Sau khi Thương Nguyệt đi, phòng khách trong nháy mắt lâm vào một loại yên tĩnh quỷ dị, Đại Lâu Nhi liền thuận lý thành chương trở thành đối tượng duy nhất chúng ta chú ý hiện tại. Hạ Thiên cùng Tiểu Hoàn Tử mặt gấp gáp ở cách Đại Lâu Nhi không xa, không ngừng ma sát bàn tay, lẫn nhau giựt giây đối phương đến gần nàng, cùng với thi thoảng hướng đối phương đưa mắt.
Nhưng mà, ta trừ nhìn thấy hai nàng biểu tình táo bón ra, khoảng cách với Đại Lâu Nhi, cũng không thấy các nàng rút ngắn đi bao nhiêu. Vì vậy, ta không thể không, ngồi đàng hoàng ở nơi đó, lẳng lặng nhìn vở kịch câm trước mắt.
Thời điểm ta sắp trở thành pho tượng, ách, không đúng! Là thời điểm ta sắp trở thành một pho tượng vỡ bàng quang, Đại Lâu Nhi nhẹ nhàng mở miệng ——
"Tân Ly, Tân Ly, lòng hướng lưu ly… Nếu ngươi đã lòng hướng lưu ly, ban đầu tại sao lại khăng khăng muốn ruồng bỏ môn phái cùng sư phụ, lựa chọn cái ngươi gọi là 'lương nhân'? Đã sớm nói với ngươi, hắn không phải chân chính lương nhân của ngươi, ngươi cũng không tin… Aiz… Mà thôi…" Đại Lâu Nhi khẽ cúi đầu, lẩm bẩm nói.
Những lời này, giống như nói cho chính nàng nghe, hoặc như nói cho chúng ta nghe, càng giống như nói cho Minh Tâm nghe. Hạ Thiên cùng Tiểu Hoàn Tử, nghe vậy liền bất ngờ yên tĩnh lại, dừng lại hết thảy động tác nhỏ, rũ thấp đầu, lộ ra một bộ biểu tình lòng có u sầu, bầu không khí hiện trường, trở nên rất là kiềm chế.
Ợ, à này, chúng ta có thể chờ lát nữa hẵng thương cảm sao? Ta muốn xin nghỉ, đi tiểu gấp a! Chờ ta tiểu xong lại tới bồi các ngươi thương cảm, được không? Nhưng mà, ta thật sự là ngại ở trong áp suất thấp như vậy, nói lên ý kiến kiểu đó, hư hại bầu không khí hiện hữu. Nghĩ ráng nhịn chút nữa, có lẽ lập tức giải tán, ai về nhà nấy, tìm mẹ của mình!
"Không được, ta quả thực không nhịn được! Sư tỷ, ngươi để ta đi hảo hảo giáo huấn một chút tiểu tử thúi họ Tống đi! Ta thế nào cũng phải đánh hắn đến ngay cả mẹ hắn đều nhận không ra, mới hả giận! Không, như vậy quá tiện nghi hắn, ta hẳn là thế nào cũng phải đem hắn băm thành trăm mảnh, mới hả giận!" Hạ Thiên đột nhiên thay đổi trạng thái uể oải vừa rồi, siết quả đấm nháy mắt bạo khởi, trực tiếp đem khuôn mặt nhỏ nhắn đều nín đến đỏ bừng, nhìn Đại Lâu Nhi lòng đầy căm phẫn nói.
"Đúng thế! Đúng thế! Hạ Thiên sư tỷ khi nào ngươi đi nhớ mang ta theo a! Ngươi đem hắn băm thành trăm mảnh, ta liền đem thịt hắn cầm đi đút Tiểu Hoa!" Tiểu Hoàn Tử lúc này cũng không quên ở một bên giúp Hạ Thiên chế tạo thanh thế, âm lượng của thanh âm kia, quả thực đuổi kịp tiếng thét lanh lảnh phá vỡ chân trời lần đầu gặp. Quả nhiên là Trung quốc hảo khuê mật nha! Bất quá, có phải quá máu tanh hay không? Chẳng lẽ ngươi là máu tanh Mã Lệ (Bloody Mary)? Nếu ta nhớ không lầm, Tiểu Hoa chắc là quái thú sau núi Lưu Ly Cung dáng dấp có chút giống cá sấu xấu xí không gì bằng kia đi! Thật đúng là đặc biệt nặng khẩu vị a!
Ai nha má ơi! Hạ Thiên nói với nàng không được, ta cũng muốn nói ta không được nha! Hai nàng phấn khích thất thường, đột nhiên đem ta hù một cái như vậy, ta thiếu chút nữa không kìm được, đem bản thân sợ són đái. 囧 a, lần đầu tiên trong đời cách bể bàng quang gần như vậy, tỷ ta thật lợi hại a! Hai ngươi đây là cố ý chứ gì!
"Hồ nháo! Ngươi cho rằng đây là phương thức giải quyết tốt nhất sao? Coi như hiện tại đi gϊếŧ hắn, Minh Tâm trước đó chịu khổ, liền không tồn tại sao? Như vậy ngược lại là trừng phạt nhẹ nhất đối Tống Nham, ngươi chẳng lẽ nguyện ý kết quả cuối cùng là như vậy sao?" Đại Lâu Nhi đột nhiên quay người, ánh mắt thật sâu nhìn Hạ Thiên cùng Tiểu Hoàn Tử nói. Đây là lần đầu tiên, ta từ trên người Đại Lâu Nhi, cảm thấy tí ti tức giận.
"Nhưng mà… Ta… Aiz… vậy thì sư tỷ, ngươi vẫn là để cho chúng ta trước đi xem Minh Tâm một chút đi!" Hạ Thiên vẫn quấn quít một phen, cuối cùng như quả cầu da xì hơi, thở thật dài, giống như thỏa hiệp nói.
"Hiện tại, còn chưa phải thời điểm tốt nhất để chúng ta đi xem Minh Tâm, nàng lúc này, nhất định mất hết ý chí, suy nghĩ ngàn vạn u tối, lấy tính cách nàng ngày xưa, nếu nàng lúc này gặp chúng ta, ắt sẽ vạn phần xấu hổ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng tự kết liễu, cũng chưa biết chừng." Đại Lâu Nhi hôm nay hiếm có chịu nhịn tính tình, nói nhiều như vậy, chỉ vì để cho Hạ Thiên cùng Tiểu Hoàn Tử hai đầu bò này, không nên bởi vì xung động nhất thời đi làm chuyện ngu xuẩn.
Về phần ta, lúc này ngươi có thể trực tiếp coi nhẹ ta, bởi vì ta chính là một quần chúng ăn dưa ở trong góc yên lặng kẹp chặt hai chân, kiềm chế mắc đái, mà quả "dưa" còn mang theo không chỉ chút xíu nước! Ta lúc này ngược lại an tĩnh, ta quả thực nín đến mức bàng quang muốn nổ nha! Ngay cả lời cũng không dám nói, sợ vừa nói, liền làm chữ "nhẫn" phá công. Cái này đúng là, kéo một sợi tóc động toàn thân nha!
"Vậy lúc nào thì, chúng ta mới có thể đi gặp nàng?" Hạ Thiên đầy mắt mong đợi nhìn Đại Lâu Nhi, vô cùng chăm chú hỏi. Tiểu Hoàn Tử cũng ở một bên, ánh mắt lấp lánh nhìn Đại Lâu Nhi, mặt biểu tình "thêm một dấu hỏi".
"Đến khi nàng niết bàn sống lại." Đại Lâu Nhi trong mắt tiêu cự không ngừng biến đổi, mặc dù nhìn Hạ Thiên, lại tựa hồ xuyên thấu qua Hạ Thiên, nhìn về phía một địa phương xa xôi, một thứ hư ảo gì khác.
"Vậy như thế nào mới có thể khiến nàng niết bàn sống lại?" Tiểu Hoàn Tử dẻo dẻo giọng con nít, vẻ mặt khát cầu học tập, nóng bỏng nhìn Đại Lâu Nhi, ngọt ngào hỏi.
"Đem người đã từng tổn thương nàng, vì hành động đã làm của hắn, trả giá thật lớn, thời điểm hắn sám hối, mới là phạm âm tốt nhất kêu gọi ngọn lửa khiến nàng sống lại." Đại Lâu Nhi hơi cong lên mép, để cho gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết, tự nhiên sinh ra một tia tà mị. Trong mắt nàng, không tự chủ nổi lên, từng vòng xoáy bão táp thần bí, tựa như có thể đem linh hồn người hút đi, nuốt mất. Ấn ký ngọn lửa trên trán nàng, cũng trở nên càng tiên diễm, giống như ánh tà dương ngậm máu chốn chân trời, vô cơ làm cả người nàng, tăng thêm một loại mị lực đầu độc khó mà nói hết.
"Làm sao mới có thể để cho hắn vì hành động đã làm, trả giá thật lớn, để cho hắn đi sám hối?" Hạ Thiên tựa hồ bị nụ cười trên mặt Đại Lâu Nhi mê hoặc, nhìn Đại Lâu Nhi lộ ra một bộ biểu tình ngơ ngác, không tự chủ được bật thốt lên hỏi.
"…" Đại Lâu Nhi chậm rãi từ trong tâm tình vừa rồi phục hồi tinh thần lại, lộ ra một vẻ mặt suy tính, hơi nhíu hạ chân mày đẹp mắt, có vẻ khổ não nói: "Cái này, còn cần thảo luận kỹ hơn, chờ chúng ta minh bạch các loại tin tức của Nguyệt Quang Thành, sẽ định đoạt sau!"
"Nhưng mà, chẳng lẽ chúng ta hiện tại chỉ ngồi ở chỗ này chờ, không làm gì cả sao?" Hạ Thiên tại chỗ đi qua đi lại mấy bước, hơi có vẻ ảo não ngồi xuống ghế, bực tức nói.
"Đúng thế! Vậy nhàm chán biết bao a!" Tiểu Hoàn Tử ở một bên nhát nhát bổ sung.
"Ăn miếng trả miếng!" Ta suy yếu hừ hừ nói.
"Cái gì?" Ba người trong phòng khách, đều trong nháy mắt bị ta hấp dẫn sự chú ý, nhất thời ngẩn ra.
Ai nha má ơi, ta lần này là thật không được! Ta chờ không nổi nữa! Các ngươi một hỏi một đáp, ra sức mè nheo, còn chưa xong a! Không biết người ta đang mắc đái sao? Thấy không, quả nhiên ta vừa nói, liền phá công. Vì vậy, ta giống như một mũi tên rời cung, trước khi bàng quang duy nhất của ta kịp phát nổ, chạy như bay về phía nhà xí. Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước, tưởng dải ngân hà tuột khỏi mây! Ai quản các ngươi mặt mờ mịt hay không a! Cố kỵ nữa, mạng nhỏ của tỷ tỷ ta cũng sắp tiêu rồi!