Bầu Bạn Cùng Mặt Trăng

Chương 13: Chuyện ngày thường

Dương Lỗi vẫn luôn nhấn mạnh rằng chỉ có khi gϊếŧ chết Yêu Nguyệt, ta mới có thể chạy thoát, song anh ta lại không hề nhớ rằng Yêu Nguyệt là đệ nhất cao thủ giới võ lâm, nàng mà qua đời, đệ nhị như ta thì trốn sao nổi trọng trách tiếp quản cung Di Hoa, khi muốn đi du ngoại thì lại phải dẫn theo một băng đảng, sao thú hơn là một thân một mình lưu lạc chốn giang hồ đây.

Vậy mà anh ta vẫn cứ cố chấp một cách ngây thơ rằng ta sẽ chuồn lẹ, lại còn bỏ thuốc vào đơn của ta, thật sự nghĩ thị nữ cung Di Hoa ngu lắm sao?

Sau một năm, địa bàn cung Di Hoa đã bao quát người trên giang hồ, sao chúng ta có thể không phát hiện ra đây? Anh ta xuất thân là một nhân viên IT chuyên kỹ thuật, cho dù sở hữu trí nhớ của Vạn Xuân Lưu, song làm sao có thể như Thần y chữa khỏi bách bệnh để điều trị cho Yến Nam Thiên giờ? Kế hoạch này thật lắm kẽ hở, không dám nhìn thẳng nữa rồi, nếu thực sự thử thì phần thắng cực kỳ thấp, huống chi Yêu Nguyệt đã công khai ám chỉ chuyện nàng biết ta có tới lui với Vạn Xuân Lưu, tính đi tính lại, ta chỉ có thể trông cậy vào người chị gái ít ra thoạt trông có chút đầu óc, tranh thủ chiếm công, bày ra chút tiểu xảo – mặc dù cả hai diễn không được tốt lắm, nhưng cũng may là kết quả vẫn khá là như ý.

Rốt cuộc ta đã có thể ngủ ngon giấc rồi.

Tắm, leo lên giường, ta rất nhanh ghé thăm chỗ ở của Chu Công.

Không biết sao Chu Công không có nhà, Chu thẩm ra chiêu đãi ta.

Bà ta diện bộ cung trang phức tạp hoa lệ, tay cầm tảng băng dán sát lên mặt ta.

Thật là một cách tiếp đãi khách kỳ quặc.

Lúc tỉnh lại đã là buổi trưa, ta biếng nhác ngồi dậy, cảm giác trên mặt lành lạnh, đưa tay xoa thử, lại sờ thấy một lớp cao màu xanh.

Xuân Thủy vội ngăn ta lại, "Mới thoa thuốc xong, chưa thể lau đi được."

Ta nhớ hôm qua bị Yêu Nguyệt tát cho một phát, mặt vẫn còn sưng đấy.

Tốt bụng mật báo cho người ta, kết cục lại bị bạo lực gia đình, tâm trạng ta vô cùng tồi tệ, Tử Kinh có tới nói đại cung chủ mời ta qua ăn cơm, ta mượn cớ nhức đầu, không chịu đứng dậy.

Kết quả là Yêu Nguyệt để Vô Khuyết tới mời ta.

Ta cắn răng chịu đựng sự uy hϊếp thầm lặng nọ, đủng đỉnh đi mặc quần áo, đánh răng rửa mặt, chờ tới khi đến chỗ nàng thì đã là xế chiều.

Yêu Nguyệt ngồi ở đó, thức ăn vẫn còn nguyên, chờ ta ngồi vào, nàng mới ra hiệu cho thị nữ đổi mới bàn ăn, sau đó gắp cho ta một miếng thịt kho.

Ta chậm rãi ăn miếng thịt.

Đột nhiên Yêu Nguyệt hỏi ta, "Có còn đau không?"

? ? ?

Nàng thấy ta không đáp bèn bảo, "Xem ra nhức đầu dữ dội lắm, cũng ngây người ra đấy rồi, để lát gọi y nô châm cứu cho ngươi."

! ! !

Ta từ bỏ khí phách, mau vội nói, "Đa tạ tỷ tỷ đã quan tâm, bây giờ không còn đau nữa rồi."

Yêu Nguyệt hỏi, "Không đau thật?"

"Thật không đau."

"Vậy chốc nữa ra ngoài đi dạo đi."

Ô? ? ?

… Sao ta lại có cảm giác không thể theo kịp tiết tấu của đối phương…

Yêu Nguyệt nói muốn dẫn ta đi dạo phố.

Xiêm y ta mặc là cung trang, quả thực không hợp với thể loại vận động như đi dạo phố, suy nghĩ một chút, ta cho ngươi mang tới ít nam trang lần trước đặt làm, chọn một bộ đơn sắc, còn đeo mũ ngọc, xiết đai lưng, đi giày da, ngắm nghía lại toàn bộ trong gương, nếu không phải trên gò má còn dấu vết của nguyên một bàn tay thì có lẽ ta sẽ thật sự nghĩ mình tuyệt thế đệ nhất thiên hạ đấy.

Sau đó ta nhanh chóng đi tìm Yêu Nguyệt, nàng nhìn cách ăn mặc của ta mà ngây ngẩn; ta nhìn cách ăn mặc của nàng, cũng ngây ngẩn.

Xiêm y của nàng không thay đổi dù chỉ một chút, bên ngoài phải đóng ít nhất bảy lớp cung trang cẩm tú, hoa văn thêu phi long cùng nhật nguyệt rạng ngời, khoe khoang và ngang ngược, chỉ kém viết luôn lêи đỉиɦ đầu bốn chữ 'Cung chủ Yêu Nguyệt' nữa thôi.

"Tỷ tỷ định mặc vậy để đi dạo phố ư?" Ta không nhịn được, run rẩy hỏi nàng.

"Sao lại không?"

"Hay là cởi ra vài lớp phụ kiện đi nhé?"

Yêu Nguyệt đáp, "Thế này là ổn rồi."

….

Cuối cùng dưới sự yêu cầu vô cùng mãnh liệt của ta, nàng cũng đổi sang nam trang.

Ta lựa cho nàng áo choàng đỏ, tay áo bạc trắng, nàng lại vội mặc cho ta hẳn một thân bạc, còn nàng một thân hồng diễm, võ lực của ta không bằng nàng, chỉ đành nhẫn nhục mang nặng, ôm ngân phiếu cùng vàng lá, xuất môn với lối ăn mặc chẳng khác gì đám con nít đi xin lì xì lúc Tất niên.

Ngoài hang Tú Ngọc có một thị trấn, đáng tiếc ở đó phần lớn là người trong môn phái, chúng ta đi đâu cũng có kẻ nhận ra thận phận của chúng ta, bọn họ quỳ xuống hô hào, quả thực không thú vị chút nào.

Ta đề nghị đi xa hơn.

Yêu Nguyệt bèn dẫn ta tới một thị trấn cách đó trăm dặm, chúng ta khinh công nên chưa tới nửa giờ đã đến nơi, tốc độ này thật sự đã có thể đuổi kịp xe hơi rồi.

Yêu Nguyệt kéo ta đi từ đầu đường tới cuối đường. Sau đó nàng lập tức ngỏ ý giờ chúng ta đã có thể đi ăn cơm.

"Tỷ tỷ." Ta cố nén xung động muốn đánh người, gọi nàng.

"Chuyện gì?" Yêu Nguyệt nhướng mày.

"Đi dạo phố không phải như vậy."

"Ồ?"

Quả thực ta không nhịn nổi nữa rồi, ta kéo nàng từ cuối đường quay trở lại phía một cửa hàng khá đông người, chọn ra một cái trâm gỗ, "Cái này nhiêu tiền?"

Không đợi chủ sạp trả lời, Yêu Nguyệt đã lắc đầu, "Sao Tinh Nhi luôn vừa ý những thứ không có nổi lấy một chút nghệ thuật này vậy."



Chủ sạp nén giận nói, "Một trăm đồng!"

Ta bảo, "Mắc quá, mười đồng!"

Yêu Nguyệt kinh ngạc nhìn ta.

Trong mắt chủ sạp lóe lên một tia sáng, "Tám mươi đồng!"

Rầm, Yêu Nguyệt đánh nát cả gian hàng, "Cung chủ cung Di Hoa đã nói mười đồng, tiện nô nhà ngươi lại dám cả gan mạnh miệng?!"

… Tỷ tỷ à, chúng ta vẫn nên đi ăn cơm thôi…

Chúng ta tới một nơi gọi là quán rượu lầu Thái Bạch.

Con phố này khá lớn nên đương nhiên cũng có một tiêu chuẩn phục vụ đạt mức.

Ta sợ Yêu Nguyệt lại gây chuyển, bèn bảo tiểu nhị chọn một căn phòng riêng.

Tiểu nhị cười ngập ngừng, "Xin lỗi hai vị khách quan, hôm nay phòng nào cũng đầy mất rồi, chi bằng hai vị ngồi dưới lầu đi, ngoài sân còn có một cái bàn cách khá gần trung tâm, còn có thể nghe đọc sách."

Yêu Nguyệt siết chặt nắm đấm.

Ta đè tay của nàng xuống.

Chúng ta đi theo tiểu nhị.

Yêu Nguyệt nhìn chằm chằm một bàn đang ngồi tán phét, toàn thân bốc ra một tầng khí lạnh.

Mấy người ngồi bàn kia mồ hôi chảy đầy vai, lập tức bỏ đi.

Tiểu nhị vui sướиɠ lau bàn, mời chúng ta ngồi.

Yêu Nguyệt khinh bỉ nhìn cái ghế, nhất quyết không chịu ngồi.

Ta đành phải lấy một chiếc khăn từ trong ngực, cẩn thận lau sạch ghế cho nàng rồi mời nàng tạm bợ một xíu, nàng lại lôi ra một cái khăn từ trong ngực, lau thêm một lần mới ngồi xuống.

Ta gọi tám món.

Yêu Nguyệt biểu thị, cái này thật quá xin lỗi tác phong phô trương lãng phí của cung chủ cung Di Hoa rồi.

Ta đợi tiểu nhị bưng hết những món đã gọi lên, sau đó rước lấy vô số ánh mắt ngây ngất từ xung quanh, đúng rồi, điểm đáng chú ý nhất là quán rượu sang trọng lầu Tú Xuân ở ngay cách vách, cơ mà cái lầu này chưa từng được đề cập đến trong truyện.

Ta cũng rất tò mò với thể loại chuyện cổ tích của người cổ đại.

Hôm nay là một câu chuyện truyền kỳ, nhân vật chính của truyện đó là… họ Khương tên Phong… không đúng, là họ Giang tên Phong… Giang Phong… đôi ba câu chuyện về anh chàng Giang Phong trong trắng đẹp đẽ với cung chủ cung Di Hoa.

Ta trơ mắt nhìn Yêu Nguyệt một chưởng đánh tiên sinh kể chuyện phun máu tươi bất tỉnh nhân sự, sau đó vội vàng kéo Yêu Nguyệt rời đi.

… Tò mò hại chết con mèo mà…

Rồi không mất một xu, cùng những giọt lệ của mọi thể loại người bán hàng, ta hết nhận chong chóng, chuông gió, vòng hoa, tượng đất, kẹo mạch nha, phấn, móc câu, dao gỗ, khuân một đống đồ rồi thi triển khinh công quay trở về.

Mấy ngày sau nghe tin, nam sủng của cung chủ cung Di Hoa được nuông chiều nên làm xằng làm bậy, lừa nam gạt nữ, vơ vét tài sản, truyền thuyết thương mại chốn thành thị từ đây mà ra.

Những món đồ ta mang về, hơn phân nửa ta đem cho Vô Khuyết.

Vô Khuyết nằm dưỡng bệnh trên giường nên vô cùng chán chường, những món đồ chơi bé nhỏ có vẻ phù hợp với nhu cầu của thằng bé, buổi tối nó vẫn lén lút lôi ra nghịch trong chăn.

Sau đó ta và nó cùng bị phạt quỳ.

Gần đây Yêu Nguyệt giống như một bà cô già hung tợn, không những vậy còn là một bà cô già hung tợn đang đến tháng.

Tỷ dụ như khi ta vừa ý một chậu mẫu đơn, nàng hào phóng tặng cho ta, kết quả là ta chưa chăm được hai ngày, nàng đã nóng nảy diệt trừ tận gốc đám mẫu đơn; cả quyển sách quý trăm năm khó gặp, cũng bị nàng ném lên, tan thành trăm mảnh.

Tỷ dụ như khi ta dạy kiếm pháp cho Vô Khuyết, rõ ràng Vô Khuyết luyện rất tốt, ta cũng rất vui vẻ, thế nhưng nàng lại bảo ta dạy vớ vẩn, không cho phép ta dạy thằng bé nữa.

Tỷ dụ như sau những biến động vừa rồi, ta sợ nàng âm thầm hạ thủ với Dương Lỗi, bèn đi thăm anh ta một lát, lúc quay về, ánh mắt Yêu Nguyệt nhìn ta không còn là ánh mắt, lỗ mũi cũng không còn là lỗ mũi, thậm chí còn mượn cớ so chiêu, đập ta mấy chưởng, mặc dù không bị thương, song đánh vào người cũng đủ đau rồi.



Thế nên lúc nàng phạt ta và Vô Khuyết quỳ, hai đứa bọn ta cũng ngoan ngoãn quỳ, tuyệt đối không dám phản nghịch.

Một lát sau, gió nổi lên, gió bắc khiến đầu người choáng váng, Yêu Nguyệt đi ngang qua cửa điện, đột nhiên lại giận dữ nói, "Ai bảo ngươi quỳ ở bên ngoài?"

Sau đó nàng lệnh cho chúng ta vào trong quỳ.

Bọn ta cam chịu số phận quỳ trong tẩm điện của nàng, còn nàng ngồi đọc sách.

Một lát sau, nàng lại tự dưng đọc ra mấy câu khẩu quyết.

Ta không đáp, Vô Khuyết đáp đúng.

"Vô dụng!" Yêu Nguyệt thật sự vô cùng giận dữ.

Ta hoài nghi rằng tính cách bạo lực của nàng sắp sửa phát tác, chuẩn bị ngửa mặt sẵn sàng mặc nàng hành hạ, kết quả là nàng nóng nảy tới mức đánh tan cái bàn đọc sách bằng gỗ đỏ, bỏ qua cho gương mặt đáng thương của ta.

Rồi Vô Khuyết quỳ tới hôn mê, Yêu Nguyệt mới phất tay để chúng ta đứng lên.

Dù cho nội lực của ta thâm hậu, khi đứng dậy vẫn hơi lảo đảo, Yêu Nguyệt chìa tay kéo ta lại, mắng tiếp, "Vô dụng!"

Sau đó nàng lại để ta nằm trên giường của nàng.

Ta cảm thấy có khi nào nàng bị ảnh hưởng vì ta rồi hay không.

Đương nhiên là được nàng quan tâm thì ta vẫn rất vui vẻ.

Nếu như nàng có thể không nhìn chòng chọc Tử Kinh khi cô ta vén vạt áo lên để thoa thuốc cho đùi của ta thì ta sẽ còn vui hơn, cũng phải nói thêm, người cổ đại cũng mặc yếm xuống bên dưới, khi vén lên thì cảm giác thật sự không hề an toàn.

Buổi tối, ta lại được ở lại chỗ của Yêu Nguyệt.

Yêu Nguyệt tắm xong, gần đây trời còn lạnh, ta mặc áo lụa bông, còn nàng diện trung y vải, một cặp chân dài bước tới, đưa vào trong chăn.

Nàng nghiêng người dựa mép giường đọc sách, vạt áo rộng thùng thình, từ góc độ của ta có thể vừa vặn trông thấy độ cong kia – thật sự là một độ cong mà cả hai đời làm người của ta cũng không thể sánh bằng.

Ta gắng nhịn kích động muốn nuốt nước miếng – nàng quá sắc bén, ta mà làm thế thì sẽ bị phát hiện – sau đó ta ôm lấy nàng, bảo, "Muộn rồi, đừng đọc sách nữa, đi ngủ thôi."

Nàng nói, "Đọc thêm mấy dòng nữa." Tầm mắt của ta hướng xuống theo cánh tay nàng, rơi vào trong quyển sách, cầm sách ngược rồi kìa…

Yêu Nguyệt bình tĩnh ném quyển sách đi, nói, "Ngủ."

Chúng ta mỗi người đắp một cái chăn riêng, nàng ngửa mặt ngủ, nhịp thở nhanh chóng đều đều.

Còn lòng ta lại rạo rực từng hồi, kí©ɧ ŧɧí©ɧ dần tới, nếu không phải ta đang cố tận lực khống chế hô hấp thì có khi ta đã thở dốc đến nơi rồi.

Không thể, không thể.

Ta vừa cố ra lệnh cho bản thân vừa dùng khóe mắt nhìn về phía Yêu Nguyệt.

Nàng ngủ vô cùng an tĩnh.

Trên mặt không có biểu cảm gì.

Điều lạ lùng nhất là, ban ngày gương mặt của nàng cũng như vậy, lại có vẻ ngang ngược lộ rõ, khóe mắt, chân mày, mỗi lỗ chân lông đều thể hiện ra sự kiêu ngạo khó ai so bì; thế nhưng buổi tối, mặt nàng lại trở nên dịu dàng và bình tĩnh, khiến cho người ta phát sinh ra khao khát muốn thân cận, muốn yêu thương.

"Tỷ tỷ." Ta khẽ gọi.

Nhịp thở của nàng vẫn trầm ổn như cũ.

Ta lặng lẽ giơ ngón tay lên, một ngón, hai nóng, ba ngón, bốn ngón, năm ngón, sau đó tay ta như tự có ý thức của nó vậy, xê dịch một li, hai li, ba li, bốn li, năm li.

Ta chạm vào mặt nàng.

Gò má trắng noãn như ngọc ở ngay dưới đầu ngón út của ta.

Nước miếng ta nhịn nãy giờ không thể chịu nổi nữa, ta nuốt xuống.

Sau đó ngón trỏ như một binh lính tuân thủ chấp hành mệnh lệnh, sờ quanh má nàng.

Toàn bộ bàn tay phải của ta đắm chìm trong thứ cảm giác hân hoan tột độ.

Sau đó ta nhẹ thu hồi lại ngón út, ngón áp út, ngón giữa, ngón trỏ, ngón cái, như năm tên lính, sau khi trở về từ lãnh thổ của nàng, cảm giác hạnh phúc dâng trào đầy cơ thể, tràn cả ra ngoài da.

Ta thở ra một hơi, sau đó thoải mái đi ngủ.

Hoàn toàn không biết việc Yêu Nguyệt đột nhiên mở mắt.