"Đúng rồi công tử, chúng ta lần này đi ra, là muốn làm gì nha?" Tiểu Hỉ nhìn công tử, mặt tò mò hỏi.
"Aiz, nói ngươi đần ngươi còn không thừa nhận! Thật vất vả đi ra một chuyến, đương nhiên là phải hảo hảo du ngoạn một phen à! Không có mấy tên đầu gỗ phiền phức đi theo, chơi thế nào đều thoải mái hơn nha." Công tử cười đắc ý, nhẹ nhàng nói.
"Vậy, chúng ta lần này muốn đi nơi nào chơi đây?" Tiểu Hỉ mắt lấp lánh nhìn công tử nói.
"Ách, cái này… Ta vẫn chưa quyết định, bất quá, chúng ta lần này thật vất vả bỏ rơi mấy tên người gỗ kia, dĩ nhiên phải một lần chơi đủ vốn, đi một ít nơi chúng ta trước kia chưa đi qua a! Ngươi có đề nghị gì hay không?" Công tử cau mày trầm tư một chút, sau đó quay đầu nhìn Tiểu Hỉ, mặt khao khát nói.
"A?! Ta… Ta trước nay chưa từng đơn độc ra phủ chơi. Nếu không thì… chúng ta đi Thanh Lương Tự ăn đồ chay?" Tiểu Hỉ nghe vậy thất kinh, sau đó ngập ngừng nửa ngày, thật vất vả nặn ra cái phương pháp, nhút nhát nhìn công tử hỏi.
"Aiz! Thanh Lương Tự ngươi còn ngại đi chưa đủ a? Nương mỗi tháng đều ép ta đi một lần! Thật không biết những hòa thượng kia có cái gì đẹp mắt." Công tử nhẹ nhàng thở dài, trong mắt vẻ khao khát như phai nhạt rất nhiều, rất là không thú vị nói.
"Vậy… đi Tê Hà Viên ngắm hoa?" Tiểu Hỉ không ngừng cố gắng ra chủ ý.
"Ngươi… Aiz, chẳng lẽ ngươi cho là ta mất công sức lớn như vậy, mang ngươi chạy ra, chỉ để đi ngắm hoa? Mà thôi, ta cũng không nên hỏi ngươi a!" Công tử lấy tay che trán, hít một hơi thật sâu, bất đắc dĩ nói.
"Công tử… Ta…" Tiểu Hỉ rất là tự trách hơi co lại bả vai, rụt đầu, yếu yếu kêu.
Chậc chậc chậc chậc chậc! Các ngươi đây là tiết tấu muốn đưa lên tận cửa sao? Các ngươi không biết chỗ chơi, ta biết a! Đuổi theo tiết tấu của tỷ đi, xem tỷ làm thế nào mang các ngươi đi giàu sang mang các ngươi đi bay!
Vì vậy, ta chỉnh áo khoác, cố ý làm ra bộ dáng tư văn lịch sự, nhẹ nhàng đứng dậy đi tới bên cạnh bàn các nàng. Hướng về phía công tử khẽ chắp tay một cái, thấp giọng nói: "Vị huynh đài này, tại hạ Văn… Văn Giang, mới tới Nguyệt Quang Thành chưa được mấy ngày, ở chỗ này cũng không bạn bè gì, hôm nay vừa thấy huynh đài, liền cảm giác thật thân thiết, chẳng biết có thể kết giao hay không, về sau cũng tiện bề cùng nhau kết bạn du ngoạn, đem rượu nói lời vui."
Ai yo cái đệt! Thiếu chút nữa bại lộ tên thật nha, hoàn hảo ta cơ trí. Tuy rằng "Văn Hương" danh tự này ta dùng ở hiện đại, nhưng tốt xấu gì cũng theo ta một hai chục năm a! Ra ngoài làm chuyện xấu, sao có thể dùng tên thật được?
Công tử vừa nghe ta kêu nàng "huynh đài", liền ở đó âm thầm đắc ý, khóe miệng đều không tự chủ được cong lên, lại vừa nghe nói về sau còn muốn cùng nhau kết bạn du ngoạn, liền càng vui vẻ hơn. Không thể không nói, người cổ đại, thật đúng là đơn thuần a, điển hình người ngốc nhiều tiền mà!
Tiểu Hỉ ở bên cạnh len lén kéo lại vạt áo nàng, sau đó nhẹ nhàng hướng nàng lắc đầu một cái, kêu lên: "Công tử…"
Nàng giơ tay lên tỏ ý, chặn lại hành động của Tiểu Hỉ, sau đó kỹ lưỡng quan sát ta một chút, tiếp đó mỉm cười chắp tay thi lễ nói: "Văn huynh khách khí, mời ngồi. Tiểu đệ Thanh Phong, cũng cảm thấy nhìn ngươi thật thân thiết, nếu ngươi ta mới gặp mà như quen biết đã lâu, hôm nay có duyên, chúng ta có thể ở đây gặp nhau, vậy thì kết bạn đi, về sau cũng tiện bề trao đổi nhiều hơn a."
Thanh Phong? Ta là Duy Đạt nè! Cô nương sao ngươi tự lấy cho mình cái tên này, chẳng lẽ là thường xuyên tiêu chảy?
(*) Thanh Phong, Duy Đạt: tên các hãng giấy vệ sinh của TQ.
"Ha ha! Như vậy rất tốt!" Ta không chút khách khí đặt mông ngồi bên cạnh các nàng, rất là vui vẻ nói. Kỳ thực, ta "vui vẻ" thật không có giả dối. Ngươi xem, con cá đều đã mắc câu, ta có thể không vui vẻ sao?
"Không biết Thanh Phong huynh đệ, hôm nay có chỗ nào hay để du ngoạn không? Nếu như có, ngu huynh cũng nguyện cùng đi chung, làm cái bạn chơi a. Ha hả." Ta mặt cười giả dối, cố ý dò hỏi. Ai nha má ơi! Ra vẻ trưởng giả như vậy, thật là buồn ói chết ta a! Không biết còn phải kiên trì bao lâu nha!
"Aiz, không dối gạt Văn huynh, tiểu đệ đang vì chuyện này buồn rầu! Tuy rằng Nguyệt Quang Thành có rất nhiều địa phương vui chơi, nhưng phần lớn đều không có cảnh trí gì đặc biệt, ngược lại cũng không quá mới mẻ. Nếu muốn tìm địa phương thú vị, trước kia lại chưa đi qua, thật rất khó khăn a!" Thanh Phong nhìn ta, thở dài, rất là như đưa đám nói.
Ừ, khó khăn vậy là đúng rồi! Nếu không ta còn thấu tới làm gì nha! Ách, đợi một chút, nàng luôn luôn kêu ta Văn huynh, ta sao nghe có loại cảm giác là lạ? Hình như có chỗ nào sai sai, nhưng mà nhất thời lại không nhớ nổi, dựa theo cách gọi của thời đại này, hình như cũng không sai a.
Thảm thảm, chứng cưỡng bách lại tái phạm, hôm nay nếu không nghĩ ra được, đoán chừng cả buổi tối đều không thể ngủ. Aiz, thương không dậy nổi a, trước bất kể, giải quyết vấn đề trước mắt rồi hãy nói!
(*) Văn huynh đọc đồng âm với Muỗi huynh, Văn Hương đang có ý đồ xáp vào Thanh Phong hút máu không khác gì con muỗi nên khi nghe gọi thì auto chột dạ cảm thấy là lạ
"Ha ha, nếu Thanh Phong huynh đệ hiện tại cũng không có ý tưởng, ngu huynh ngược lại biết một chỗ hay, bảo đảm rất thú vị, cũng là ngươi chưa từng đi qua." Ta hướng về phía nàng nhẹ nhàng cong lên khóe miệng, giọng mang hấp dẫn nói.
"Thật không?" Thanh Phong nghe vậy trong mắt nổi lên ánh sáng khác thường, mặt hưng phấn nói.
"Dĩ nhiên!" Nụ cười trên mặt ta liền càng rõ ràng.
"Vậy còn chờ gì nữa? Chúng ta mau đi đi!" Thanh Phong lập tức đứng dậy, nhìn điệu bộ thế này, hận không thể lập tức bay qua.
"Công tử… Ngươi cũng không hỏi người ta một chút rốt cuộc là đi nơi nào a?" Tiểu Hỉ ở một bên nhẹ nhàng kéo kéo vạt áo Thanh Phong, hơi có vẻ phòng bị nhìn ta, nhỏ giọng nói.
"Ha ha! Tiểu huynh đệ a, ta cùng ngươi nói nga, chỗ này nếu nói trước, vậy thì coi như hết thú vị nga! Ngươi yên tâm, dù sao cũng không ra khỏi Nguyệt Quang Thành, chẳng lẽ ngươi còn lo lắng ta đem công tử nhà ngươi bán hay sao?" Ta rất là cởi mở cười, hướng các nàng vô cùng vô hại nói. Bộ dáng kia, thỏa thỏa đại sói xám a!
"Đúng thế! Tiểu Hỉ a, ngươi nếu lại nói như vậy, ta sẽ không cho ngươi theo ta nữa, tự mình trở về đi!" Thanh Phong vẩy vạt áo một cái, thoát khỏi bàn tay "lải nhải" của Tiểu Hỉ, sau đó nhìn nàng, giọng mang uy hϊếp nói.
"A?! Vậy… Vậy Tiểu Hỉ không nói." Tiểu Hỉ vội vàng mím chặt miệng, đáng thương rưng rưng nhìn Thanh Phong, làm ra biểu tình con thú nhỏ vô tội, không tiếng động hướng nàng bảo đảm —— "Ta cũng không lại lải nhải nữa"!
"Bất quá, ta ngược lại thật tò mò, vừa rồi Văn huynh nói, muốn mang ta đi đến một địa phương bên trong Nguyệt Quang Thành, còn là nơi ta chưa từng đi. Nhưng mà, Nguyệt Quang Thành lớn như vậy, có chỗ nào ta chưa từng tới? Văn huynh vừa mới đến, cũng không khỏi quá tự tin đi." Thanh Phong không lại để ý tới biểu tình của Tiểu Hỉ nữa, nhìn ta rất là nghi hoặc hỏi.
"Ha ha, địa phương ta muốn mang ngươi đi, Thanh Phong huynh đệ có từng đi hay không, chờ lát nữa đi một lần là biết. Ta liệu có quá tự tin hay không, liền không lại giải thích nhiều nga, chúng ta nhanh một chút đi thôi." Ta nhẹ nhàng đứng dậy, hướng về phía nàng nhoẻn miệng cười, rất là tự tin nói.
Thanh Phong nhìn ta cười, như là sửng sốt, tiếp theo rất nhanh liền tỉnh hồn lại. Chúng ta kêu tiểu nhị tới, chuẩn bị tính tiền. Vì để các nàng lưu lại một ấn tượng tốt, tiện đà khai triển "kế hoạch trả thù" tiếp theo, ta không thể không nhịn đau đem tiền ăn của các nàng cũng cùng nhau thanh toán.
Trời mới biết hai hàng này gọi đồ vật đắt bao nhiêu! Nhìn nhìn mớ tiền để dành số lượng không nhiều, trong lòng thịt đau dữ dội. Aiz, nghèo a! Kiếm ít tiền không dễ dàng nha, đi đâu đi tìm cái người tiêu tiền như rác tới cho ta làm thịt coi yo!
Trời cao như nghe được ta kêu rên, khi ta muốn xung phong nhận việc, đau buồn vạn phần đi tính tiền, một thanh âm dễ nghe cắt đứt ta, nói thật, ta trước đó chưa từng cảm thấy cái thanh âm này, êm tai như vậy.
"Văn huynh mau mau dừng tay, nếu ngươi ta đã là bằng hữu, Văn huynh mới tới Nguyệt Quang Thành, làm sao có thể để cho Văn huynh tốn kém, vẫn là để cho tiểu đệ tới đi! Tiểu Hỉ…" Thanh Phong rất thức thời, chỉ huy Tiểu Hỉ đi cướp tính tiền.
"A ha ha! Sao có thể không biết ngượng? Ta lớn tuổi hơn ngươi, vẫn là để ta đi!" Ta ngoài miệng tuy nói như vậy, thân thể lại rất xảo diệu nhường đường cho Tiểu Hỉ đi tính tiền, đổi lấy Tiểu Hỉ một cái khinh bỉ thật lớn.
Đừng trách ta hẹp hòi, một phân tiền làm khó anh hùng hảo hán a! Bất quá, qua một nháo như vậy, làm tâm tư muốn trả thù của ta yếu đi mấy phần, nhưng mà, vừa nghĩ tới đau thương trước đó, ta liền âm thầm cổ động bản thân: Cố lên, Văn Hương! Nếu đã quyết định, thì không thể mềm lòng nga! Cùng lắm, lát nữa ta hạ thủ nhẹ một chút bái!
Vì vậy, đoàn người chúng ta, liền vừa nói vừa cười, đi tới cái địa phương mà trước đó ta nói rất thú vị.