Bầu Bạn Cùng Mặt Trăng

Chương 19: Đá chăn

Ta lại mơ thấy Chu thím.

Hồi trước gặp chưa kịp thấy rõ mặt, bây giờ cuối cùng cũng được diện kiến mặt mũi của  Chu thím rồi. Làn da trắng nõn nà, mắt to long lanh và thùy mị, mi mắt dài lại cong, cánh mũi cao mà mảnh khảnh, đôi môi mỏng chúm chím – hình như đã gặp khuôn mặt ấy ở đâu rồi, nhưng mãi không nhớ nổi, thím nâng mặt ta lên, nhẹ nhàng vuốt ve vết sưng đỏ trên gò má, ta bảo thím ấy, nó sẽ hết đau nhanh thôi, nhưng thím vẫn đau lòng, thay ta thoa thuốc, một giọt thuốc rơi lên vạt áo trong, thím còn giúp ta cởi vạt áo ra, lấy tay lau đi giọt thuốc nọ.

Chu công thật là có phúc, lấy được một người vợ xinh đẹp lại dịu dàng như thế này. Ta cũng may mắn biết bao, lại có thể quen biết, được một người đáng yêu như vậy chăm sóc trong mộng.

Ta đưa tay muốn cảm tạ, vô tình lại đυ.ng phải đầu ngón tay của nàng, nhất thời có chút ngượng ngùng, ai ngờ nàng lại cầm ngược lại tay ta, áp nó bên mặt nàng. Ta không hiểu cho, chỉ tùy theo sự chỉ dẫn của nàng, tay ta chậm rãi hướng xuống phía dưới, từ gò má trượt xuống cổ, từ cổ trượt xuống trái tim, chẳng biết vì sao ngực nàng tự dưng nhô ra, bốc lên thứ mùi hương như có như không, là mùi bánh bao đây mà, ta hít hít, nuốt nước miếng, đưa tay nắm lấy cái bánh bao kia, Chu thím mắc cở đỏ mặt, đưa tay dứt bánh bao xuống, đưa tới bên miệng ta, thời điểm ta đang muốn cắn nó thì đột nhiên nghĩ, đây không phải là bánh bao của Yêu Nguyệt hay sao? Sau đó quay sang nhìn lại khuôn mặt của Chu thím, bảo sao thím ấy trông quen thế – rõ ràng là bản mặt của Yêu Nguyệt mà!

Ta lập tức tỉnh dậy, chỉ thấy toàn thân ướt đẫm mồ hôi rất chi là khó chịu, nhớ đến giấc mơ ban nãy, cả mặt cũng đỏ bừng.

Hỏng bét hơn nữa chính là, ta phát hiện ra Yêu Nguyệt chẳng biết từ lúc nào đã chui vào chăn của ta, chân ta dính sát nàng, nàng đưa lưng lại, chắc còn đang ngủ say.

Ta nóng dã man, lặng lẽ nhích người hướng ra ngoài, bấy giờ mới phát hiện toàn bộ chăn ở trên người của ta, Yêu Nguyệt chỉ đắp hờ ở phần eo, còn lại hai tay, hai vai đều để lộ sạch sành sanh.

Bộ quần áo lụa mỏng của nàng đã tuột xuống phân nửa, lộ ra gần hết cái vai trái, ta nhìn bờ vai chi chít vết kim châm, xem ra lúc trước nàng vẫn còn nhớ về Giang Phong, không kìm được thương xót, ta đắp chăn cho nàng, che đi bờ vai kia, lúc cử động còn cực kỳ sợ hãi sẽ lay động đến cái màng nhĩ hoa rơi ngàn dặm cũng khiến nó rung của nàng, may thay nàng ngủ rất say, không hề bị ta làm ảnh hưởng.

Ta rón ra rón rén bước xuống giường, tìm được trang phục thì cẩn thận mặc vào, lại nhón chân đi về, chẳng biết tự lúc nào Yêu Nguyệt đã trở mình, nằm ngửa mặt, chăn tuột xuống trước ngực nàng.

Ta đành phải đắp lại cho nàng, thời điểm cầm chăn thấy bao phong tình nơi cái yếm lấp ló phía dưới bộ đồ rộng thùng thình thì đột nhiên nghĩ tới bánh bao trong mơ, tự dưng lại nảy sinh chút lúng túng, vội cầm chăn bọc nàng lại, nhẹ nhàng nhảy lên giường, chui vào trong chăn của mình, lúc sắp ngủ tiếp, đột nhiên lại cảm thấy thân thể nặng nề, ta mở mắt ra, Yêu Nguyệt lại đá chăn, đè lên người ta.

Cái đồ…

Ta ngồi dậy đắp lại cho nàng, sau khi tỉ mẩn gói ghém kĩ lưỡng toàn bộ trên dưới mới hài lòng nằm xuống, ai dè không lâu sau, Yêu Nguyệt lại đá chăn!!!

Trước kia sao ta không phát hiện ra vị đại tiểu thư này lại có cái tật xấu ngây ngô thế không biết!

Ta cam chịu số phận, ngồi dậy, đắp chăn cho nàng, nhìn nàng chằm chằm, lúc lâu chưa hề thấy nàng nhúc nhích.

Thế là ta nằm xuống, chuẩn bị ngủ tiếp.

Kết quả là nàng đá bay cái chăn ra khỏi giường!

. . . %¥@&*))@U&*. . .

Câu chuyện này lặp đi lặp lại nhiều lần, Yêu Nguyệt cứ đá chăn, ta lại đắp chăn, xê dịch lớp đệm bên dưới, ngay cả con phượng hoa thêu trên đấy đã biểu diễn mười hai tư thế vô cùng khác biệt rồi!

Ta khốn khổ khốn nạn, lòng sinh ý đồ, một không làm thì hai không nghỉ, ta ôm chăn bọc Yêu Nguyệt lại, dang tay dang chân, hung hăng đè ở bên trên, tốt lắm, ta xem ngươi đá thế nào nữa.

Sau đó quả nhiên Yêu Nguyệt rất ngoan, ta cũng nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

Sáng sớm lúc dậy, ta mới phát hiện chẳng biết từ bao giờ dáng nằm của ta đã như con gấu túi vây thật chặt lấy đại BOSS  cung Di Hoa, kỳ diệu thay đại BOSS còn ngửa mặt hướng về phía ta, một đôi mắt trắng đen rõ ràng không biết đã nhìn chằm chằm ta được bao lâu rồi.

Ta bị nàng hù dọa, co chặt tay chân theo bản năng, sau đó khoảng cách vốn không xa giữa hai bọn ta càng bị rút ngắn lại.

Ngực ta cũng chạm phải ngực nàng.

Yêu Nguyệt mỉm cười, nói bằng cái giọng ta chưa từng nghe qua, "Tinh Nhi đã lớn như vậy rồi mà vẫn giống như con nít."

Ta mải mốt buông nàng ra, nằm về đằng sau, ngượng ngùng gọi, "Tỷ tỷ."

Yêu Nguyệt khoan thai ngồi dậy.

Ta nhớ hôm qua ôm lấy cả nàng với cái chăn mà không hiểu sao sáng nay lại biến thành tình huống lúng túng ấy, cũng chẳng dám hỏi, sợ hỏi phải thứ không nên hỏi, chưa cần Yêu Nguyệt động thủ, ta nghĩ ta cũng có thể tự sát vì thiên hạ.

Thế là đợi đến khi nàng rửa mặt, thay quần áo xong xuôi, ta vẫn còn vùi trong chăn giả chết.

Yêu Nguyệt bảo, "Tinh Nhi vẫn chưa chịu dậy à?"

Ta đáp, "Tự dưng hơi mệt, còn muốn nằm thêm một lát."

Yêu Nguyệt nói, "Cũng không sao, có điều ta đang muốn tiểu tiện, Tinh Nhi vẫn còn muốn ở lại sao?"

Yêu Nguyệt vô cùng bảo vệ sự riêng tư của nàng, mặc dù ta thân là em gái ruột, song ta chưa từng thấy nàng đi vệ sinh bao giờ, bây giờ đột nhiên lại nhắc tới việc tiểu tiện, có lẽ ta còn hoảng sợ hơn cả việc mới sáng sớm đã trông thấy nàng nằm trong ngực ta.

Nguy rồi! Tối qua mơ mơ màng màng có dùng cái bô của nàng, nàng lại yêu sạch sẽ muốn chết, sẽ không tức giận đấy chứ?

Không đợi ta nhảy cẫng lên ngăn cản, Yêu Nguyệt đã tiến tới sau tấm bình phong, đến bên cái bồn cầu mà cơ hồ chưa từng ai dùng qua nọ, trong nháy mắt, lỗ tai ta như nghe thấy tiếng nước chảy! Tiếng nước chảy nhắc ta nhớ đến nguyên nhân đi tiểu đêm tối qua, mặt ta nóng vô cùng, nhanh chóng trốn về điện Vọng Thư.

Ta nằm trên giường né tránh nguyên một ngày.

Buổi tối, Vô Khuyết phụng mệnh tới mời ta đến điện Hi Hòa dùng bữa.

Thằng bé đi hơi chậm, ta nhớ tới chuyện bị phạt quỳ, bảo nó ngồi lên mép giường, vén ống quần của nó lên nhìn đầu gối.

Thâm một màu xanh đen.

"Sao lại không bôi thuốc thế?" Ta tức giận, gọi Xuân Thủy và Hà Lộ tới.

Vô Khuyết sợ hãi ngăn ta lại, đáp "Đại cung chủ không cho phép."

Yêu Nguyệt!

Ta nhanh chóng chuẩn bị rồi kéo tay Vô Khuyết đến điện Hi Hòa.

Vừa vào đã thấy Yêu Nguyệt đang lau chùi một thanh kiếm, nhìn thấy ta bèn cười bảo, "Tinh Nhi à, ngươi cảm thấy thanh kiếm này mà đặt tên Hi Hòa thì thế nào?"

Không sáng tạo, không thành ý, không mới mẻ, chị cho rằng đây là trò đùa đấy à.

Ta đáp, "Cái tên Hi Hòa mạnh mẽ, rất hợp với tỷ tỷ. Không những vậy còn tương xứng với tên điện, cực tốt."

Yêu Nguyệt bảo, "Ta cũng đã phân phó cho bọn họ làm một thanh cho ngươi, ngươi cũng đặt tên nó là Vọng Thư nhé?"

Còn lâu!

Ta nặn ra một nụ cười, "Thanh kiếm là biểu tượng cho quyền lực của chủ nhân, tỷ tỷ là chủ nhân của cung Di Hoa, thanh kiếm của tỷ nên là độc nhất vô nhỉ mới phải, ta không cần đâu."

Yêu Nguyệt nói, "Tinh Nhi ngày càng biết nói chuyện."

Ta thấy tâm trạng của nàng có vẻ không tệ bèn bảo, "Thuốc hôm qua tỷ tỷ cho ta tốt lắm, đầu gối cũng không còn đau nữa, không biết tỷ có còn hay không, đầu gối Vô Khuyết đã thâm tím lại rồi."

Yêu Nguyệt đáp, "Chỉ có một hộp cao Đoạn Tuyệt, đã bôi hết lên chân ngươi rồi, bảo Tử Kinh lấy tạm một chai thuốc thoa cho Vô Khuyết đi."

… Dùng cao Đoạn Tuyệt có khả năng nối xương lành thịt để thoa đầu gối cho ta…

Ta giữ nguyên gương mặt không cảm xúc.

Tử Kinh lấy thuốc xong quay lại, vừa vặn cơm nước đã xong xuôi, trước tiên ta dẫn Vô Khuyết đi để nhìn Tử Kinh thoa thuốc cho thằng bé, phải cảm thấy ổn thỏa mới ra ngoài, trên bàn chỉ có hai bộ bát đũa, Yêu Nguyệt đã dùng một bộ rồi, Đào Nhụy bày một bộ cho ta, ta liếc mắt nhìn Vô Khuyết, Yêu Nguyệt nói, "Vô Khuyết mới bị thương, vẫn nên ăn uống thanh đạm một chút, ta đã kêu nhà ăn bê lên một phần khác rồi, để thằng nhóc ra sân nhỏ ăn đi."

Cho nên sau khi phạt quỳ xong còn phạt không cho ăn thịt sao?

Ta ngẩn người, Vô Khuyết cung kính cảm ơn sự quan tâm rồi từ từ lùi đi.

Cho dù thằng bé tỏ ra là một thiếu niên già dặn, song ta vẫn nhận thấy sự cô đơn trống vắng trong bóng lưng của nó.

Lòng lại hơi lắng đọng, muốn mở miệng cầu tha thứ, nhưng thấy ánh mắt Yêu Nguyệt, ta đột nhiên dừng lại.

Nghĩ đến những chuyện sau này Yêu Nguyệt sẽ làm với Vô khuyết, ta vẫn thấy nên để Vô Khuyết dần quen với thái độ lạnh lùng của Yêu Nguyệt thì hơn.

Bị một sư phụ lạnh nhạt, tính toán, phản bội chắc vẫn hơn đứt bị một người mẹ nuôi mình hâm mộ từ nhỏ trở mặt mà.

Bữa cơm này không hề có khẩu vị.

Gần đây Yêu Nguyệt càng lạnh lùng, càng nóng nảy, cứ hở tí là ta và Vô Khuyết bị đánh mắng, biến hóa đa dạng, ta càng ngày càng sợ nàng, không dám đến gần nàng nữa. Song mỗi khi nàng bộc lộ ra dù chỉ nửa lòng tốt, ta lại không nhịn được mong muốn thân cận nàng. Vốn ta cho rằng đó là vì ta quá cô quạnh, dù sao trong sáu năm ta chuyển kiếp, ta đều bị vây trong cung Di Hoa, ở đây không có người nhà của ta, không có bạn bè, không có người yêu, có thể coi như gắn bó với Yêu Nguyệt chỉ vì tính mạng, song giấc mơ tối hôm đó, lại khiến cho ta nghĩ rằng, có khi nào cảm tình ta dành cho nàng đã biến chất rồi hay không.

Trước đây khi ở bên Dương Lỗi, hai đứa cũng hôn, cũng nắm tay, ngoại trừ ranh giới cuối cùng ra, còn lại ta chưa bao giờ bài xích bất kỳ hành động thân mật nào, thi thoảng khi bị anh ta kɧıêυ ҡɧí©ɧ, ta cũng có chút rung động.

Song giấc mơ của buổi tối hôm ấy khiến ta nhớ mãi không quên.

Ta hồi tưởng lại hồi mới chuyển kiếp, lúc đòi ngủ chung với Yêu Nguyệt, đôi chân trắng và dài của nàng, bộ ngực đầy đặn tròn trịa của nàng, cái eo nhỏ nhắn cứng cáp của nàng, thậm chí ngay cả cái mắt cá chân bé xinh cũng có thể khiến ta đỏ mặt, mấy năm về sau, ta không năm lần thì bảy lượt kiếm cớ ôm nàng một cái, kéo kéo tay nàng, cùng ăn cơm, cùng ngủ chung, nếu một ngày tối muộn rồi mà Yêu Nguyệt vẫn chưa về tẩm điện, ta sẽ như kẻ mất hồn ngồi ở điện Hi Hòa, chờ nàng quay lại mới chịu đi ngủ; khi nàng muốn ra ngoài (hơn phân nửa là tới hang Kẻ Xấu), ta sẽ nũng nịu khóc lóc om sòm, bày đủ mọi trò vô liêm sỉ chỉ để được đi cùng nàng; lúc nàng mặc bộ đồ lộ ra vóc dáng cơ thể, dù là bộ lơ đãng để liếc nhìn hay vô tình nhìn thấy, ta cũng có thể mơ một giấc mộng.

Ta lại xúc động, với chị gái của cái thân thể này.

Tình cảm bất luân, kinh hãi thế tục này sẽ khiến ta không chốn dung thân.

"Tinh Nhi đã luyện thần công ăn bằng ánh mắt sao?" Giọng nói Yêu Nguyệt vang lên, ta sợ hết hồn, đũa rơi xuống bàn, phát ra tiếng vang nặng nề.

"Tỷ tỷ." Ta ngập ngừng.

Yêu Nguyệt trầm mặt lại, "Sao thế? Không muốn ăn cơm cùng ta như vậy sao?"

"Không phải." Ta vội phủ nhận, "Là do tối qua ngủ không được ngon, nên bây giờ không có hứng ăn cho lắm."

Yêu Nguyệt hừ một tiếng, mạnh tay đặt đũa xuống, thị nữ hai bên nhanh chóng thu dọn rồi lui đi.

Ôi… ta còn chưa ăn gì mà… Không đúng, bây giờ hẳn là nên nghĩ cách trấn an lửa giận của BOSS thì hơn.

Yêu Nguyệt ngồi im, không nói lời nào.

Ta cũng không dám lên tiếng.

Chúng ta cứ trơ mắt như thế khoảng hơn nửa canh giờ, lưng ta ướt đẫm mới nghe thấy nàng cười, "Dạo gần đây Tinh Nhi có tâm sự. Đầu tiên ta cho rằng vì âm mưu của Vạn Xuân Lưu cho nên tâm trạng người mới không yên, bây giờ nghĩ lại, có lẽ không phải."

Nàng đứng dậy, tiến lại gần, nâng cằm ta lên, để ta ngẩng mặt nhìn nàng, "Tinh Nhi có tâm sự gì, chi bằng nói với ta, không chừng ta còn có thể giúp."

Nói gì đây? Bảo ta không phải em gái của nàng, ta chuyển kiếp tới, đã từng đọc qua nguyên tác, biết rằng nàng sẽ gϊếŧ ta à? Bảo ta không muốn ở mãi trong cung Di Hoa, muốn ra ngắm nghía thế giới bên ngoài một chút, tựa như những nhân vật chính tung hoành chốn giang hồ trong tiểu thuyết võ hiệp vậy? Bảo rằng dù ta biết chúng ta là hai chị em, nhưng vẫn không nhịn được tình cảm với nàng, muốn chiếm nàng làm của riêng? Bảo ta rất sợ hãi, sợ bản thân ta không được bình thường?

Nói ra, chắc chắn sẽ khiến nàng sẽ ghẻ lạnh ta, thậm chí còn trở thành lý do hủy diệt ta.

Ta nhìn nàng, ánh mắt nàng không hề che giấu sự kiên cường và độc tài, trong mắt nàng tràn đầy lửa giận, song khóe môi thì vẫn nở nụ cười dịu dàng, lực trên tay nàng ngày càng mạnh, nếu nơi mà nàng đang giữ không phải cằm mà là cổ của ta, thì có lẽ giờ ta đã chết trong tay nàng rồi.

Nhưng ta không thể thỏa hiệp.

Không biết bọn ta đối mắt như thế trong bao lâu, lửa giận trong mắt Yêu Nguyệt ngày càng dữ dội, sau đó ta nghe thấy một tiếng rắc, cằm của ta bị bóp nát…

Lửa giận của Yêu Nguyệt đột nhiên tắt ngúm, nàng lùi lại, thoạt trông hoang mang không biết phải làm sao.

. . . Đau . . .

Nước mắt ta chảy xuống, ôm cằm nói không nên lời.