Sư Tỷ, Muốn Nhang Muỗi Không?

Chương 13: Thai phụ bị điên

Tuy rằng ngày hôm qua nói chuyện, ta rút gân náo loạn ra cái đại ô long hiểu nhầm, xấu hổ đến chính ta đều chạy mất dạng. Nhưng mà, cái này cũng không trở ngại ta đem ý tứ muốn diễn tả biểu đạt ra ngoài. Ta quả nhiên vẫn không có đem hai mươi mấy năm suy nghĩ logic ném bỏ a! Thì ra, ta vẫn là có một chút tài ăn nói nha! Ta là dùng mị lực nhân cách, chinh phục các nàng a! Cho nên, hôm nay ta liền vui vẻ xuất hiện trong "tiểu đội cứu trợ Minh Tâm ", chúng ta một nhóm bốn người, thống nhất mặc đồng phục vải màn màu trắng của Lưu Ly Cung, hưng phấn dị thường hướng địa phương Minh Tâm ở xuất phát.

Ách, được rồi, là mặc áo lụa trắng, kỳ thực hưng phấn dị thường cũng chỉ mình ta, ba nàng nhìn đều thật bình tĩnh, làm ta không nghĩ ra nhất chính là, ngay cả Tiểu Hoàn Tử hàng này, vừa ra Lưu Ly Cung, cũng bắt chước đoan chính ra ngô ra khoai. Nếu không phải ngày thường cùng nàng trộn lẫn quen, ngay cả qυầи ɭóŧ nàng màu gì ta đều nhất thanh nhị sở, không chừng liền thật tin, xem bộ dáng nàng hiện tại cả người y phục trắng nghiêm chỉnh ngồi trên ngựa, thật đúng là có thể lừa người nha.

Ta thích ý vác túi đeo lưng nhỏ màu đỏ tối hôm qua suốt đêm chế ra, ra sức hô hấp không khí tươi mới thuộc về bên ngoài Lưu Ly Cung, kích động đến không biết linh hồn bay tới nơi nào rồi. Thế giới bên ngoài thân ái, ta tới rồi!

Kỳ thực, không phải ta cố ý muốn sáng tạo cho bằng được cái túi đeo lưng để làm hư hại mỹ cảm của bộ y phục tung bay như tiên này, thật sự là có quá nhiều đồ vật phải mang theo nha! Còn không phải vì cổ đại không có túi đeo lưng hay rương hành lý sao! Mà cái thứ các nàng gọi là "bọc quần áo" kia, lại quá không có cảm giác an toàn, nếu thật đeo cái loại đó, không chừng vừa đi vừa rơi đồ! Cái khác không nói, ngân phiếu, quần áo thay đổi, bạc vụn, khăn tay… túm gọn là phải mang đi! Thật không biết ba người các nàng, hai tay trống trơn như vậy là muốn làm gì! Cho nên, dù ta tay nghề kém đi nữa, tốt xấu gì ta cũng chỉnh được ra túi đeo lưng nhìn na ná để dùng, bất quá, đường may này, thật đúng là không thể nhìn kỹ. Mà các nàng bây giờ đối với hành động thỉnh thoảng giật gân của ta đã sớm thấy nhưng không thể trách, ngược lại cũng không đối cái "túi đeo lưng", phát biểu ý kiến gì.

Tuy rằng các nàng lãnh khốc ngồi ở trên lưng ngựa như vậy, rất có phong cách. Oh, đúng! Các nàng còn mỗi người mang theo khối khăn che mặt, đúng là nhìn rất thần bí, nhìn rất ra dáng, nhưng mà, chúng ta cũng phải thực tế chút không phải sao! Vừa đi ra khỏi nhà, sao có thể trần trụi mà chạy? Không mang theo đồ đạc gì như vậy thật tốt sao?

Thế là sau đó, vì để hòa đồng, ta yên lặng từ trong túi móc ra khăn tay, nhẹ nhàng đeo lên mặt, làm bộ như giống các nàng. Nhưng mà, hành động này của ta, không những không được các nàng tán thưởng, ngược lại nghênh đón ánh mắt kinh dị khó hiểu của các nàng, nhất là Hạ Thiên, quả thực chính là biểu tình gặp quỷ.

Méo, người này sẽ không phải là ghen tị ta xinh đẹp như hoa đi? Ừ, nhất định thế, các nàng nhất định là không ngờ tới, sau khi ta đeo cái khăn che mặt, ách, là đeo khăn tay, sẽ kinh diễm như vậy, cho nên đều bị ta chấn động đến. Oa ka ka, ta quả nhiên là thiên sinh lệ chất khó bỏ nha!

Không bao lâu sau, đoàn người chúng ta liền cưỡi tuấn mã, bay nhanh trên đường mòn quanh núi. Cái gì? Ngươi hỏi ta làm sao biết cưỡi ngựa? Ta không biết a! Ách, được rồi, bại lộ rồi. Chúng ta là một nhóm bốn người ba con ngựa, ta là cùng Tiểu Hoàn Tử cưỡi chung một con ngựa! Phải, ta một người lớn, bị một đứa bé đèo xe tiện lợi, ách, là "đèo ngựa". Kỳ thực ta vốn muốn cùng Đại Lâu Nhi cưỡi chung, nhưng mà không dám nói nha, ta cũng biết ngại mà.

Nếu như ngươi cho là, ta ở trên ngựa, nhắm mắt liều chết ôm chặt Tiểu Hoàn Tử, hình ảnh đẹp quá ngươi không dám nhìn, vậy thì những người đi đường sẽ nói cho ngươi, cái này thật ra không tính là gì, ngươi vẫn còn quá non nớt, chưa trải qua sóng gió, cần phải tu luyện rất nhiều a.

Bởi vì, xuất hiện trước mắt bọn họ, là ba tuyệt sắc nữ tử bạch y tung bay, khăn che mặt màu trắng, cưỡi bạch mã chú tâm dồn chí vội vàng chạy đường, hình ảnh kia quả thực bổ mắt tới cực điểm. Nhưng mà, phía sau đồng dạng một thân bạch y, sau lưng treo một đồ vật cổ quái màu đỏ nhìn như cái bao rách, trên mặt bịt cái gì đó nhìn như vải rách màu trắng thêu mẫu đơn đỏ thẫm, nhắm mắt liều mạng bám vào tiểu mỹ nữ tuyệt sắc trước mặt, ở trên lưng ngựa lật đi lật lại, một đầu tóc đen tung thành từng mảnh, là cái quỷ gì? Nhất là đóa hoa mẫu đơn kia, còn nhăn dúm dó làm đỏ cả mặt nàng nha! Các ngươi nhìn một chút, mặt của tiểu mỹ nữ kia đều bị nàng bóp xanh rồi! Quả thực là cay mắt a!

Dĩ nhiên, những thứ này ta cũng không biết. Ta quả thực sắp bị con ngựa điên này lật rụng xương, các ngươi cần thiết soi mói như vậy sao? Đặc biệt, ta lại rất không cốt khí hôn mê luôn! Được, xem ra khăn tay là không cách nào đeo, ta cũng không cần vì theo đuổi hòa đồng mà làm bản thân chịu tội, vẫn là thả ra thông gió chút đi. Vì vậy, cái khăn tay này cuối cùng trở về công dụng vốn có —— lau miệng.

Ta không biết chúng ta rốt cuộc chạy đã bao lâu, bởi vì trong đầu ta đã sớm hỗn độn thành đống bùn, quả thực là nhảy disco cả ngày không ngừng nghỉ a! Thật vất vả gần đến buổi tối, chúng ta cuối cùng tìm khách sạn đặt chân. Lúc này ta, đã sớm tinh thần ngơ ngẩn, mù mắt ù tai, sắp thành chấn động não, đoán chừng ngay cả mẹ cũng không nhận ra, làm sao có thời giờ đi sửa sang lại dung nhan a.

Vì vậy, ta liền lờ mà lờ mờ đội lên vô số ánh mắt ngoái nhìn, đi theo các nàng ngồi bên trong phòng khách trang nhã, chuẩn bị ăn cơm tối. Mẹ nó, hàng tích trữ trong bụng đều ói sạch, tuy rằng bụng đói, nhưng mà trong lòng vẫn còn không ức chế được buồn nôn, không ăn được a. Méo, loại cảm giác mâu thuẫn này, thật là đau khổ nha!

Mà cái gọi là nơi trang nhã này, cũng bất quá chỉ là ở trong góc, một vị trí ăn cơm riêng biệt trên sàn gỗ so với phòng khách cao hơn một nấc thang mà thôi, căn bản không phải giống như phòng riêng VIP ở hiện đại! Xì, nói chung là chỗ này nhỏ, kinh tế lạc hậu, không có đồ vật cao cấp như vậy, vẫn là cái thời đại căn bản không có khái niệm phòng riêng, thứ cho ta kém kiến thức, còn thật không biết. Bất quá như vậy đúng là, không có nửa điểm riêng tư đáng nói nha!

Vậy nên cũng liền dẫn đến chuyện, khi ta thật vất vả phục hồi tinh thần lại từ mớ hỗn loạn trong đầu, đối ngoại giới có chút cảm nhận, điều đầu tiên vọt vào trong cảm nhận của ta, không phải là mùi thơm của những đĩa thức ăn nguyên sinh thái trên bàn, mà là những lời bàn tán của các thực khách trong phòng khách, mặc dù bọn họ đã tận lực rất nhỏ tiếng, nhưng vẫn không thể đè ép được mà truyền vào lỗ tai ta. Quả nhiên, ở đâu cũng đều không thiếu được bóng dáng quần chúng bát quái a!

"Này, này, này, các ngươi nhìn những người bên kia, đều là người Lưu Ly Cung đúng không!" Một nam tử mặt trắng gầy yếu không có râu, rõ ràng rất kích động, nhưng lại không thể không đè nén kích động, vụиɠ ŧяộʍ, kéo một nam tử mập mạp bên cạnh nói.

"Còn không phải sao! Rõ ràng như vậy, còn cần ngươi nói à!" Nam tử mập mạp kia, rất khinh thường bĩu môi, thấp giọng nói.

"Chậc chậc, người từ Lưu Ly Cung đi ra, quả nhiên đều là tuyệt sắc a, các ngươi nhìn, ngay cả đứa con nít kia nhìn đều thật tươi ngon mọng nước!" Một tiểu lão đầu râu dê, vừa thích ý uống một hớp rượu nhỏ, vừa ngắm chúng ta bên này, nhỏ giọng nói với người bên cạnh.

"Đôi mắt này của ngươi mọc ở đâu nha! Theo ta thì, nữ tử trán có ngọn lửa kia, mới thật là vưu vật nha, nhìn xem dáng vẻ kia, trong lúc giơ tay nhấc chân đầy vẻ phong tình! Ta lớn như vậy, chưa bao giờ gặp ai so với nàng xinh đẹp hơn!" Một trung niên nam tử hói đầu toàn thân khoa trương áo choàng xanh sẫm, mắt mở sáng trừng trừng, đầy tham lam len lén chăm chú nhìn Đại Lâu Nhi, mặt trư ca nhỏ giọng nói, mớ nước dãi kia, cũng sắp chảy xuống đất rồi.

"A, tiểu tử ngươi ngược lại thật tinh mắt a! Nếu có thể cho ta được một lần nhìn thấy dáng vẻ dưới khăn che mặt của nàng, chính là muốn ta lập tức đi chết, ta cũng cam tâm tình nguyện nha!" Bên cạnh một nam tử áo vàng bộ dáng khỉ ốm, giả vờ phong nhã dùng cây quạt trong tay, đánh nhẹ một cái lên bả vai nam tử hói đầu, tăng cao âm lượng một chút, giống như cố ý để cho chúng ta nghe vậy, đồng thời khóe mắt dư quang, một khắc cũng không rời khỏi phương hướng chúng ta.

"Xì, muốn xem không đeo khăn che mặt, nà, bên cạnh không phải có một người sao?" Một đại hán mặt đầy râu ở bàn khác, đầy mắt khinh bỉ nhìn bọn họ một cái, thản nhiên nói.

"Ở đâu?! Ta ngất, ngươi nói là bà điên bên cạnh kia sao? Dáng dấp ngược lại còn tạm, bất quá bộ dáng điên loạn tóc tai bù xù… Aiz, thật là đáng tiếc gương mặt đó a!" Nam hói đầu ban đầu còn hào hứng nhìn chung quanh, đợi kịp phản ứng, chỉ đành phải vô cùng mất hứng nói.

"Đúng nha, thật đáng tiếc. Theo ta, nàng khẳng định không phải là người Lưu Ly Cung, bộ quần áo trên người nàng kia, đoán chừng là đệ tử Lưu Ly Cung đáng thương nàng, đưa cho nàng mặc, nếu không thì, nàng tại sao sẽ không đeo lụa che mặt, còn cái bộ dáng điên khùng này nữa!" Một nam tử vóc dáng đơn bạc ăn mặc như kiếm khách, cũng không dằn nổi lửa bát quái hừng hực cháy trong lòng, nhanh chóng gia nhập bọn họ nhỏ giọng thảo luận.

"Chính phải! Chính phải!" Nhóm quần chúng ăn dưa nhao nhao bày tỏ đồng ý.

"…"

Tiếng chuông reo thanh thúy, kéo trở lại suy nghĩ càng phiêu càng xa của ta, ta mới khôi phục thần trí từ trong trạng thái nghiên cứu bát quái càng nghe càng mê mẩn, thậm chí còn chưa kịp nghĩ, người điên trong miệng bọn họ là ai, bởi vì lúc này ta đã phát hiện, Đại Lâu Nhi các nàng, đã sớm bắt đầu dùng cơm, các ngươi sao có thể như vậy!! Bất quá, nhìn thức ăn điểm tâm trên bàn, ta cũng không dám khen tặng, có thể là gần đây bị những bữa cơm tinh xảo của Lưu Ly Cung, đem khẩu vị dưỡng kén đi.

So với những thức ăn trên bàn, ta cảm thấy hứng thú hơn chính là phương pháp ăn cơm mà Đại Lâu Nhi các nàng hiện đang dùng. Ta thật sự là phục các nàng, ăn một bữa cơm, mà cũng không tháo xuống khăn che mặt nha, chỉ nhẹ nhàng vén lên một góc nhỏ, ưu nhã dị thường lộ ra đôi môi mềm mại, đưa thức ăn lên miệng nhỏ.

Không thể không nói, khóa học hình tượng lễ nghi của Lưu Ly Cung vẫn là không tệ! Ba người này, cho dù là tồi tệ như Hạ Thiên, nhõng nhẽo như Tiểu Hoàn Tử, cũng có thể vào lúc ăn cơm, bắt kịp Đại Lâu Nhi ưu nhã, đem người không hiểu giá thị trường lừa gạt đến sửng sốt. Nhưng mà, đừng hòng lừa gạt ta nha, ta đã sớm nhìn thấu bản chất các nàng a, trừ Đại Lâu Nhi, hai tên kia, chính là trắng trợn giả sang a!

Vốn dĩ ta chuẩn bị tiếp tục nhìn, thậm chí ngay cả bên cạnh xì xào bàn tán cũng không muốn để ý tới, bởi vì, những động tác này, thật sự là so với thức ăn trên bàn càng có sức hấp dẫn! Nhưng mà, trong bụng thật sự hết đạn hết lương thực, không có hàng tích trữ nha! Đối mặt bụng không ngừng tấu vang ca nhạc, ta cũng đành phải ứng phó ăn một chút!

Nhưng mà, ta thật giống như quên mất một chuyện —— chính là ta hôm nay ở trong trạng thái "say ngựa" ói không ngừng, ta lại còn không muốn chết kẹp khối đồ ăn tí tách dầu, không biết là thứ gì, ăn vào miệng. Có thể đoán được, kết quả chờ đợi ta đúng là —— lại một lần nữa hoa hoa lệ lệ nôn mửa.

"Ọe ~~" Méo, ta lại bi kịch.

"Ta đã nói mà! Các ngươi nhìn xem, nàng tuyệt đối không phải người Lưu Ly Cung! Lưu Ly Cung làm sao có thể có thai phụ!" Quần chúng ăn dưa số 1, chỉ vào ta mặt đầy kích động đứng lên, nhìn bộ dáng kia, còn kém vỗ bàn chúc mừng hắn đoán đúng rồi.

"Ý, thật đúng là vậy!" Quần chúng ăn dưa số 2, trợn mắt há hốc mồm nói

"Thật là đáng thương yo! Người đều điên rồi, về sau đứa nhỏ phải làm sao yo!" Quần chúng ăn dưa số 3 mặt đầy không đành lòng nói

"…"

Nhóm quần chúng ăn dưa trong nháy mắt hăng lên, khuynh hướng này, dường như trong nháy mắt đạt tới trình độ không thể ức chế.