Đêm trở về sau kỳ cấm túc, ta mất ngủ.
Đêm mất ngủ, thành ra sáng chẳng có chút tinh thần.
Nhưng một thị nữ tới đánh thức ta dậy, bảo rằng Vạn Xuân Lưu đến chẩn mạch.
Đã hết cảm được nửa năm rồi, xem mạch cái nỗi gì? Bộ mạch đẻ à?
Nhưng Mộ Hà nói đây là chỉ thị của đại cung chủ, ta cũng chỉ đành nặng nề chống đầu, mở mắt đi rửa mặt, sau đó ngồi chờ Vạn Xuân Lưu xuất hiện.
Vạn Xuân Lưu kiểm tra ta một vòng từ trên xuống dưới, bảo ta rằng, "Nhị cung chủ nghị lực mạnh mẽ, nội lực tuyệt hảo, HP đủ đầy không thiếu một giọt."
Ta trợn to hai mắt.
Vạn Xuân Lưu sờ cằm như đang muốn vuốt một bộ râu không tồn tại, bấy giờ ta mới nhận ra, hắn đã cạo sạch sành sanh cái mớ mà người cổ đại nghĩ nó đẹp lắm rồi.
"Vạn Thần y à," Ta cười, "Dạo gần đây bổn cung chủ luôn cảm thấy hụt hơi, mệt mỏi chứ không hề nghị lực mạnh mẽ như người nói, ngươi ở lại một lát để xem bệnh cho cẩn thận, nắm chắc xem có vấn đề gì không."
Vạn Xuân Lưu nghe xong bèn đặt ngón tay ấn tới ấn lui một hồi lâu trên cổ tay ta, mới nói, "Là do tại hạ, trong người cung chủ vẫn có chút tà, đợi tại hạ viết cho người đơn thuốc đã."
Lúc hắn chẩn mạch cho ta, hắn đã ấn theo đúng mã điện tín Dương thị do Dương Lỗi sáng chế, phiên dịch ra thành: Anh – Dương Lỗi.
Ta giả bộ ghét bỏ thuốc than, lại gõ lên mép giường: Sao lại tới đây?
Anh ta hiểu ý, làm bộ như đang suy nghĩ, gõ lên đùi: Em mất tích, anh đến động Quan Âm, chuyển kiếp.
Đầu óc u mê của ta cuối cùng cũng thanh tỉnh, trí nhớ về ngày chuyển kiếp rất chi là mông lung – ta đang du ngoạn động Quan Âm ở khu vực lân cận cùng với Dương Lỗi, cái động ấy vô cùng bé, ta bị một du khách chen lấn nên đυ.ng phải vách núi, sau đó chẳng biết sao lại xuyên tới đây.
Phỏng đoán rằng Dương Lỗi đã giẫm lên vết xe đổ của ta tại nơi mà ta mất tích, có điều sao anh ta lại có thể chắc chắn Liên Tinh là ta vậy? Gõ ngón tay hỏi, kết quả anh ta lại đáp, ngoại hình Liên Tinh giống hệt ta ở hiện đại, thế là anh ta ôm ấp chút kỳ vọng.
… Thật là một tên ngốc to gan…
… Có điều Liên Tinh giống ta chỗ nào vậy, trắng hơn ta như vậy, gầy hơn ta như vậy, da mịn hơn ta như vậy, chắc phải hóa trang đắp thêm nhiều lớp mới có thể giống cô ta chút xíu…
Tiện nói luôn, Dương Lỗi là bạn trai của ta trước khi ta chuyển kiếp, anh ta là dân IT, còn ta là chuyên viên nghiên cứu sử học.
Từ khi ta biết Vạn Xuân Lưu là Dương Lôi, ta thường xuyên mượn cớ đau chỗ này chỗ nọ để gọi anh ta tới, chúng ta truyền tin cho nhau. Anh ta đặc biệt ở chỗ đã xem qua cái gì thì tuyệt đối sẽ không quên, mặc dù đọc quyển 'Tuyệt đại song kiêu' từ khi còn bé, thế nhưng lại nhớ rất rõ cốt truyện. Anh ta kể ta nghe, dựa theo nguyên tác, khi xử trí với Yến Nam Thiên, Yêu Nguyệt đã để hắn dời đến hang Bách Hoa, thế là hắn cũng đưa Yến Nam Thiên theo, Giang Tiểu Ngư bị Yêu Nguyệt làm cho bị thương nên không thể đi cùng, anh ta đoán rằng Yêu Nguyệt không muốn Tiểu Ngư Nhi và Hoa Vô Khuyết gặp nhau trước thời hạn, tránh gây dựng cảm tình.
Ta kể cho anh ta nghe, mấy năm vừa qua cảm giác như Yêu Nguyệt không còn dễ nóng dễ giận như trong nguyên tác nữa, song cũng trở nên thâm hiểm hơn, dưới sự nỗ lực của ta, ảnh hưởng từ cái chết của Giang Phong không còn sâu sắc với nàng như trong truyện nữa, tiến độ tu luyện của nàng cũng không tệ, chậm nhất năm năm là đại thành Minh Ngọc Công, trên thực tế nếu nàng không còn ham muốn trận quyết đấu của Hoa Vô Khuyết cùng Tiểu Ngư Nhi, lại bị ta khơi mào du͙© vọиɠ tranh đoạt quyền thế, thường xuyên đi tham dự công việc của các môn phái, bây giờ nàng đã ở tầng thứ chín rồi.
Vốn ta đã mất hết ý chí, song Dương Lỗi đã xuất hiện, để cho tia sáng hy vọng của ta dấy lên lần nữa, ta nói với anh ta, ta muốn chạy trốn khỏi cung Di Hoa, rời khỏi lòng bàn tay của Yêu Nguyệt.
Dương Lỗi bảo ta, một khi Yêu Nguyệt đại thành thần công, không còn địch thủ trên thiên hạ thì chúng ta trốn đi đâu, ả ta đuổi theo đến đó, nếu muốn chạy thoát, hoặc là ta cũng luyện tới tầng thứ chín của Minh Ngọc Công, song dù như vậy, mang theo con ghẻ Dương Lỗi thì cũng chưa chắc ta đã chiến lại nổi Yêu Nguyệt, muốn trốn được, nhất định phải nghĩ cách để Yêu Nguyệt không thể đuổi theo bọn ta.
Không thể đuổi theo bọn ta.
Ta hiểu ý của Dương Lỗi.
Cái đấy làm ta mất ngủ suốt một tháng.
Một tháng này, ta cũng không gặp lại anh ta.
Tử Kinh chủ trì tiệc sinh nhật lần này của Yêu Nguyệt, người đến còn đông hơn trước rất nhiều, nhưng hình như Yêu Nguyệt không được thích lắm, chưa chờ yến hội kết thúc đã bỏ đi.
Mùa thu lại tới.
Yêu Nguyệt mời ta ngắm trăng.
Vẫn dưới tàng cây hoa quế trước đây, ngay cả thức ăn cũng giống như đúc, tuy nhiên chỉ có bốn con cua, ta ba, nàng một.
Ta không yên lòng nâng càng cua lên, gõ mấy nhịp đều đặn lên cái chân cua.
Yêu Nguyệt cau mày, nói, "Vô dụng!" Sau đó nàng tróc thịt toàn bộ con cua rồi đưa cho ta.
Ta hoảng sợ, nhất thời chưa dám đưa tay nhận.
Yêu Nguyệt đã nhíu mày chặt lắm rồi, nàng nhìn ta, hết sức nhẫn nại nói, "Há miệng."
Ta ngây ngốc há miệng, nàng đút ta đầy miệng gạch cua, sau đó lại tỏ ra cực kỳ ghét bỏ khi lau miệng cho ta.
… Đây là tình tiết gì vậy?…
Ta bắt lấy tay nàng, ma xui quỷ khiến hỏi nàng một câu, "Tỷ tỷ, tỷ còn nhớ lúc ngồi dưới tàng cây hoa quế với Giang Phong ư?"
Yêu Nguyệt hừ một tiếng.
Ta lại tự tìm đường chết, "Đừng cố chấp với hận thù, được không?"
Yêu Nguyệt giận dữ, tát ta một cái rồi bảo, "Nếu ngươi dám có mưu đồ xấu với ta, thì ta sẽ gϊếŧ ngươi!"
Bữa cơm này kết thúc không hề vui vẻ.
Mấy ngày liên tiếp, hình như Yêu Nguyệt không hề để ý đến ta.
Ta cũng không muốn đi tìm nàng.
Cái mạng che mặt dịu dàng ôn hòa hư ảo kia đã bị xé rách, để cho ta cảm thấy những cách thức thân cận lấy lòng mấy năm trước hết sức nực cười.
Dương Lỗi lại thường xuyên tới, nói với ta về tiến triển của anh ta: Hết năm nay Yến Nam Thiên đã có thể xuất quan; anh ta đã điều chế ra một loại thuốc không màu không vị, có thể phá hủy nội lực của một người; anh ta cũng có liên hệ với Mộ Dung thế gia, khi chúng ta đã chạy thoát thì có thể ở tạm nơi của Mộ Dung thế gia rồi. Anh ta để ta tự quyết định.
Ta ngày càng nóng nảy bất an. Thế nhưng Dương Lỗi lại rất bình tĩnh.
Anh ta luôn như vậy, chuyện gì với anh ta cũng như một trò chơi, nghiêm túc bày kế, thời điểm thi hành, anh ta biến thành một con người không tim không phổi.
Ta trầm mặc trì hoãn cho tới tận Tết.
Mỗi năm mới kể từ khi ta chuyển kiếp đến nay, Yêu Nguyệt sẽ luôn dùng bữa với ta, sau đó hai chúng ta sẽ dựa sát vào nhau, ngủ chung một giường.
Năm nay Yêu Nguyệt đồng ý chấp nhận Vô Khuyết lên bàn, ba người chúng ta ăn một bữa cơm đoàn viên.
Dùng bữa xong, Yêu Nguyệt hiếm khi phê chuẩn cho lời cầu xin được đốt pháo của Vô Khuyết, thậm chí nàng còn kéo ta ra ngoài nhìn, "Tinh Nhi tới đây xem một chút, năm nay có rất nhiều loại pháo mới đấy."
Ta đứng bên cổng chính cung Di Hoa cùng nàng, ngước mắt nhìn một bầu trời ngập khói lửa, mảnh đất rộng lớn như vậy, ngoài tiếng cười vui vẻ của Vô Khuyết và thanh âm lửa đốt ra, tất cả đều im lặng.
Pháo hoa nở rộ sáng bừng trên nền trời không thể chiếu rọi tâm trạng của ta, Yêu Nguyệt tự đề tên "Mạn Thiên Hoa Vũ," rồi quay sang hỏi ta, "Thích không?"
Ta cười gượng đáp, "Thích."
Đột nhiên sắc mặt nàng thay đổi, vẻ u ám không đáp lời nào.
Buổi tối ta mượn cớ nhức đầu để về ngủ tại tẩm điện của mình.
Yêu Nguyệt cười bảo, "Đau dữ lắm sao? Có cần gọi Vạn Xuân Lưu tới xem bệnh chút không?"
Không biết có phải ảo giác của ta hay không, khi nàng đề cập đến ba chữ 'Vạn Xuân Lưu', thật sự cảm giác như nàng đã dùng hết sức để nghiến răng nghiến lợi.
Ta lắc đầu đáp, "Ta nằm nghỉ là tốt rồi."
Nàng không nói thêm gì nữa, xoay người phất áo bỏ đi.
Cách mấy ngày kế tiếp, Vạn Xuân Lưu đến tìm ta, bảo ta rằng Yến NamThiên đã tỉnh rồi, có điều thân thể còn khá là yếu ớt, nếu nghỉ ngơi thêm hai, ba ngày nữa là sẽ tốt lên, nếu ta muốn động thủ thì nên quyết định trong hai ngày tiếp theo, anh ta còn đưa ta một lọ thuốc.
Ta lại bắt đầu mất ngủ.
—————-
Tay mình bị sứt móng rô, ôi chao, soạn thảo thì đau tay thôi rồi -.- Lí do vì sao chương hôm nay ra muộn như vậy đấy -.-