Bầu Bạn Cùng Mặt Trăng

Chương 62: Làm nũng hòng ăn cọp

Ta cảm thấy giữa ta và Yêu Nguyệt dường như có rất nhiều thứ cần phải được giải thích, tỉ như cái từ "bội tình bạc nghĩa" nàng dùng một cách qua loa dưới tình huống cấp bách hay thực sự nghiêm trọng tới mức phải dùng đến cái từ ấy, tỉ như nếu nàng không muốn ta rời xa, vậy vì sao lúc ta tỉnh lại, nàng lại vứt ta trong rừng, hay tỉ như rốt cuộc cảm giác của nàng dành cho ta là gì?

Tuy nhiên mỗi khi ta nhìn nàng, ta lại cảm thấy chẳng cần gì nữa.

Tâm ý của nàng, tâm ý của ta, giống nhau.

Nàng rơi xuống vực, ta không do dự liền nhảy xuống, ta nhảy xuống vực, nàng cũng dứt khoát đi theo.

Chúng ta đều đã mất đi một mạng vì đối phương, còn có lí do gì để mà không tin tưởng nhau cơ chứ?

Đây là lần đầu tiên ta cảm thấy an toàn vô cùng sau khi đến thế giới này.

Mặc dù nữ nhân kia sau một thời gian dài chẳng nói chẳng rằng, cũng chẳng làm gì nữa.

Yêu Nguyệt bảo nàng bị nội thương, đang cố gắng điều dưỡng, có thể sẽ phải tu dưỡng một, hai tháng, ta vỗ ngực muốn nói ta sẽ lo hết mọi việc, nàng cứ yên tâm.

Sau đó ngày đầu tiên của tháng đầu tiên, ta trực tiếp hóa thân thành tổ hợp giang hồ lãng tử sinh tồn ngoài hoang dã lẫn bà chủ gia đình thập toàn cộng ông chồng quốc dân khiến ngàn người xúc động.

Yêu Nguyệt thì sao ư? Yêu Nguyệt phụ trách bắt bẻ.

Quá trình như sau:

Nguyệt-ta song phương tiến hành thêm một cuộc hội đàm sâu sắc khẩn thiết. Cuộc nói chuyện được tiến hành dưới tình huống đôi bên thân thiện thuận hòa, đồng chí Yêu Nguyệt coi như cũng hợp tác, khẳng định phẩm chất cao thượng ngồi im không gây rối, còn tỏ ra quan tâm đối với chủ nghĩa nhân đạo dành cho hươu mẹ, song tiếp đến đồng chí Yêu Nguyệt cũng xây dựng ý kiến cho tình hình kinh tế nhà chúng ta, nhất là cơ sở hạ tầng đưa ra được rất nhiều ý kiến quý báu, chỉ ra trọng tâm là mặc dù bây giờ đang là thời kỳ khó khăn, nhưng đối với quần chúng, đặc biệt là đoàn thể quần chúng thế yếu hành động bất tiện cần phải được dành cho nhiều sự quan tâm hơn nữa, phải được tôn lên chính sách chiến lược chủ chốt, chính sách nâng đỡ, tôn trọng tâm trạng, thỏa mãn vật chất. Căn cứ vào thực tế tính chất, ta giải thích với nàng về tầm quan trọng của việc phát huy tinh thần cách mạng học cách giản dị trong tình huống gian khổ. Đồng chí Yêu Nguyệt bày tỏ sự đồng ý, đề nghị cặn kẽ điều kiện đầy đủ, điều động quần chúng một cách chủ quan, sau đó Nguyệt-ta song phương đạt tới nhận thức chung, ký kết hiệp nghị thần bí, quy định hiệp nghị, song phương hỗ trợ lẫn nhau, cùng tiến cùng lùi, cộng thể lúc nan, không ngừng cố gắng vì thay đổi tốt hơn trong việc làm mới cung Di Hoa.

... Rồi ta mang theo cái xác kiêm lãnh đạo cùng quần chúng Yêu Nguyệt đi làm thợ mộc...

Cõng nàng trên lưng tìm được mấy đại thụ hai người ôm xuể, rễ trồi trên mặt đất trông vô cùng cường tráng, bèn lấy tấm da gấu ra làm đệm, đặt Nguyệt đại tiểu thư lên đệm, để nàng thoải mái dựa bên cây, nước non gì cũng phải trong tầm với của nàng, trong nước hòa mật ong, còn cả sữa hươu, canh cá, xong xuôi mới bắt đầu làm việc.

Đốn đổ một cây, phân thành mấy khúc, đυ.c khoét một hồi sao cho thành vòng ghế, một cái bàn uống trà nho nhỏ, mấy thùng gỗ, nồi gỗ, Yêu Nguyệt hai lần định lén đổ sạch sữa hươu, hai lần định ăn trộm thịt heo đều bị phát hiện và ngăn cản. Ta vội ép nàng uống hết sữa hươu, nàng sưng mặt tức giận hừ hừ bảo, "Sữa hươu sữa hươu, cả ngày cả đêm đều chỉ biết nhớ đến con hươu mẹ kia!" Ta trừng mắt nhìn nàng, nàng trừng lại nhìn ta, thua cuộc hạ trận lại không biết xấu hổ vỗ bụng nói, "Đói!"

Không làm việc mà vẫn la đói, ngồi thôi cũng nhiều chuyện.

Cõng nàng lên, dùng vỏ cây làm thành dây cột chắc đống nội thất rồi kéo về dọn dẹp. Nàng ngồi vừa vòng ghế, bàn uống trà cũng đặt ngay trước mặt nàng, đống vật liệu thừa thì gọt làm hai đôi đũa, hết lần này đến lần khác nàng đều không cần, nếu không phải là do ta đút nàng.

Ta bèn gắp rất nhiều thứ rau củ dại nàng không thích cho nàng, nàng lại gắng sức để nhai, cứ như thể đó là thịt ta vậy.

Cây đại thụ còn dư một nửa, buổi chiều ta chém từ phần giữa, hai nửa tách đôi, hợp thành một cái giường đơn sơ dành cho hai người.

Cuối cùng đêm nay cũng không phải ngủ đất.

Sáng sớm hôm sau, ta tự tỉnh dậy, đoán chừng vẫn chưa tới giờ Dậu, tuy nhiên trời lại sáng lắm rồi, không biết rốt cuộc khu rừng này thuộc khí hậu quỷ quái gì, đêm thì lạnh, ngày thì sớm rạng.

Ta cõng Yêu Nguyệt xuất môn săn thú.

Nàng nằm trên lưng ta ríu ra ríu rít, lúc thì nói: "Ngươi nhìn cái cây kia kìa, lá trông thật dị dạng, ngươi đi hái cho ta xem nào." Lúc lại: "Đóa hoa kia trông rõ tầm thường, hết sức hợp với ngươi, ngươi đi hái đi!" Lúc thì buồn đi vệ sinh, lúc lại đòi ta bắt thỏ, bắt xong lại bảo ta thả ra xong đua xem ta với nó ai chạy nhanh hơn, mệt cho ta từ sáng tới trưa chẳng làm được việc gì, thở hổn hển mang nàng trở về, nấu cơm, đút nàng một bát sữa hươu lớn, Yêu Nguyệt thong thả ung dung uống hết, giống như thể sáng nay chưa hề phát sinh bất kỳ chuyện gì vậy.

Ta nhìn dáng vẻ nàng ngoan ngoãn uống sữa thì toàn bộ tức giận đều tan biến, buổi chiều lại cõng nàng ra ngoài.

Yêu Nguyệt vẫn như thế, ở trên lưng ta vênh mặt hất hàm sai khiến, lúc muốn thế này lúc đòi thế kia. Buổi chiều chúng ta phát hiện ra một cái tổ ong, ta chợt nhớ tới chuyện nàng từng bị ong đốt, thế là lại muốn để nàng tránh ra xa xa, nàng lại sống chết không chịu, thấy ta kiên quyết, nàng bỗng nhiên nheo mắt, hỏi ta, "Tinh Nhi, chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra lúc ta hôn mê, không thì sao ngươi nhất quyết không chịu cho ta lại gần tổ ong?"

Ta bật cười lúng túng, suy nghĩ một lát rồi đáp, "Tỷ tỷ, tỷ còn mang theo mặt nạ không?"

Nàng lấy ra từ túi ngực, nói, "Chỉ có một cái." Ta biết ý nàng là những chiếc mặt nạ khác ta làm cho nàng đều để lại ở điện Hi Hòa, trong lòng ấm áp, đeo mặt nạ lên cho nàng, lại bọc nàng thật kín bằng tấm da gấu, cõng nàng thật cẩn thận, trèo cây móc tổ ong.

Bây giờ ta đã có kinh nghiệm, dùng lửa xông trước, mật ong cũng chỉ lấy phân nửa, như vậy sau này mới có cái để lấy tiếp.

Lúc móc tổ ong, không biết có phải Yêu Nguyệt cao hứng hay không, nếu không phải ta đang cõng nàng, thấy nàng cầm tổ ong ném tới ném lui trên đỉnh đầu ta, ta sợ nàng để mật ong rơi lên người mình, lại lấy vỏ cây làm thành cái sọt cho nàng đeo chơi, cả chiều nàng cười cong cả mắt.

Thời điểm quay trở lại sơn động thì đột nhiên nghe được tiếng động kỳ quái, tiến tới kiểm tra thì phát hiện hai con gấu ở khu vực kế cận đang làm cái chuyện theo luân thường đạo lý kia.

Ta nhớ Yêu Nguyệt bị nội thương, sợ là sẽ hạ nhiệt, đúng lúc có thể đánh gấu làm chăn cho nàng, có điều Yêu Nguyệt ở trên lưng ta, thi triển thì không tiện lắm, chẳng bằng đưa nàng về trước, tự dưng nàng lại đập đầu ta một cái, trong thanh âm lộ ra sự căm tức, "Liên Tinh, ngươi nhìn chằm chằm nơi đó làm gì?"

... Mới ban nãy ta chỉ ngẩn người mà thôi...

Vội muốn giải thích với nàng, vừa quay đầu lại đã trông thấy một con cọp đang đứng ở đằng xa, ánh mắt nhìn chăm chú về phía bọn ta.

Một con mãnh thú thì cũng chỉ là đĩa đồ ăn mà thôi, có điều một người mang theo một người bị thương đối đầu với hai con gấu một con cọp thì đúng là mức khó hơi cao đấy... Quả thực cũng không khó lắm, mấu chốt là không thể có cả áo choàng da gấu lẫn áo choàng da cọp, nếu chỉ có thể chọn một thì da gấu tương đối giữ ấm còn da cọp tương đối bền lâu, mà bên kia có hai con gấu, về số lượng thì chiếm ưu thế hơn, có điều cũng chưa chắc có thể bắt được cả hai con hay không... Ta nhìn con cọp một chút, lại nhìn bọn gấu một chút, do dự chưa quyết.

Chợt Yêu Nguyệt nói bên tai, "Tinh Nhi, hướng phía bọn gấu, để chúng nó đấu nhau, chúng ta chờ chúng nó đấu xong thì xuất thủ."

Ý hay.

Ta cõng Yêu Nguyệt cẩn thận đi về phía hai con gấu, hai con gấu kia đã xong việc, vốn cũng chẳng để ý tới, nhưng con cọp chậm rãi tiến lại gần, bọn chúng lập tức tách nhau ra, cùng rống lên.

Khá tốt, bắt đầu mâu thuẫn.

Ta thở phào nhẹ nhõm, leo lên một cây đại thụ, ngồi trên cành cây xem kịch hay, tiếc là chẳng có hạt dưa hay quà vặt, thế là bắt đầu liếʍ liếʍ mật ong vừa lấy được ban nãy, Yêu Nguyệt ghét bỏ nhìn ta một cái, sau đó cũng bắt chước, chấm một đầu ngón tay tới.

Ta có thể nói nhìn nàng như vậy rất hấp dẫn (sεメy) không?

Yêu Nguyệt không hề ý thức được sự quyến rũ của mình, vừa ăn mật ong vừa phê bình chiêu thức của đám gấu cọp, mặc dù dã thú tranh đấu nguyên thủy, nhưng cũng đáng hứng thú.

Ta không an tâm nghe nàng nói cách hóa giải chiêu thức, bất tri bất giác đã ngồi dựa vào gần nàng, đưa tay cầm lấy tay nàng, nàng đang chấm chút mật ong định ăn, lại bị ta nhanh chân liếʍ trước.

Yêu Nguyệt nhu tình thấu trời thấu đất nhìn ta, ta cũng nhìn lại nàng, chỉ cảm thấy bầu không khí bây giờ rất thích hợp, chẳng bằng làm chút chuyện nên làm, ai ngờ vừa muốn cử động đã đột nhiên bị Yêu Nguyệt đẩy bên hông một cái, cành cây vốn nhỏ, góc độ nàng đẩy lại vô cùng xảo diệu, chỉ nhẹ cái thôi ta liền rơi khỏi cây, lại nghe thấy Yêu Nguyệt cười bảo, "Con cọp chạy kìa, ngươi còn không mau đuổi theo!" Đề khí ngưng thần, quả nhiên thấy con cọp đang nhanh chóng lùi ra xa, mới vừa rồi Yêu Nguyệt còn kịp nhét con dao găm vào tay ta, ta liếc mắt nhìn người kia, truyền nội lực, phi con dao găm đi, đâm chính giữa bụng con cọp, con cọp ăn đau, gào lên một tiếng.

Yêu Nguyệt nói, "Ai da, lãng phí một tấm da tốt."

Ta cắn răng tiến đến, mau lẹ giải quyết con cọp, hai con gấu vốn trông thấy con cọp chạy trốn còn đang đuổi theo, chờ ta đập chết con cọp, xoay người lại, mục tiêu của vợ chồng nhà kia đã trở thành ta.

Đòn công kích của chúng nó lại khá ăn ý, ban đầu ta định mượn nội lực trực tiếp giải quyết, ai dè bọn gấu hết sức linh hoạt, tránh thoát một chưởng của ta, thậm chí gấu cái còn đánh lén ta một cái.

Ta với lấy một cục đá chuẩn bị dùng làm ám khí, Yêu Nguyệt ở trên đầu bảo, "Tinh Nhi, ngươi cùng chúng nó so chiêu đi, khí thế mãnh liệt như vậy, đương kim võ lâm ít người có."

Ta bèn thu hồi cục đá, cùng hai con gấu qua lại hai trăm chiêu, quả thực không phát hiện ra điều gì mới lạ đặc biệt nữa, hai con gấu kia còn đang để lộ ý đồ chạy trốn, ta bèn rút hứng thú chơi đùa, quán chú kình lực đánh một chưởng, ai ngờ trong không trung lại truyền tới một câu "Tinh Nhi ta tới đây", ngẩng đầu lên trông thấy Yêu Nguyệt mỉm cười nhảy thẳng về hướng ta.

Ta sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, bất chấp bên cạnh còn hai con mãnh thú, dứt khoát bật người lên, chuẩn bị đỡ lấy Yêu Nguyệt, lại nhớ ban nãy thi triển nội lực, dư kình còn chưa phân tán, bèn mải mốt đánh một chưởng vào hư không, buông bỏ khí lực, lăng không một chưởng, chấn động cây đại thụ rung lên, xong chậm rãi hướng xuống, uốn người mượn lực, một chiêu Nhũ Yến Đầu Lâm mà ta làm như thể vịt béo bật nhảy, dù sao cũng tiếp được Yêu Nguyệt, bốn phía là cây cối, vẫn là bị va đập không ít. Ta dùng lưng gánh hết toàn bộ thương tổn, mặc dù không có gì đáng ngại, song cũng đau đến mức ta cơ hồ muốn hộc máu, vốn là định tiêu sái xoay người hạ xuống, lại thành chật vật rơi cái bẹp, may là ta ôm Yêu Nguyệt, mông chạm đất, nàng thì ngồi lên chân ta.

Mà hai con gấu kia đã không còn bóng dáng.

Ta vừa tức vừa sốt ruột, nắm cổ áo Yêu Nguyệt, "Ngươi tìm đường chết à? Cao như vậy, nói nhảy là nhảy." Truyền thuyết gấu leo được cây khiến ta đặt biệt dẫn Yêu Nguyệt lên một vị trí cực cao, cách mặt đất ít nhất cũng phải mười trượng, nếu nàng không có nội lực mà ngã xuống, dù cho bộ phận nào trên cơ thể tiếp đất cũng chỉ có một chữ "chết" thôi! Ta trợn mắt nhìn nàng, nếu không phải còn sót lại chút lí trí thì ta thật muốn cho nàng một cái tát.

Yêu Nguyệt nói, "Sao thế, mới mấy ngày mà Tinh Nhi đã chán?"

Ta vỗ tay nàng, "Tỷ tỷ, đừng ồn ào." Muốn ôm nàng đứng dậy, ai ngờ nàng vẫn ngồi dưới đất, miệng bảo, "Chỗ này phong cách đẹp, ta muốn ngồi đây, không muốn đi đâu hết."

"Yêu Nguyệt." Ta dùng ánh mắt lạnh nhất có thể để nhìn nàng. Nàng cười nhạt, nhướng mày nói, "Sao thế, cung chủ Liên Tinh có ý kiến với ta sao?"

...Có...

...Nhưng không dám nói...

Ta cúi đầu hít một hơi thật sâu, một lúc sau mới ngẩng lên, đổi thành khuôn mặt dịu dàng nhất, "Tỷ tỷ, hôm nay ăn thử thịt cọp nhé? Ăn thịt heo rừng nhiều cũng ngán rồi đúng không?"

Yêu Nguyệt đáp, "Được."

"Nấu nướng mất rất nhiều thời gian, chẳng bằng về sớm một chút nhỉ?"

Yêu Nguyệt nhìn ta, hừ hừ hai tiếng.

"Hôm nay cho tỷ uống thêm hai tách mật ong!"

"Không uống sữa hươu?"

"Vậy không được."

"Không đi."

"Nửa chén?"

"... Được!"

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả đi hóng gió chuẩn bị viết mấy vở kịch nho nhỏ, gọi là trên đầu lưỡi Yêu Nguyệt...

Không sai, nhưng trước tiên là trên đầu lưỡi Liên Tinh: Tinh Băng Nhạc:

Nguyệt: Tinh Nhi, ta muốn ăn kem ly!

Tinh (tại sao ta lại nói cho nàng biết trên đời có thứ đồ ăn tên là kem ly vậy!): Tỷ tỷ... bây giờ làm gì có đá

Nguyệt: Ồ? Ta cho ngươi chế tạo một ít đấy? Cười nhạt... cười nhạt... xung quanh nhanh chóng đóng băng...

Tinh (Lạnh đến phát run): Tỷ... tỷ... không có đường...

Nguyệt (sờ cằm): Vậy ăn mặn đi!

Tinh (dự cảm xấu) Ăn vị mặn?

Nguyệt mở rộng hơi lạnh...

Tinh đông cứng.

Yêu Nguyệt dùng võ lực đập bể Tinh, khuấy, biến thành kem ly...

Yêu Nguyệt ăn kem ly...

Từ đấy trở đi trong thế giới của Cổ Long xuất hiện một loại đồ ăn vặt, tên là Tinh Băng Nhạc (Tảng Băng Tinh Hạnh Phúc)...

Vì nhân vật chính đã tèo cho nên bổn văn xin kết thúc...