Sư Tỷ, Muốn Nhang Muỗi Không?

Chương 17: Sư thúc

Sau khi đoàn người chúng ta đều đã chọn xong, ta liền cố ý làm ra một bộ tư thái muốn tính tiền. Cười hô hố lấy ra ngân phiếu ta vơ vét từ chỗ Hàn Thanh, tùy tiện rút ra một tấm nhìn có vẻ như mệnh giá cao, đưa về phía lão bản, chuẩn bị ở trước mặt Đại Lâu Nhi giả bộ xa xỉ một chút, tạo tạo ấn tượng tốt, thuận tiện cộng điểm cho bản thân, lão bản vô tri vô giác cho ta một kích trí mạng ——

Chỉ thấy lão bản đã sớm khôi phục bình thường, mỉm cười đem tay ta đưa tới nhẹ nhàng đẩy trở lại, chỉ là, nụ cười kia tự dưng làm ta phát hoảng. Tiếp, nàng hướng về phía chúng ta khom người thi lễ một cái, cung kính nói: "Cửa hàng này vốn là sản nghiệp của Lưu Ly Cung, thuộc hạ chỉ là thay mặt quản lý, cung chủ cùng các sư thúc tới chọn xiêm áo, tự nhiên là không cần đưa tiền. Thuộc hạ vô cùng vinh hạnh, có thể trong những năm còn sống, nhìn thấy hình dáng cung chủ cùng các vị sư thúc, thật là tam sinh hữu hạnh a."

"…" Nà ní? Tình huống gì? Vốn dĩ ta còn bị câu "các sư thúc" của nàng kêu trong lòng thích ý, bất kể có bao gồm ta hay không, ít nhất nàng cũng không cố ý phân chia ra, cảm giác được người tôn trọng, vẫn đủ hưởng thụ mà. Nhưng mà, ta đột nhiên hoàn hồn, mới biết điểm chính của những lời này cũng không ở đây! Mẹ nó! Nơi này lại là sản nghiệp của Lưu Ly Cung!!!

Ta duy trì tư thế một tay cầm ngân phiếu, vẫn không chịu tiếp nhận nội dung lỗ tai vừa rồi nghe được, trừng hai mắt nhìn lão bản, mặt đờ đẫn hỏi: "Ngươi giỡn chơi ta đi? Nơi này nếu thật là sản nghiệp Lưu Ly Cung, vậy lúc chúng ta mới vừa vào tới, sao ngươi còn sợ thành bộ dáng gặp quỷ kia?"

"Ha ha, ha ha, để cho sư thúc chê cười, bởi vì nơi này là địa phương nhỏ, trước kia chưa bao giờ có đại nhân vật môn phái nào tới, mà mấy vị sư thúc lại… ha hả, tới tương đối… tương đối vội vàng, thuộc hạ không có nhìn cẩn thận, cộng thêm thuộc hạ trước kia cũng chưa từng thấy mặt mấy vị sư thúc, cho nên liền… cho đến khi nhìn thấy cung chủ, quả thực liền cùng bức họa môn phái truyền xuống giống nhau như đúc, ta mới dám xác định thân phận mấy vị. Thỉnh cung chủ cùng các vị sư thúc thứ tội, thứ tội." Lão bản vừa giơ tay lên lướt qua mồ hôi lạnh trên trán, vừa như cũ cúi đầu không ngừng cáo tội, mặt đầy lúng túng nói.

"Được rồi, được rồi. Người không biết vô tội. Ngươi cũng không phải cố ý, cũng không cần lưu tâm. Bất quá… Ngươi phải nhìn cho kỹ, không phải là tất cả người đi theo cung chủ ra ngoài, đều là sư thúc nga, giống như người cầm ngân phiếu bên kia, cũng không phải là người Lưu Ly Cung chúng ta, càng không phải cái gọi là 'Sư thúc' nga. Tiền nàng mua quần áo, ngươi ngược lại có thể thu, nếu không đồ vật Lưu Ly Cung ta, cứ như vậy vô duyên vô cớ để cho người cầm không, tiền phí tổn trong cung, đi đâu tới?" Hạ Thiên cố ý làm giá, giả bộ như thâm trầm nói, bất quá ánh mắt ý xấu nhìn ta, nhìn làm ta ngứa răng!

"Hạ Thiên sư tỷ…" Tiểu Hoàn Tử ở bên cạnh nhẹ nhàng kéo lại ống tay áo Hạ Thiên, dẻo dẻo kêu. Nhưng mà, Hạ Thiên như cũ không động đậy, tiếp tục hất hàm như thường.

"A?! Cái này…" Nghe vậy, mồ hôi trên trán lão bản liền càng thêm dày đặc, chỉ thấy nàng khẽ ngẩng đầu lên, nhìn ta và Hạ Thiên mặt khó xử, đồng thời không quên đem ánh mắt cầu cứu, nhìn về phía Đại Lâu Nhi.

"Được rồi, Hạ Thiên sư muội, không được phép quấy rối nữa!" Đại Lâu Nhi hơi cong lên khóe môi xinh đẹp, quở trách trừng mắt nhìn Hạ Thiên một cái, nhỏ giọng thay lão bản đáng thương giải vây. Phong tình trong nháy mắt đó, quả thực để cho những thứ y phục tinh mỹ diễm lệ chung quanh, đều ảm đạm thất sắc.

" Vâng, sư tỷ!" Hạ Thiên nghe vậy, trong nháy mắt thu liễm tâm tình, mắt lấp lánh nhìn Đại Lâu Nhi, ngoan như Husky.

Mẹ nó! Cái tính trâu lỳ của ta một khi nổi lên, làm sao cũng không thu lại được! Ngươi đã sớm biết đây là sản nghiệp Lưu Ly Cung chứ gì! Còn cố ý không nói! Ta có nói qua muốn cầm đồ chùa không trả tiền sao, tỷ giống người như vậy sao, không nhìn thấy trên tay ta còn cầm ngân phiếu sao? Hạ Thiên trời đánh, rõ ràng là cố ý sỉ vả ta a! Quả nhiên, bất kể là ở cổ đại hay hiện đại, Đồng đội như "heo" bao giờ cũng một loại tồn tại truyền kỳ vượt thời đại, đây quả thực là minh họa đồng đội heo chân thật nhất a!

Mới vừa lên đường được bao hồi nha, đã bắt đầu hạ thấp ta như vậy, đây là tiết tấu muốn gây chuyện a! Ta rốt cuộc là ở đâu trêu chọc đến nàng nha, lợi dụng sơ hở mọi lúc mọi nơi như vậy! Cũng bởi vì lần trước nàng muốn ép ta vào khuôn khổ, mà ta thề chết không theo sao? Mẹ nó, là sản nghiệp Lưu Ly Cung ngon lắm a! Lưu Ly Cung cũng không phải của ngươi, liên quan ngươi cái lông a, ngươi được lắm! Hừ, ngươi càng đắc ý như vậy, tỷ càng nhìn không nổi! Không phải là tiền sao! Tỷ hiện tại có, bao nhiêu cũng có! Sớm muộn có một ngày, ta nhất định sẽ trở thành một thành viên Lưu Ly Cung, nơi nơi nghiền ép ngươi, đến lúc đó xem ngươi còn làm sao đắc ý khoe khoang!

Ta tức hừ hừ đưa lại ngân phiếu về phía lão bản, lần này, không đợi nàng phản ứng, liền trực tiếp nhét vào trong tay nàng, cao ngạo nói: "Nhạ! Bổn tiểu thư không thiếu tiền! Cũng sẽ không dựa dẫm linh tinh. Ta vô cùng hào phóng, sao có thể để cho ngươi thua thiệt chứ? Ta không giống một ít người, uổng công nàng bối phận cao như vậy, lòng dạ hẹp hòi kia, chậc chậc, quả thực… Tới, giúp ta đem tất cả y phục của các nàng đều thanh toán, thừa cũng không cần thối, coi như thưởng ngươi đi."

"Này…" Cảm giác bà chủ sắp điên mất rồi, không ngừng đem ánh mắt ở giữa chúng ta quét tới quét lui, không nắm chắc chủ ý, toàn thân như bốc hơi mồ hôi ướt đẫm.

Aiz, không có biện pháp, có mặt đều là nhân vật trọng yếu a! Tùy tiện ai, cũng không phải người mà tiểu lâu la như nàng có thể đắc tội nổi. Ban đầu nàng còn miệng đầy "tam sinh hữu hạnh", "vô cùng vinh hạnh", hiện tại lúc này, đoán chừng ngay cả ruột đều hối xanh đi! Trong lòng không ngừng kêu thảm, tại sao lại gặp phải đám tổ tông chúng ta nha! Cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ trong thời gian ngắn này, đoán chừng đều vượt qua nửa đời trước đó của nàng.

"Nàng muốn ngươi thu thì ngươi thu đi, Lưu Ly Cung chúng ta chẳng lẽ còn sợ nhiều tiền sao?" Hạ Thiên cười như không cười liếc mắt nhìn ta, hướng về lão bản lạnh lùng nói.

"Nhưng mà…" Lão bản trên mặt khó xử một chút cũng không có giảm bớt, ngược lại có khuynh hướng càng ngày càng nghiêm trọng, ta nhìn đều thay nàng khó chịu.

"Hử? Ngươi còn cái gì dị nghị?" Đối với lão bản chần chờ, Hạ Thiên mặt mất hứng, ngữ khí trở nên càng lạnh như băng.

Đại Lâu Nhi cùng Tiểu Hoàn Tử, hiển nhiên đối với loại tranh phong tương đối của ta và Hạ Thiên, đã sớm tê dại. Trừ không biết làm sao hướng về chúng ta lắc đầu một cái, cũng lười xen vào nữa, tùy chúng ta tự do phát huy, chỉ cần không động tay là được. Vì vậy, sự chú ý của hai nàng, đành phải chuyển hướng những thứ xiêm áo treo trong tiệm, một lần nữa tiến hành kiểm duyệt chúng nó. Dĩ nhiên, ta và Hạ Thiên trước nay cũng không có làm thật thế nào, chúng ta đều chiếu cố đến lớp vỏ "người lịch sự tư văn", thông thường đều là tiếng sấm lớn hạt mưa bé, chỉ rêu rao mấy câu, chọn ra thắng bại liền xong việc. Cho dù cuối cùng người nào thảm bại, như thế nào giậm chân, phẫn nộ, nổi điên, cắn quần, thì lúc trận chiến tiếp theo bắt đầu, chúng ta cũng vẫn rõ ràng minh bạch, lần nữa mở ra thần thương khẩu chiến.

Vốn cho là, lần tranh đấu này, sẽ chấm dứt vào lúc ta trả tiền, sau đó Hạ Thiên giận đến phát điên, sau đó ta phát ra tiếng cười ma tính. Nhưng mà, thực tế không thuận bườm xuôi gió như vậy, nó bao giờ cũng thích thỉnh thoảng cùng mọi người đùa giỡn không lớn không nhỏ, để cho một số chuyện gần tới hồi kết, còn xuất hiện một ít chuyển biến không tưởng được, cho dù cái chuyển biến này ngươi cũng không ham.

"Nhưng mà, tiền này không đủ a!" Lão bản trực tiếp đem gương mặt mình nín đến đỏ bừng, mới như giải gánh nặng đem những lời này nói ra, sau đó thật dài thở phào nhẹ nhõm, cũng không dám nhìn ta.

"…" Mẹ nó! Đây rốt cuộc là tình huống gì a? Sao một chút cũng không diễn như trong ti vi nha? Con đường mòn quen thuộc đâu? Xin nói với ta đây không phải là thật!

"Tiếng cười ma tính" của ta đã bày tư thế mở màn, thanh âm còn chưa kịp phát ra, liền chết yểu trong cổ họng. Vì vậy, ta chỉ còn lại mặt mờ mịt, cộng thêm bừa bãi trong gió. Ta quả thực bị những lời này công kích đến sống chẳng còn gì lưu luyến nha! Aiz, muốn đánh rắm!

Đại Lâu Nhi cùng Tiểu Hoàn Tử rốt cuộc cũng tập trung sự chú ý, không lại vô cùng nhàm chán đi chú ý những y phục xinh đẹp kia nữa, cùng với Hạ Thiên, rõ ràng cũng bị sự ngay thẳng của lão bản, cùng với tình hình phát triển quỷ dị, làm chấn kinh, nhìn ta và lão bản, mặt ngơ ngác, nửa ngày chưa hoàn hồn.

"Cái kia, còn thiếu bao nhiêu?" Người đầu tiên giải trừ trạng thái khϊếp sợ Tiểu Hoàn Tử, lại không cảm giác chút nào ở nơi đó bổ đao thần. Thần linh ơi! Đây quả thực là đao cắm vào thịt a! Thật đau!

"À…, rất nhiều." Lão bản lần này đã có kinh nghiệm, cũng không nhìn bất kỳ người nào trong chúng ta nữa, mắt nhìn mũi miệng nhìn tim ở nơi đó, vô cùng ngoan ngoãn nói. Phốc, quả thực là một vạn điểm thương hại a!

Lão bản yo, ngươi đúng là tổ tông sống của ta yo, ngài có thể đừng ngay thẳng như vậy sao? Mau! Người đâu a! Đem hai tên này kéo đi! Hoặc là đem ta kéo đi cũng được a! Thật lòng thương không dậy nổi nữa! Ta nên lấy cái gì tới cứu ngươi, da mặt của ta a!