Sư Tỷ, Muốn Nhang Muỗi Không?

Chương 11: Ta có dị nghị

Vì vậy, chuyện bái sư này, không thể không tạm thời buông xuống. Dĩ nhiên, ta bây giờ không muốn để xuống cũng không được a! Ta đi nơi nào tìm người bối phận cực cao bái sư a! Chẳng lẽ đi tóm vị Thượng Quan Hiểu xuất quỷ nhập thần kia? Thôi đi, trước không nói tìm được hay không, chính là tìm tới, người ta chịu để ý ta mới là lạ, đừng để sơ ý một chút, đem mạng nhỏ vứt bỏ, còn không bằng tự ta đốt cái người giấy tới bái sư còn nhanh hơn một ít.

Không phải nói, xe đến trước núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng sao? Nếu hiện tại nhất thời không nghĩ ra biện pháp giải quyết, vậy ta tùy duyên đi! Đường sau này, luôn sẽ có một lối thích hợp ta, cần gì phải trước thời hạn lo nghĩ bậy bạ!

Vốn cho là, những ngày tiếp theo, ta sẽ tiếp tục cuộc sống nhàn nhã học trộm võ công lúc ban đầu, cho dù là biết không có tâm pháp ta không học được, cũng không chút nào dập tắt lòng hăng hái thăm dò võ học cổ đại báu vật dưới lớp màn che thần bí mà hiện đại đã sớm thất truyền. Tựa như chỉ cần lẳng lặng nhìn, ta cũng có thể dung nhập vào bên trong phần thần bí này, biến thành một bản thân khác rục rịch xuẩn động.

Nhưng mà, sự tình lại ở trong một ngày nhìn như bình thường, xuất hiện chuyển cơ, cũng vì vậy mà phá vỡ thời gian an nhàn bình tĩnh từ khi chuyển kiếp tới nay, dẫn đường ta, chân chính bước lên cuộc sống cổ đại phong phú nhiều màu sắc.

Ngày này, người Lưu Ly Cung hiếm thấy tụ tập lại bên trong phòng nghị sự, hơn nữa còn tụm năm tụm ba nhỏ giọng nghị luận gì đó. Ngay cả Đại Lâu Nhi, cũng đều mặt nghiêm túc nằm nghiêng ở chủ vị, mặc cho các nàng thảo luận, đồng thời còn không quên nhắm mắt dưỡng thần. Bất quá, cho dù biểu tình nàng nghiêm túc thế nào đi nữa, thì cái tư thế ngồi kia, cũng quả thực có thể để cho ta nhìn ra nàng quyến rũ phong tình từ trong xương, nhìn kiểu gì cũng bổ mắt, thật không biết nàng làm sao luyện ra, hoặc giả là trời sinh.

Aiz, sao ta không có loại khí chất tản mát từ trong ra ngoài này nhỉ? Nếu như cứng rắn nói ta có, vậy thì toàn thân cũng chỉ tản ra một loại khí —— thần khí, thần bên trong thần kinh! Đồng dạng là nữ nhân, khác biệt sao lớn như vậy, tức giận nga!

Loại thời điểm náo nhiệt này, làm sao có thể thiếu ta, ta dĩ nhiên cũng xen lẫn trong đám người, thám thính tin tức, thuận tiện nhìn xem có thời cơ hay không, để cho ta chui vào, sau đó có thể thuận lý thành chương cùng Đại Lâu Nhi xây dựng quan hệ tốt.

Cho dù ba lòng hai ý như vậy, cũng linh tinh chắp vá, không sai biệt lắm để cho ta nghe được đại khái ―― hình như là một Đại sư tỷ trước kia của Lưu Ly Cung, vì một người nam nhân, xúc phạm cung quy Lưu Ly Cung, sau đó chọc thủng lớp lớp trở ngại, hy sinh rất nhiều thứ, thậm chí vì thế bị trục xuất Lưu Ly Cung, cuối cùng thật vất vả cùng nam nhân kia cùng một chỗ. Vốn cho là từ đây cuối cùng khổ tận cam lai có thể xuất đầu, tương lai cuộc sống gia đình hạnh phúc hướng nàng ngoắc ngoắc, kết quả không lâu sau liền đi lĩnh cơm hộp. Nam nhân kia dùng hành động thực tế nói cho nàng ―― nữ chính không phải ngươi, ngươi vẫn là đi chỗ nào mát mẻ mà đứng đi. Cái này còn không phải tệ nhất, tệ nhất chính là, chuyện này còn trùng hợp để cho đệ tử Lưu Ly Cung đi ra ngoài làm việc thấy được, chính mắt thấy nàng sinh hoạt bi thảm, hơn nữa đem tin tức này mang về Lưu Ly Cung. Vì vậy, mọi người bên trong Lưu Ly Cung, vừa dùng tài liệu mặt trái này giảng dạy cảnh báo môn hạ đệ tử, ngàn vạn lần không nên ngu ngốc vì nam nhân đi xúc phạm cung quy, vừa lại đối chuyện nàng gặp phải cảm thấy dị thường phẫn nộ, cảm thấy nam nhân kia chà đạp tôn nghiêm của Lưu Ly Cung, không thể cứ như vậy dễ dàng bỏ qua hắn. Chậc chậc, thật là một bầy bao che khuyết điểm hảo sư muội a! Bất quá, ta thích!

Đại Lâu Nhi nhẹ nhàng nâng lên cặp mắt xinh đẹp, trong phòng khách liền phản xạ có điều kiện lâm vào hoàn toàn yên tĩnh. Nàng từ từ thả lỏng tay chân, nhàn nhạt mở miệng nói: "Chắc hẳn mọi người cũng đã biết! Minh Tâm tuy rằng bởi vì xúc phạm cung quy, không còn là người Lưu Ly Cung chúng ta, nhưng nàng tốt xấu gì cũng đã từng là sư tỷ chúng ta, là tỷ muội sớm chiều chung đυ.ng, hơn nữa, nàng đã sớm vì hành động của mình, đón nhận quả báo trừng phạt. Chuyện đã qua, hãy để cho nó qua đi, chúng ta cũng không nên lại đối nàng tâm tồn ngăn cách."

"Lần này, nếu như không phải đệ tử làm việc bên ngoài ngẫu nhiên biết được chuyện nàng gặp phải, đem chuyện này truyền về môn phái, chúng ta đến bây giờ đều còn không biết nàng ở bên ngoài trôi qua những ngày như thế nào! Mà bây giờ, nếu đã biết, liền không thể ngồi yên không để ý đến. Người từ Lưu Ly Cung chúng ta ra ngoài, làm sao có thể mặc cho người khác, ức hϊếp như vậy?"

"Cung chủ nói đúng, người Lưu Ly Cung chúng ta ra ngoài, làm sao có thể để cho người coi khinh ức hϊếp! Chẳng lẽ hắn thật xem Lưu Ly Cung chúng ta không có ai sao! Chúng ta phải đi trợ giúp Minh Tâm sư tỷ, thay nàng lấy lại công đạo! Chúng ta nhất định phải hảo hảo giáo huấn một chút nam nhân phụ bạc kia, để cho hắn biết lợi hại của Lưu Ly Cung chúng ta!" Mọi người trăm miệng đồng thanh nói, trong không khí kích động lên ngọn lửa phẫn nộ, quả thực có thể giúp nướng thịt ngay tại hiện trường, ách, có lẽ còn có thể thuận đường xông hơi.

Đại Lâu Nhi ưu nhã nâng lên một tay, từ từ hướng xuống một chút, tỏ ý mọi người an tâm một chút chớ nóng, sau đó khẽ mở miệng, thản nhiên nói: "Nếu Minh Tâm là bởi vì xúc phạm cung quy, bị trục xuất môn phái, đã không phải là người Lưu Ly Cung, như vậy, chuyện này đối với bên ngoài liền không thể là chuyện do Lưu Ly Cung tới xử lý, tránh gây thêm rắc rối, để cho người cố ý thừa cơ, cho rằng Lưu Ly Cung cung quy ta chỉ là bày biện, từ đó sinh nhiều rắc rối."

"Nhưng, chuyện này cũng không thể cho qua như vậy, nếu không, chúng ta làm sao không phụ lòng uy danh Lưu Ly Cung, cùng với tình cảm sư tỷ muội ngày xưa! Cho nên, chuyện này biện pháp giải quyết tốt nhất chính là, do ta cùng Hạ Thiên, Tiểu Hoàn Tử những sư tỷ muội ngày xưa, đem nó thành chuyện riêng tới xử lý, dẫu sao, người trên giang hồ đều biết Minh Tâm từng là đại đệ tử của sư phụ, Đại sư tỷ của chúng ta. Như vậy, vừa vãn hồi mặt mũi Lưu Ly Cung, vừa lúc có lý do đi nhúng tay chuyện của Minh Tâm, cũng sẽ không cho người ngoài mượn cớ công kích Lưu Ly Cung ta. Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, mọi người còn có gì dị nghị?"

Trong phòng khách mọi người rối rít gật đầu đáp ứng, dường như đối quyết định của Đại Lâu Nhi rất hài lòng, bộ dáng cũng không có gì dị nghị, tựa như vô hình trung, nịnh bợ Lưu Ly Cung cung chủ đương nhiệm Đại Lâu Nhi. Nhưng mà, trong cuộc sống bao giờ cũng sẽ có một hai thanh âm không quá hòa hợp đi khuấy động bình tĩnh vốn có, để cho một ít chuyện vốn đã quyết định xong, từng chút một lệch quỹ tích.

Chỉ nghe đâm ngang truyền đến một thanh âm lanh lảnh: "Ta có dị nghị!"