Ngày hôm sau ta dậy sớm, bảo Tử Hi tìm hộ một quyển hoàng lịch, vốn là muốn tìm người xem bát tự của ta và Yêu Nguyệt, sau đó lại cảm thấy dù hợp hay không thì chúng ta cũng vẫn sẽ kết hôn thôi, thế nên trực tiếp bỏ qua.
Có vẻ Tử Hi đoán ra được cái gì đó, thế là cô ta chẳng những tìm hoàng lịch mang đến mà còn đặc biệt chọn ra vài ngày cho ta, cười bảo, "Tiểu tôn tử nhà Quý Hàn Lâm sắp kết hôn, mời người tìm ngày tốt, tỳ nữ cảm thấy thú vị cho nên cũng có xem qua, cung chủ nhìn thử, cũng chọn một ngày tốt cho cung Di Hoa chúng ta đi." Quý Hàn Lâm là thầy dạy văn của Vô Khuyết.
Điện mới bị phá hủy, cái mới vẫn chưa xây xong, thế là Yêu Nguyệt quyết định chuyển qua ở trong vườn. Vườn thì xây gần hoàn thiện rồi, dạo gần đây Tử Kinh chỉnh đốn xong cũng chuẩn bị thu dọn cho chúng ta tới ở.
Ta như được mở cờ trong bụng, tặng Tử Hi ánh mắt "làm tốt lắm" rồi vui vẻ mang tờ giấy cô ta đưa đi tìm Yêu Nguyệt.
Yêu Nguyệt hiện không có ở đây, nghe bảo đang ngắm hoa trong vườn.
Ta lại đi tìm tiếp, trông thấy nàng quần áo đơn giản đứng giữa tuyết, trên tay còn nâng một đóa tường vi đặt gần bên mũi ngửi.
Ta vội nói, "Chỗ này không thể so với động Tú Ngọc được, tỷ tỷ đừng để bị nhiễm lạnh."
Yêu Nguyệt nói, "Ta đã khôi phục rồi, không sao."
Ta sờ tay nàng, thấy nhiệt độ bình thường thì mới an tâm, lại nhìn sang bụi hoa, một bông hồng kiều diễm đang độ nở rộ, trông khác hẳn so với hoa ở kiếp trước, không khỏi tò mò, "Biển hoa ngày xưa bị phá hủy rồi, hoa này từ đâu tới vậy? Lại còn đẹp như thế?"
Yêu Nguyệt cười một tiếng, hỏi, "Tinh Nhi thích à?"
"Thích."
"Vậy thì cho ngươi." Nàng cắm bông hoa lên đầu ta, ngắm nghía tỉ mỉ hồi lâu mới nói, "Tạm chấp nhận."
Ta ưỡn ngực đáp, "Có mỹ nhân như ta ở bên thì đương nhiên bông hoa này sao có thể đẹp." Yêu Nguyệt chỉ cười, bảo, "Tinh Nhi, đi dạo cùng ta đi.
Tất nhiên là ta không thể không theo.
Yêu Nguyệt kéo ta bước đi chậm rãi, xong tự dưng lại chỉ tay trước mặt, hỏi, "Tinh Nhi, ngươi xem đó là gì?" Ta nhìn theo hướng nàng chỉ, cũng chẳng thấy gì cả, lúc quay đầu lại, lại thấy không biết Yêu Nguyệt lấy ra một đóa hoa trông giống đóa ban nãy y như đúc ở chỗ nào, cầm trên tay nói, "Tinh Nhi thấy bông này đẹp, hay bông vừa rồi đẹp?"
Ta vừa mừng vừa sợ, "Cả hai đều đẹp."
Yêu Nguyệt mỉm cười xong lại cắm lên đầu ta, kéo ta đi chưa được mấy bước đã lại bất thình lình chỉ xuống dưới đất nói, "Tinh Nhi ngươi nhìn xem đó là gì." Ta đoán là nàng lại lừa ta, song cũng tuân lệnh nhìn xuống, trông thấy dưới đất có một cái gì đấy hồng hồng, bất ngờ thay lại là một đóa tường vi.
Yêu Nguyệt lùi lại, hái đóa hoa ấy, bảo, "Hơi nhỏ." Rồi xoay người, cắm trước ngực ta.
Tiếp đó chỉ cần là chỗ Yêu Nguyệt dẫn ta đi qua thì luôn có thể "vô tình" trông thấy một đóa tường vi, sau một vòng, ta đã thu hoạch được chừng mười đóa, cắm đầy đầu, trước ngực cũng có, Yêu Nguyệt nói, "Trước kia toàn là ngươi tặng quà sinh nhật cho ta, hôm nay là sinh nhật ngươi, ta cũng không có gì thú vị để tặng cho ngươi cả, đành đưa ngươi một ít hoa."
Ta giả bộ không vui nói, "Tỷ tỷ đưa quà không đáng đồng tiền chọc ghẹo ta, cắm đầy đầu đầy người, chẳng khác nào dân nữ thôn quê, mà sinh nhật là một cái ngày phải nói là, trải qua thế nào thì một năm sau đó sẽ y chang như thế, vậy chẳng lẽ ta sắp sửa phải trở thành dân nữ thôn quê một năm lận sao?"
Yêu Nguyệt dùng ngón trỏ nhấc cằm ta, "Tiểu dân nữ thôn quê ở đâu tới mà to gan như vậy, dám tùy tiện xông vào cung Di Hoa!"
Ta cố tỏ ra sợ hãi, "Yêu Nguyệt đại vương vậy là không biết rồi, tiểu nhân còn có bà xã dữ dằn ở nhà, trời đổ tuyết mà còn đuổi người ta ra, không cho ăn không cho ôm, thế nên tiểu nhân mới bất đắc dĩ lưu lạc đến tận đây, cầu đại vương thu nhận! Tiểu nhân biết nấu nước nấu cơm, may quần vá áo, cái gì cũng biết, ăn thì ít, tiêu không nhiều, dễ nuôi."
Yêu Nguyệt không nhịn được cười, vừa cười vừa quan sát ta, "Thấy ngươi đáng thương, thế thì theo ta làm nha đầu nhóm lửa đi."
Ta hỏi, "Không biết đại vương để ta nhóm lửa chỗ nào?"
Yêu Nguyệt ngạc nhiên, "Không phải nhóm lửa thì chỉ có trong nhà bếp hay sao?"
Ta đáp, "Đại vương vẫn không biết rồi, lửa ngoài khác lửa trong, cái tiểu nhân am hiểu, lại chính là lửa ở bên trong kia..." Nói đến đây thì Yêu Nguyệt vỡ lẽ, cáu lên một tiếng rồi đưa tay định bịt miệng ta, ta thong thả tránh thoát, ôm lấy nàng, bế ngang người lên, cười bảo, "Lửa trong người thì cần đến chỗ không có ai, để tiểu nhân đi nhóm lửa trong người đại vương nhé."
Yêu Nguyệt vừa giãy vừa nện, ta cười tìm một nơi kín gió đặt nàng xuống, hai người vai sóng vai ngồi yên, Yêu Nguyệt bảo, "Không phải muốn nhóm lửa hay sao? Sao tự dưng lại ra đây ngồi?"
Ta hỏi, "Tỷ tỷ muốn à?"
Yêu Nguyệt hoảng hốt lắc đầu, ta cười, "Nhóm lửa cũng phải cần chú ý, nếu đã làm một nha đầu nhóm lửa, vậy nhất định phải có một tiểu tư nhóm lửa, từ đấy bình ổn cuộc sống, người ta luôn bảo nha đầu xứng tiểu tư, phải thế thì mới an tâm làm lụng, nhóm lửa cả đời."
Ta đưa tờ giấy nọ cho nàng xem, "Ta cảm giác mùng chín đầu năm rất đẹp, mấy đạo sĩ cũng nói hợp cưới gả." Mấu chốt nằm ở việc nó sắp đến rồi.
Yêu Nguyệt nghe được ba chữ "hợp cưới gả" thì lại đỏ mặt (ế, sao lại là "lại"?), đoạt lấy tờ giấy trong tay ta, ngại ngại ngùng ngùng đọc.
Ta giải thích cho nàng, "Mười hai cũng là ngày tốt, thuận vợ thuận chồng. Mười chín thì không hợp với bát tự của tỷ. Mùng hai tháng hai ta lại sợ trùng Long vương...."
Mặt Yêu Nguyệt ngày càng đỏ, nghe ta lải nhải hồi lâu mới đột nhiên hỏi, "Tinh Nhi... thật sự muốn... thành thân sao?"
"Đã bảo sẽ không đổi ý mà." Ta nghiêm túc đáp, "Chẳng lẽ tỷ tỷ sợ?"
Yêu Nguyệt hừ lạnh, "Lên trời hay xuống đất, còn có gì có thể khiến Yêu Nguyệt ta sợ hãi chứ!"
"Vậy mùng chín đi."
"...Vội quá, mùng chín thì đã là hai mươi ngày sau rồi..."
"Vậy mười hai?"
"Khác gì sao?!"
Ta nhìn nàng, "Chúng ta cũng không có cha mẹ, không có người thân, đồ đạc đã có sẵn, hai mươi mấy ngày là đủ rồi."
"... Cái gì là có sẵn cơ?"
"Áo cưới... À, là bản vẽ ta chuẩn bị từ nửa năm trước, làm theo dáng người chúng mình, vốn chỉ định mơ mộng tí thôi, ai ngờ sẽ có một ngày được mặc thật, những thứ khác thì lúc về nhờ Tử Kinh làm." Khi ấy rảnh rỗi nhàm chán, lúc thiết kế quần áo, ta đã vẽ nhiều thật nhiều bộ váy cưới của kiếp trước, cho người làm, vốn là định cosplay, mà biết đâu Yêu Nguyệt lại có thể đáp ứng lời cầu hôn của ta, ừ, quả nhiên là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, làm việc lỗi lạc không câu nệ tiểu tiết! (có liên quan sao?) Dĩ nhiên cũng phải thấy may thay đồng minh võ lâm còn cố kỵ thanh danh, không cổ động đốt gϊếŧ cướp bóc.
Yêu Nguyệt còn do dự, ta ai oán nói, "Lúc còn dưới sườn núi thì thân mật gọi Tinh Nhi, ngày ngày bám riết như hình với bóng, ngay cả miếng thịt heo cũng muốn ăn cùng nhau, vừa lên trên đã trở mặt không nhận người, ngay cả hôn ước cũng cứ đẩy mãi lùi mãi hay sao?"
"Tinh Nhi, ta không có..."
"Vậy mùng chín đi!"
"...Được!"
Tác giả có lời muốn nói:
Tử Kinh thật là cung Di Hoa đệ nhất trợ thủ đắc lực ~ Không có nàng thì không biết cung Di Hoa đã mất bao nhiêu lần rồi...