nhìn chằm chằm phòng ở trung gian hơi hướng qua bên phải kia, không biết tại sao, trước mắt phảng phất như xuất hiện bóng dáng một nữ nhân, bên cạnh nữ nhân kia còn có một người đi theo, nhưng làm thế nào cũng không nhìn rõ mặt. Có chút khó chịu ôm chặt đầu.

Tô Thông phát hiện người nọ quái dị, đưa tay đỡ nàng, quan tâm hỏi.

"Anh Lạc, làm sao vậy?"

"Không, không sao, chỉ là đầu có chút đau."

"Có đau lắm không."

"Không đáng ngại."

Tô Thông còn muốn mở miệng, phát hiện sau lưng hiện ra thêm một người.

"Phu nhân "

Tô Thông vừa quay đầu, phát hiện lại là Phú Sát Dung Âm, không biết người nọ tới lúc nào, né người nhường đường.

Phú Sát Dung Âm mặt không biểu tình đến gần, Anh Lạc không phát hiện chút nào, giờ phút này đầu não nhức nhối khiến nàng căn bản không rảnh chiếu cố đến thứ khác. Thời điểm đau đến không thể khống chế, chóp mũi truyền tới hương hoa nhài nhàn nhạt, vị đạo như vậy tựa như một liều thuốc tốt, để cho cơn nhức đầu sắp nứt hòa hoãn không ít. Ngay sau đó lại là một đôi tay mảnh khảnh, dịu dàng áp lên đầu, đau đớn cũng dần dần biến mất. Chậm rãi ngẩng lên, là khuôn mặt quen thuộc kia.

"Cảm, cảm ơn."

Anh Lạc có chút hốt hoảng thoát khỏi tay người kia, không biết vì sao mình khẩn trương như vậy.

Phú Sát Dung Âm bởi vì động tác của người nọ, trong nháy mắt thừ người, nội tâm tự giễu thu hồi bàn tay trống rỗng.

"Người tới chính là khách, ngươi là khách nhân Thông nhi mang đến, theo lý nên như vậy."

Lạnh lùng mở miệng, làm Tô Thông ở một bên nhìn xấu hổ, bất quá một tiếng xưng hô Thông nhi này hắn thật là thích hết sức.

Phú Sát Dung Âm nhàn nhạt liếc nàng một cái, lại nhìn về phía Tô Thông.

"Cơm trưa ăn chưa?"

"Vẫn chưa."

Tô Thông cười nói.

"Vậy thì lưu lại đi."

"Được."

Chờ Phú Sát Dung Âm xoay người rời khỏi, Anh Lạc mới mở miệng.

"Tô đại ca, ta là người không quen biết, chúng ta không nên ở chỗ này dùng cơm."

"Không sao, vị phu nhân này giống như tỷ tỷ của ta, ngươi nha, cứ xem như trở về nhà mình đi, chớ cẩn trọng như vậy."

Tô Thông khiến cho Anh Lạc không cách nào mở miệng cự tuyệt, chỉ đành sửa sang lại tâm tình, an tĩnh ngồi xuống.

Nhưng mà Anh Lạc phát hiện, người trong viện này hầu như lúc nào bước ngang qua đều sẽ vô tình hoặc cố ý nhìn mình, ngay cả mấy đứa nhỏ kia cũng không ngoại lệ. Tình cảnh như vậy nuốt cơm vào có chút không ngon, đang kỳ quái tại sao vị phu nhân trong miệng Tô Thông không tới dùng bữa, liền thấy người nọ chính đang ở trong học đường an bài cơm trưa cho bọn nhỏ. Có chút không hiểu hỏi Tô Thông:

"Nàng, vẫn luôn là như vầy sao?"

"Hả?"

Tô Thông không kịp phản ứng ngẩng đầu, thấy nàng nói tới Phú Sát Dung Âm, lập tức trả lời:

"Đúng vậy, phu nhân rất tốt bụng, không chỉ không thu học phí, còn miễn phí an bài bữa trưa cho mấy đứa trẻ. Aiz, thế gian này, người như vậy đã không còn nhiều lắm."

Tô Thông nói như kể chuyện, tuy rằng biểu tình của hắn rất làm bộ, nhưng câu câu đều là nói thật.

"Ừm."

Anh Lạc gật đầu một cái, bày tỏ đồng ý. Cũng quên đi những ánh mắt khó hiểu ban nãy, chú tâm ăn cơm trưa.

Dùng bữa xong, thấy Tô Thông còn chưa định rời khỏi, liền mở miệng hỏi:

"Tô đại ca, chúng ta khi nào thì đi?"

"Anh Lạc à, trong vòng một ngày phu nhân lên lớp hai buổi, cho nên, buổi chiều cũng phải nghe a."

"Ờ."

Anh Lạc không biết tại sao, hình như rõ ràng là Tô Thông cố ý trì hoãn, nhưng nàng lại không vạch trần, bản thân cũng không phải không có kiên nhẫn, nghĩ không ra, thì không nghĩ nữa.

Cuối cùng, đến giờ cơm tối, Phú Sát Dung Âm xuống khỏi bục giảng, Tô Thông cũng chạy tới, giúp đỡ nàng đưa bọn nhỏ rời sân.

Anh Lạc có phần không thể tin nổi, bản thân vậy mà lại ngồi như thế cả một buổi chiều, nhìn người nọ ở trên bục sống động giảng bài. Xoa xoa mắt có chút đau nhức, lại nghĩ tới động tác ôn nhu của nữ nhân kia, cùng với hương nhài nhàn nhạt trên người nàng. Tô Thông kêu nàng nhiều lần, mới hoàn hồn,

"Làm sao vậy?"

"Còn hỏi ta làm sao vậy, ta gọi ngươi đã nhiều lần rồi."

Tô Thông buồn cười nhìn nàng.

"Vậy sao?"

"Đi thôi, Tô đại ca mời ngươi ăn cơm tối."

"Ừ."

"Chờ một chút, ta kêu phu nhân đi cùng."

Tô Thông nói xong chạy vào học đường bước về phía Phú Sát Dung Âm, Anh Lạc thấy Tô Thông cúi đầu nói gì đó với nàng, người nọ ngẩng đầu nhìn mình, sau đó buông xuống sách vở đang chỉnh sửa trong tay, đi theo Tô Thông.

"Đi thôi."

"Ờ."

Sau đó, ba người cùng nhau ra ngoài.

Đi tới một tửu lầu hơi ít người, Tô Thông chọn một vị trí trang nhã mời hai người ngồi xuống, gọi tiểu nhị tới để cho Anh Lạc tự chọn món nàng thích.

Anh Lạc cũng không khách khí, vô cùng thuận miệng tùy tiện gọi mấy thứ sau đó bày tỏ chọn xong rồi. Nhưng nàng ngẩng đầu một cái liền thấy nữ nhân kia ngơ ngác nhìn chằm chằm mình, trong bụng nghi ngờ, chẳng lẽ mình gọi quá nhiều?

Nhưng mà không chỉ Phú Sát Dung Âm nhìn nàng như vậy, nếu như nàng hơi hướng sang bên cạnh thì có thể thấy, Tô Thông cũng nhìn nàng bằng ánh mắt giống vậy.

Tô Thông biết, Phú Sát Dung Âm lại càng biết, những thứ ban nãy Ngụy Anh Lạc gọi, tất cả đều là món mà Phú Sát Dung Âm nàng thích ăn.

Hai người đều không biến sắc, yên lặng theo dõi kỳ biến, không có vạch trần.

"Anh Lạc, hôm nay chậm trễ ngươi cả một ngày, thật là ngại quá, có muốn hiện tại bàn qua một chút phương pháp hợp tác hay không?"

Vì để hâm nóng tình hình, Tô Thông chỉ đành mở miệng.

Anh Lạc gật đầu một cái, bắt đầu từ từ tự thuật ý tưởng của bản thân.

Hai người trong bữa cơm vui vẻ trò chuyện với nhau, Phú Sát Dung Âm chỉ an tĩnh ở một bên dùng thức ăn, lòng đóng băng đã lâu, cuối cùng có chút ấm áp.

Cuối bữa cơm, hai người kết thúc trò chuyện, dẫu có muôn vàn không thôi, cũng phải từ giã.

Ba người đi xuống lầu, lẫn nhau nói tạm biệt liền chuẩn bị trở về, ngay lúc này bầu trời đột nhiên sấm chớp, trong nháy mắt mưa như thác lũ hạ xuống, vây lại ba người ở tửu lầu.

"Này... Thời tiết tệ hại gì đây, nói mưa liền mưa."

Tô Thông oán trách nói.

Phú Sát Dung Âm chỉ lẳng lặng nhìn cơn mưa này, không lên tiếng.

Anh Lạc an ủi Tô Thông:

"Tô đại ca, kỳ thực vận khí chúng ta vẫn đủ tốt, không có bị dính mưa ngay trên đường về."

"Ừ, nói cũng phải. Vậy chúng ta tạm thời vào ngồi một hồi, đợi thêm một chút?"

Anh Lạc gật đầu, Phú Sát Dung Âm lại cất bước đi ra ngoài.

"Phu nhân?!"

Tô Thông ngạc nhiên kêu lên, Anh Lạc cũng định mở miệng, nhưng nhớ ra mình cùng người nọ vốn chẳng quen thuộc gì.

Phú Sát Dung Âm không quay đầu lại, thẳng tắp đi vào trong mưa.

Trong lòng Tô Thông rất muốn xông ra, nhưng lý trí nói cho hắn, giờ phút này nên đi ra ngoài không phải là mình.

Có chút vui mừng nhìn Ngụy Anh Lạc xông ra ngoài sau một hồi do dự không quyết, Tô Thông mặt cười gian trở lại chỗ ngồi ban nãy của bọn họ.

Anh Lạc vọt vào trong mưa chỉ trong chốc lát liền ướt đẫm, không kịp để ý, vội vàng đi về phía người trước mặt.

"Ngươi làm gì vậy!"

Anh Lạc có chút tức giận kéo tay người nọ, không hiểu nổi mưa lớn như vậy tại sao nàng lại lao ra ngoài.

Phú Sát Dung Âm nhìn đối phương, rõ ràng cái gì cũng không nhớ, vì sao còn để ý tới mình?

Phẫn nộ hất tay nàng ra, tiếp tục đi về phía trước.

Anh Lạc bị nàng hất ra, trong lòng bực bội muốn tự cho mình một tát: Liên quan gì đến ta, có bị cảm cũng đáng đời, ta lại không quen nàng, ta gấp cái gì. Tuy rằng trong lòng nghĩ thế, nhưng thân thể lại không có làm như vậy, một lần nữa đi theo.

Hai người một trước một sau cuối cùng trở lại tứ hợp viện, Phú Sát Dung Âm biết người nọ còn ở sau lưng, chỉ là trong lòng biết, giờ phút này cho dù không phải là Phú Sát Dung Âm nàng, đổi lại người khác, đối phương cũng sẽ đi theo, có chút tự giễu cười.

"Nương nương, người đây là thế nào!"

Phú Sát Dung Âm ra ngoài chưa về, Minh Ngọc vốn đang chờ dưới mái hiên, giờ phút này lại thấy nàng bất chấp mưa to trở lại, trong lòng vừa vội vừa tức.

Phú Sát Dung Âm không để ý tới nàng, thẳng tắp đi vào phòng mình.

Minh Ngọc mặt mờ mịt không hiểu ra sao.

"A, phiền toái ngươi nấu chút nước tới."

Anh Lạc từ ngoài cửa bước vào, vốn dĩ thấy nữ nhân kia đã về nhà thì đã định rời đi, nhưng trong lòng lo lắng khiến cho nàng một lần nữa theo vào.

"Anh Lạc?!"

Minh Ngọc càng kinh ngạc, đây là chuyện gì với chuyện gì a! Trong lòng gầm thét, nhưng vẫn đi vào bếp đun nước.

Anh Lạc không ngừng do dự đứng ở cửa phòng Phú Sát Dung Âm, cuối cùng đẩy cửa đi vào.

Quả nhiên, biết ngay là nữ nhân này đầu óc có vấn đề, về nhà cũng không biết thay quần áo.

Nhưng càng làm cho Anh Lạc kỳ quái chính là bản thân đang làm gì? Tại sao phải lo lắng nàng? Còn chưa kịp nghĩ nhiều, người trong phòng đã lên tiếng.

"Ra ngoài."

Anh Lạc thật muốn xoay người rời đi, đối phương dựa vào cái gì còn cáu kỉnh với mình? Nhưng thấy người nọ vẫn còn đang mặc áo quần tích nước, lại nhịn một chút, đi về phía trước.

"Phu nhân, Anh Lạc tự biết không tư cách quản ngươi, nhưng ngươi tiếp tục như vậy sẽ bị cảm."

"Vậy thì quan hệ gì đến ngươi?"

"Phu nhân!"

Tình cảnh một lần nữa lạnh lẽo xuống, Anh Lạc thật sự nổi giận rồi, dầu gì cũng là người đã có đứa nhỏ, sao làm chuyện gì cũng trẻ con như vậy.

Thời điểm hai người còn đang không ngừng giằng co, Minh Ngọc từ bên ngoài đưa nước nóng tới.

Vào phòng liền ngửi thấy mùi thuốc súng, Minh Ngọc vừa thả nước xuống, lập tức thức thời lui ra.

Anh Lạc thấy người nọ như cũ không nói, bất đắc dĩ xách nước tới, vòng qua bình phong đổ nước vào trong thùng tắm. Vừa xoay người chuẩn bị kêu người, trong đầu đột nhiên thoáng qua đủ loại hình ảnh, làm nàng ngây ngô sững sờ tại chỗ. Tại sao? Tại sao bản thân lại quen thuộc với bố trí nơi này như vậy, rõ ràng là lần đầu tiên tiến vào mà? Chân mày xoắn lại đi ra ngoài.

"Nước đã đổ vào rồi, ta về trước đây."

Anh Lạc rất đau đầu, nàng muốn nhanh chóng đi về, thân thể truyền tới rét lạnh, làm nàng cảm giác có chút khó chịu, ôm chặt mình.

"Ngụy Anh Lạc!"

Ngụy Anh Lạc là ai? Tại sao người sau lưng gọi mình Ngụy Anh Lạc? Ta là ai? Nàng lại là ai? Đầu nóng quá, người thật khó chịu.

Rầm!

Cuối cùng, Anh Lạc không nhịn được nữa choáng váng ngã trên đất.



P/s: Chương này dài gấp đôi mấy chương trước nên tối nay 1 chương hoy hen  ( ̄﹃ ̄)