Chương 22: Dụng tâm
"Thân thủ ngược lại không tệ, đáng tiếc mắt mù."Thấy không thể tạt vào người Tiểu Tiểu, Ngụy Anh Lạc cũng không thèm để ý, vỗ vỗ tay chê bai Tôn Tài Việt.
"Cô nương cớ gì nói lời này?"
Tôn Tài Việt buông ra Tiểu Tiểu, không thèm để ý vỗ vỗ nước còn nhỏ giọt trên y phục, không hiểu hỏi.
"Ngươi không mù, sao có thể vừa ý một kẻ chanh chua tùy hứng không nói phải trái như vậy?"
Nói xong liếc mắt khinh bỉ, hai người này thật đúng là ngốc thành một đôi rồi.
"Ngươi lặp lại lần nữa?!"
Hoàn Nhan Tiểu Tiểu bên này kịp phản ứng nghe ra được Ngụy Anh Lạc đang châm chọc mình.
"Nói ngươi ngốc ngươi còn không thừa nhận? Ngươi đã gặp qua ai thích nghe lời nói xấu đến hai lần chưa?"
Ngụy Anh Lạc buồn cười nhìn nàng, khinh thường bên trong nụ cười kia khiến cho Hoàn Nhan Tiểu Tiểu giận run nói không nên lời, nghẹn họng thật lâu, cuối cùng chỉ nói ra một chữ "Ngươi".
Ngụy Anh Lạc còn muốn nói điều gì, từ trên lầu lại truyền tới giọng nói của Phú Sát Dung Âm.
"Anh Lạc, không được thất lễ."
Ngụy Anh Lạc ngừng lại, tròn mắt nhìn Phú Sát Dung Âm từ trên lầu đi xuống.
"Tôn công tử có bị thương không?"
"Thưa phu nhân, tại hạ vô ngại, là Tiểu Tiểu thất lễ."
Tôn Tài Việt đối Phú Sát Dung Âm cung kính, nhìn trong mắt hai người còn lại, lại là một dạng tâm tình khác. Phú Sát Dung Âm nghiêng người nhìn Ngụy Anh Lạc vẻ mặt không vui, không biết làm sao lắc đầu một cái.
"Anh Lạc tính tình bộc trực, có chỗ nào xúc phạm xin tha lỗi nhiều hơn."
"Phu nhân quá lời."
Ngụy Anh Lạc nghe Phú Sát Dung Âm thay mình tạ lỗi, trong lòng thật là ngũ vị tạp trần.
Hoàn Nhan Tiểu Tiểu mấy lần nghĩ muốn tiếp tục trận chiến vừa nãy với Ngụy Anh Lạc, nhưng bị Tôn Tài Việt kéo, bản thân vốn là đuối lý, cũng không tiện lên tiếng nữa.
"Anh Lạc, trở về thôi!"
Phú Sát Dung Âm xoay người, đi lên lầu trước một bước, Ngụy Anh Lạc nghe lời theo sau lưng, duỗi tay kéo kéo ống tay áo nàng, thấy nàng không để ý tới mình, chỉ đành yên lặng ở đằng sau, trở lại phòng.
"Ta không có tức giận."
Phú Sát Dung Âm thấy người nọ vẻ mặt đáng thương đứng bên cửa sổ nhìn mình, chỉ đành mở miệng.
"Vậy vì sao không để ý tới ta?"
"Anh Lạc, ngươi thông minh như vậy tại sao không biết?"
"Anh Lạc thỉnh nương nương nói rõ cho."
"Chúng ta rời khỏi Tử cấm thành cũng chỉ là bình dân bách tính, trong cuộc sống những thứ chuyện không tốt này có thể tránh thì cứ tận lực tránh, nếu làm sự tình nháo lớn đi nha môn gặp mặt quan gia, đối với chúng ta càng không có lợi ngươi biết không? Hơn nữa, nếu Tôn Tài Việt kia là một người không nói phải trái xuất thủ với ngươi, thì nên làm thế nào cho phải?"
"Anh Lạc biết sai rồi."
Lời của Phú Sát Dung Âm khiên bản thân thanh tỉnh rất nhiều, có thể là hạnh phúc quá làm đầu óc mê muội, hoặc giả là tháng ngày bình thản đã quá lâu, tiềm thức đều quên mất nguy cơ tồn tại. Ngụy Anh Lạc nghĩ thông liền ngoan ngoãn hướng người nọ nhận sai.
Phú Sát Dung Âm biết Ngụy Anh Lạc thông minh, nói mấy lời nàng liền có thể hiểu, từ trên băng ghế đứng dậy đi về phía Anh Lạc.
"Anh Lạc, lá cây ngoài cửa sổ ngươi nhìn thấy không?"
Ngụy Anh Lạc vốn dựa lưng vào cửa sổ, không rõ nguyên do xoay người lại, trước mặt liền xuất hiện cây phong người ta thường nói.
"Hiện tại chỉ vừa qua tháng sáu, chờ đến tháng mười lá phong sẽ càng đẹp hơn, ừm, sẽ giống như ánh nắng chiều lúc này vậy."
Ngụy Anh Lạc nói, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, quay vào phía trong tìm bút, rồi lại trở về cửa sổ.
Đưa tay ra kéo một cành cây hướng lá phong về phía mình, đưa bút vạch mấy nét, ở phía trên đó viết xuống tên hai người.
Phú Sát Dung Âm đem tiểu tâm tư của nàng thu hết vào trong mắt, có chút thả lỏng bản thân, hai tay vòng qua thắt lưng Ngụy Anh Lạc, đầu nhẹ nhàng tựa vào đầu vai, ôm nàng, hưởng thụ giây phút an bình này.
Ngụy Anh Lạc ôm lại nàng, nhẹ nhàng hôn lên tóc.
"Nương nương, Anh Lạc thật sự rất thích, rất thích người."
Lấy dũng khí nói những lời này ra khỏi miệng, Ngụy Anh Lạc phát hiện hạnh phúc hóa ra là như vậy.
"Ừ."
Cả hai đều không nói thêm gì nữa, hưởng thụ thời khắc chỉ thuộc về hai người.
"Xuống lầu ăn cơm đi."
Không biết qua bao lâu, Ngụy Anh Lạc mở miệng:
"Được."
Không phải oan gia không gặp gỡ, có lẽ chính là nói về Ngụy Anh Lạc và Hoàn Nhan Tiểu Tiểu.
Hai người đi xuống lầu, liền thấy Tiểu Tiểu cùng Tôn Tài Việt ngồi ở bàn chính giữa dùng cơm. Ngụy Anh Lạc trực tiếp bỏ qua bọn họ đi vượt sang. Tôn Tài Việt trước sau như một lễ phép gật đầu với Phú Sát Dung Âm, coi như chào hỏi. Phú Sát Dung Âm cũng khẽ mỉm cười.
Ngụy Anh Lạc chỉ không rõ, Tôn Tài Việt này dựa vào cái gì mà làm ra bộ dạng như rất quen với Dung Âm nhà ta như vậy, thấy mặt một lần chào một lần, thật phiền. Một cái mắt đao bắn qua, hết lần này tới lần khác lại bị Hoàn Nhan Tiểu Tiểu nhìn thấy, để cho Hoàn Nhan Tiểu Tiểu trong lòng mắng lớn: 'Hồ ly tinh, không biết xấu hổ, ban ngày câu dẫn Tôn Tài Việt nhà ta, xùy! Cái gì mà Tôn Tài Việt nhà ta, đều do hồ ly tinh này hại! Hừ!' Tuy rằng nội tâm cuồn cuộn, nhưng bề ngoài lại không có chút gợn sóng nào.
Ngụy Anh Lạc nghĩ lại, hai người nếu không tính lần trên thuyền đó, thì cũng chỉ mới gặp mặt ba lần, ba lần có hai lần gây gổ, thật không biết là cái duyên phận rách nát gì!
Sáng sớm ngày tiếp theo, Ngụy Anh Lạc sáng sớm vừa dậy liền tìm người sai đi chuẩn bị điểm tâm, một đường ngáp liên tục trở về phòng. Thấy người trên giường cũng đã tỉnh lại, bản thân liền cảm giác cảnh tượng như vậy có hơi quá hư ảo. Ngây ngốc nhìn chằm chằm người nọ, quên mất mình vốn dự định vào làm gì.
"Anh Lạc, sáng sớm phát ngốc cái gì vậy?"
Cuối cùng, thanh âm của Phú Sát Dung Âm kêu trở về suy nghĩ của ai kia không biết đã bay tới nơi nào.
"Dậy sớm ngốc một ngày mà, hì hì."
Có chút ngại ngùng gãi gãi tóc, hướng về phía người trên giường ngây ngốc cười nói.
Phú Sát Dung Âm vẫn là trước sau như một lắc đầu một cái bày tỏ mình hết cách với đối phương.
Dùng qua bữa sáng, hai người liền đứng dậy ra ngoài thành, mướn xe ngựa tiến về Hàn sơn tự ở phía trước. Không tính là xa, khoảng đến giờ Tỵ, hai người đã đến chân núi Hàn sơn tự.
Bước chậm dưới chân núi, không khí buổi sáng hương vị ngọt ngào, Ngụy Anh Lạc không nhịn được hít một ngụm thật sâu không khí tươi mát này.
"Anh Lạc có biết Hàn sơn tự này còn một cái tên khác?"
"Thỉnh nương nương dạy bảo."
"Ta xem qua trong một quyển sách, Hàn sơn tự xây dựng ở đời Đường, tên ban đầu "Diệu Lợi Phổ Minh Tháp Viện". Cụ thể ta cũng nhớ không rõ nữa."
Ngụy Anh Lạc nghe xong danh tự này liền lộ ra vẻ mặt ghét bỏ. lại chọc cho Phú Sát Dung Âm lắc đầu không biết làm sao.
"Ngươi a!"
"Nương nương, Hàn sơn tự dễ nghe biết bao, về sau chúng ta cũng đừng đề cập danh tự này nữa, coi như chưa nghe nói qua, hì hì."
Ngụy Anh Lạc quả thật ghét bỏ danh tự này, nguyên nhân phần lớn là do chữ quá nhiều, bản thân quá khó nhớ.
"Thật là..."
"Nương nương mau nhìn, ao hoa sen!"
Tốc độ chuyển đề tại của Ngụy Anh Lạc đúng là làm Phú Sát Dung Âm phải lau mắt mà nhìn, nghe nàng kinh hô liền cố ý nói:
"Hoa đâu ra? Ngó sen thì chắc là có."
Bộ dáng nghiêm trang nói giỡn chơi thành công để cho Ngụy Anh Lạc bắt đầu phương thức làm nũng.
"Anh Lạc, trước mặt vì sao nhiều người như vậy?"
Phú Sát Dung Âm phát hiện, địa phương các nàng chuẩn bị đi qua tụ tập rất nhiều đoàn người du ngoạn.
"Anh Lạc đi xem một chút, nương nương ở bên cạnh chờ ta, chớ để bị chen vào."
"Ừ."
Ngụy Anh Lạc đi về phía đám người, gắng sức chen vào trong, phát hiện có người đang bán xăm hồng cầu nguyện. Có chút động tâm bỏ ngân lượng ra mua một khối thẻ bài cầu nguyện, mượn bút của người bán viết xuống phía trên đó một đoạn thoại, vui vẻ bỏ vào trong ngực, đang định đứng dậy thoát ra khỏi đám người, ngẩng đầu lại nhìn thấy Hoàn Nhan Tiểu Tiểu kia, mà Hoàn Nhan Tiểu Tiểu cũng thật là đúng lúc thấy được nàng, hai người lẫn nhau "Hừ" một tiếng, mỗi người một hướng chui ra khỏi đám người.
Ngụy Anh Lạc cảm thấy, không gì có thể làm bản thân hoảng loạn hơn so với việc không thấy được người nọ.
Ngụy Anh Lạc đi ra ngoài liền không thấy Phú Sát Dung Âm ở chỗ cũ chờ mình, trong bụng loạn thành một đoàn, ngay lúc nàng sắp phát điên, giọng nói của Phú Sát Dung Âm từ bên ao sen truyền tới.
"Anh Lạc."
Ngụy Anh Lạc xoay người liền thấy nàng đứng ở dưới cây liễu gọi mình, nước mắt liền không chịu thua kém chảy xuống. Đi tới ôm lấy Phú Sát Dung Âm, hỗn loạn ban nãy còn lưu lại, khiến cho nàng không thu lại được nước mắt.
"Anh Lạc?"
"Không sao."
"Xin lỗi, để cho ngươi lo lắng."
Phú Sát Dung Âm đương nhiên biết nàng vì sao khóc, lấy ra khăn nhẹ nhàng lau cho nàng.
Nhưng mà giọng nói của Tôn Tài Việt, rất không thích hợp truyền tới.
"Anh Lạc cô nương, là tại hạ cân nhắc không chu toàn, vừa nãy thấy phu nhân cũng ở chỗ này chờ ngươi, liền mời nàng qua ngắm một ít cá vàng nuôi bên trong ao sen."
Ngụy Anh Lạc vốn dĩ chỉ lo lắng người nọ, nhưng Tôn Tài Việt này vừa xuất hiện, trong lòng liền từ lo lắng biến thành chua xót. Nghe có vẻ như người này cùng họ Tôn đi thưởng thức phong cảnh, mà bản thân lại ở chỗ này phí công lo lắng; Ngụy Anh Lạc thoát ra khỏi cái ôm của Phú Sát Dung Âm, cúi đầu nhìn mũi chân mình.
"Anh Lạc?"
"Ừ."
"Ngụy Anh Lạc!"
Phú Sát Dung Âm thấy nàng như vậy, lên giọng một chút.
Ngụy Anh Lạc càng cảm thấy ủy khuất, liền xoay người đi về phía trước.
Phú Sát Dung Âm thấy nàng bộ dáng như vậy, trong lòng lo lắng, nói tạm biệt Tôn Tài Việt xong liền đuổi theo.