Chương 32: Khai trương
Sinh hoạt vững vàng bình thản, ba người đều tự làm chuyện của mình, điền vào năm tháng trôi qua.Cửa hàng xây xong, Ngụy Anh Lạc cùng Tô Thông thường xuyên bôn ba tới mấy tỉnh thành lân cận, yêu cầu của Ngụy Anh Lạc đối với hàng hóa, kiên trì giữ vững hai chữ "hợp lý", đến mỗi một nơi, đều sẽ chọn lấy người bán mang đến cho mình ích lợi tốt nhất để ký ước. Kỳ thực tôn chỉ của nàng rất đơn giản, sẽ không vì ích lợi không nên lấy mà làm suy lỗ thương nhân cùng mình mua bán hợp tác, thành thật giữa thương nhân là yêu cầu cơ bản nhất.
Ngày hôm đó cửa hàng ngàn thước vuông ở khu vực buôn bán sầm uất thành Tô Châu khai trương, thu hút người đi đường rối rít dừng chân nhìn xem. Tô Thông từ trong những người đến xin việc tự mình chọn lựa một số người mới, cộng lại cũng có mấy chục. Cửa hàng chia làm rất nhiều khu, mỗi khu bày các loại hàng hóa tương đồng, do một người trông chừng, người này phụ trách giám sát lượng ra vào của hàng hóa. Chủng loại đa dạng, cái gì cần có đều có. Tổng thể mà nói, chính là đem các cửa hàng Tô Thông đặt rải rác trên địa bàn thống nhất thành một nhà, càng dễ dàng cho người tới mua. Mà những cửa hàng trước đó vẫn không tháo bỏ, nhưng cũng không kinh doanh như thường ngày, bọn họ chỉ phụ trách vận chuyển hàng hóa.
Ngắn ngủi một tháng, mọi người liền dần dần quen với phương thức mua này, không cần vì mua kiểu đồ nào đó mà lượn khắp thành. Buôn bán phát triển không ngừng, cơ hồ lũng đoạn trị trường mua bán kinh tế của cả thành Tô Châu, hai người vì kết quả như vậy mà đều hưng phấn không thôi.
Nhưng mà, Tô Thông trừ thỉnh thoảng tới kết toán tính sổ ra, phát hiện bản thân hiện tại ngày ngày nhàn đến sinh bệnh rồi.
Ngụy Anh Lạc thì càng rảnh rỗi hơn, nàng ngay cả kết sổ đều lười tới thu, toàn giao cho Tô Thông. Ngụy Anh Lạc cũng không có gài bẫy hắn, nàng chỉ cần lợi nhuận bốn phần, nhưng mà bốn phần lợi nhuận mỗi một tháng đã vượt quá mấy năm của nhà người bình thường.
"Aiz ~~ "
Ngụy Anh Lạc nằm trên ghế thái sư vắt vẻo hai chân, hôm nay không biết nàng đã than thở lần thứ mấy.
"Ngụy Anh Lạc, ngươi có thể đừng thở vắn than dài như bà mẹ già được không!"
Ngụy Anh Lạc thấy Minh Ngọc hét mình, lại tiếp tục nặng nề thở dài, cũng không biết là ai hại, vì Minh Ngọc, mình nhẫn đến khổ cực, hơn nữa Dung Âm căn bản sẽ không để cho bản thân có cơ hội đến gần.
"Làm sao vậy Anh Lạc?"
Phú Sát Dung Âm buồn cười nhìn người nọ, buôn bán làm tốt rồi, người lại sắp biến ngốc.
"Rảnh quá."
Hai chữ đơn giản rước lấy một ánh mắt khinh bỉ của Minh Ngọc.
Phú Sát Dung Âm cũng khẽ lắc đầu, người này, đúng là nhàn hạ.
"Vĩnh Tông bảo bối, tới chỗ Lạc Lạc nào."
Ngụy Anh Lạc cảm thấy không vui, nhìn thấy Vĩnh Tông một mình chơi vui vẻ, lại đánh chủ ý lên con nít người ta.
Vĩnh Tông nghe Ngụy Anh Lạc kêu mình, đặc biệt nể mặt, vui vẻ đi tới trước mặt nàng đưa tay ra.
"Ôm một cái."
Ngụy Anh Lạc hiện tại càng ngày càng cảm thấy Vĩnh Tông mới là thích mình nhất, không giống Minh Ngọc cùng người nào đó. Ôm lấy Vĩnh Tông múp míp vào lòng hôn hôn.
"Bảo bối, hôn hôn."
Vĩnh Tông không chút khách khí ở trên mặt Ngụy Anh Lạc lưu lại nước miếng.
Phú Sát Dung Âm ở bên cạnh nhìn hai người một lớn một nhỏ, cảm thấy hạnh phúc thật sự cách bản thân rất gần rất gần, có lúc ngay trong lúc ngẩng đầu, hoặc chính là lúc người nọ ôn nhu kêu tên mình.
"Anh Lạc."
"Hm?"
"Minh Ngọc."
"Hm?"
"Sau bữa cơm chiều cùng đi ra ngoài một chút đi."
"Được!"
Hai người hiếm có hai miệng đồng thanh trả lời, nhưng vui mừng trên mặt đều lộ ra dễ thấy.
Cảnh đêm thành Tô Châu Ngụy Anh Lạc đã xem rất nhiều lần, nhưng không có lần nào thoải mái giống như giờ phút này.
Bờ sông có người xây lên lan can vây lại, Ngụy Anh Lạc phát hiện hôm nay trên những lan can kia treo rất nhiều đèn l*иg.
"Minh Ngọc, hôm nay ngày gì, sao khắp thành Tô Châu đều giăng đèn kết hoa?"
"Ngụy Anh Lạc ngươi thật đúng là rảnh rỗi đến cái gì cũng không biết. Mấy ngày nữa chính là lễ khất xảo." (khất xảo = thất tịch)
"Aiz? Vậy sao?"
"Không ngờ Giang Nam này mọi người chú trọng lễ tiết như vậy."
Phú Sát Dung Âm mở miệng nói.
"Ừ, không tệ, Anh Lạc hiện tại càng ngày càng thích nơi này."
Ngụy Anh Lạc từ trong thâm tâm cảm thán.
Ba người trò chuyện một phen tiếp tục bước chậm dọc theo bờ sông, chưa đi được mấy bước, Ngụy Anh Lạc đã nhìn thấy Tô Thông ở trước mặt cách đó không xa, đang cùng ai đó trò chuyện, cùng Dung Âm nói một tiếng liền len lén đến gần phía bên kia.
Ngụy Anh Lạc núp sau một thân cây, có thể nhìn rõ bộ dáng một người khác, nhưng mình không hề quen biết. Thấy bọn họ vừa nói vừa cười, Ngụy Anh Lạc lộ ra nụ cười xấu xa.
"Tô đại ca, thật là trùng hợp a."
Thanh âm õng ẹo của Ngụy Anh Lạc truyền tới, Tô Thông đầu tiên là thất kinh, sau đó bỗng dâng lên dự cảm xấu.
"Anh, Anh Lạc. Ngươi tại sao lại ở chỗ này?"
Ngụy Anh Lạc thấy Tô Thông biểu tình sụp đổ, trong lòng buồn cười, bản thân đáng sợ như vậy sao?
"Tô đại ca, người ta mấy ngày không thấy ngươi, trong lòng nhung nhớ, ngươi liền xuất hiện trước mắt ta, ngươi nói đây có phải là duyên phận người ta thường nói hay không?"
Tô Thông biết ngay Ngụy Anh Lạc này dùng thanh âm nũng nịu như vậy cùng mình nói chuyện, khẳng định không có ý tốt. Nổi da gà khắp người.
"Nếu Tô đại ca đã có hẹn, Tiết San liền cáo từ trước."
Nữ tử kia xem như đã hiểu rõ, khẽ gật đầu với Ngụy Anh Lạc liền xoay người muốn đi.
"San San, ngươi nghe ta nói."
"Tô đại ca xin tự trọng."
Nữ tử kia thấy Tô Thông bắt tay mình, chân mày nhíu lại.
Trong lòng Ngụy Anh Lạc khỏi phải nói hưng phấn bao nhiêu, phát hiện đã đạt tới mục đích chọc ghẹo Tô Thông, lại giả ra bộ dáng đáng thương nói:
" Xin, xin lỗi, Tô đại ca, ta không biết vị cô nương này và ngươi đi cùng nhau, quấy rầy, Anh Lạc đi trước."
Nói xong, nhanh chóng le lưỡi xoay người chạy về phía Phú Sát Dung Âm các nàng bên kia.
Tô Thông trong lòng phát cáu a! Ngụy Anh Lạc này đúng là cứ phải đi tạo việc cho mình làm nàng mới vui vẻ được. Bên này tuy bực, vẫn không thể nói ra lời.
Thay vào nụ cười ấm áp trước sau như một nói với Tiết San:
"San San, ngươi đừng hiểu lầm, nàng chỉ là..."
Tiết San không muốn nghe hắn nói nhiều, mặt lạnh lẽo, ngay cả tạm biệt cũng không nói đã rời đi rồi.
Tô Thông ngây tại chỗ, nghẹn khuất nói không nên lời.
Lúc Tô Thông còn đang sững sờ đứng yên tại chỗ, ba người đã tới bên cạnh hắn.
"Tiểu Thông Thông, vừa thất tình sao?"
Ngụy Anh Lạc biết còn hỏi nhạo báng.
"Anh Lạc!"
Phú Sát Dung Âm cũng phát hiện Tô Thông biểu tình bị thương, vội vàng mắng người bên cạnh.
"Tô Thông chào phu nhân."
Tô Thông hoàn hồn, không biết ba người từ lúc nào đi tới bên cạnh mình.
"Làm sao vậy?"
Phú Sát Dung Âm quan tâm hỏi.
"Ta..."
Tô Thông nhìn Ngụy Anh Lạc ở một bên cố nén ý cười càng nổi lửa trong bụng, ngặt nỗi Phú Sát Dung Âm có mặt lại không tiện phát tác.
"Ừ?"
"Phu nhân, Tô Thông có thể cùng Anh Lạc đơn độc nói mấy câu hay không?"
Phú Sát Dung Âm cũng phát hiện vẻ mặt nhịn cười của Ngụy Anh Lạc, đoán chừng nha đầu này khẳng định lại làm chuyện xấu, liền gọi Minh Ngọc rời khỏi.
Tô Thông chờ Phú Sát Dung Âm đi hơi xa một chút mới hầm hầm nhìn Ngụy Anh Lạc.
"Ngụy đại tỷ, ngươi đây là muốn diễn màn nào a?"
"Ha ha ha ha..."
"Được, người đã bị ngươi chọc cho bỏ chạy rồi, ngươi nên cho ta cái lý do đi chứ?"
"Đương nhiên là... vì Minh Ngọc bảo bối nhà ta rồi."
"Minh Ngọc?"
"Ngươi không cảm thấy Minh Ngọc nhà ta người đẹp lại tâm thiện sao?"
"Nói không sai, nhưng cái này liên quan gì ta?"
"Một chưa cưới, một chưa gả, ngươi nói có quan hệ gì?"
"Ngụy Anh Lạc! Ngươi sẽ không phải là?!"
"Ừm ừm, thông minh, chính là như ngươi nghĩ."
"Đùa gì thế, tình cảm có thể miễn cưỡng sao?"
"Các ngươi đều từng chung đυ.ng, làm sao ngươi biết có phải miễn cưỡng hay không?"
"Ngụy Anh Lạc ngươi tha ta đi!"
"Ta không quan tâm, các ngươi trước thử tiếp xúc với nhau một chút xem."
"Ngươi làm khó người khác."
Tô Thông bây giờ thật sự bực bội rồi, Ngụy Anh Lạc này uống lộn thuốc sao? Quản đến cả hôn sự của bản thân.
Ngụy Anh Lạc bất kể hắn có nguyện ý hay không, dù sao mình cũng sẽ không miễn cưỡng, chỉ là nghĩ để bọn họ làm quen với nhau thử xem thôi.
"Được rồi, dù sao nữ nhân kia đều đã đi rồi, bổn tiểu thư liền cố mà thu nhận ngươi, cho ngươi đi theo cùng chúng ta du ngoạn."
Ngụy Anh Lạc không biết xấu hổ nói xong cũng liền đuổi theo người phía trước, trong lòng nổi lên một kế hoạch nho nhỏ.
----
Ed: Tưởng bán cái gì, hóa ra là mở siêu thị ( ̄~ ̄)