Kỳ Thực Không Phải Ta Muốn Biến Cong

Chương 52: Sáng bừng cả thế giới

Mắt thấy sinh nhật Tô Nguyệt chính vào ngày mai, trong phủ khắp nơi giăng đèn kết hoa, rất là vui mừng. Ta cũng yên lặng chuẩn bị lễ vật của mình, hết thảy tiến hành rành mạch phân minh. Tô Nguyệt tuy rằng không nói gì, nhưng từ vẻ mặt nàng bộc lộ ra ngoài khi thỉnh thoảng nhìn bọn hạ nhân trong phủ bận rộn, có thể biết, nàng, kỳ thực cũng là đang mong đợi đi.

Thật vất vả chờ đến ngày hôm sau, sáng sớm ta liền để Tri Tình Tri Ý sửa soạn cho ta thật xuất sắc. Chỉ thấy bên trong gương đồng bóng người thon dài cao thẳng, toàn thân trường bào đỏ thêu tường vân màu vàng, bên hông buộc lên một đai lưng kim ngọc xen nhau, bên ngoài khoác một kiện áo khoác kim sắc, đỉnh đầu một cái phát quan vàng ròng từ hai bên rủ xuống một chùm tua màu vàng, tỏ ra cả người tinh thần phấn chấn hỉ khí dào dạt. Quả nhiên là thời đại dựa nhan trị giá a, một thân trang phục đạo cụ của nhà giàu mới nổi, quả thực là được ta mặc đến ngọc thụ lâm phong khí chất hoa lệ phi phàm, nếu là ra ngoài chạy một vòng, nhất định mê đảo ngàn vạn thiếu nữ a. Chậc chậc, tỷ tỷ ta thật đúng là đẹp trai a.

Ta tâm tình vui vẻ đi tới Minh Nguyệt Các, muốn cùng Tô Nguyệt cùng nhau ăn sáng. Lưu Huỳnh nhìn thấy ta, mặt ý cười nói: "Vương gia, hôm nay ăn mặc thật đúng là vui mừng a! Ha hả."

"Bổn vương tại sao mặc vui mừng, chẳng lẽ ngươi không biết sao!" Ta quở trách trợn mắt nhìn nàng một cái.

Lưu Huỳnh "khanh khách" cười duyên thay ta mở rèm, dẫn ta vào trong phòng. Ta giương mắt nhìn, tim đập lọt nửa nhịp. Chỉ thấy một hình bóng hoa mỹ đang ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, cả người váy trắng viền hồng thêu hoa văn màu đỏ, dải quấn ngực màu trắng buộc một đai lưng màu đỏ, eo vốn mảnh khảnh càng lộ ra yêu kiều nhỏ thon, tóc đen như thác phía trên tùy ý oản thành một búi tóc, phía sau thì tự nhiên rủ xuống, tỏ ra nhu thuận dị thường, trên đầu tuy chỉ trang một cây trâm gỗ đen, lại không đơn điệu chút nào, ngược lại vừa khít càng thêm thanh lệ thoát tục, cao quý đoan trang. Biết Tô Nguyệt xinh đẹp, nhưng không biết sao lâu như vậy ta vẫn không tạo thành được sức miễn dịch, chưa đầy một phút đồng hồ đã bị gϊếŧ trong nháy mắt, 囧 a!

Tô Nguyệt ngẩng đầu, ý cười tràn đầy nhìn ta nói: "Vương gia, chào buổi sáng a!"

"Ha ha, Vương phi chào buổi sáng!" Ta hướng về tầm mắt Tô Nguyệt mở miệng cười một tiếng, ôn hòa nói: "Tô Nguyệt! Sinh nhật vui vẻ!"

"Cám ơn." Tô Nguyệt nụ cười trở nên càng rực rỡ, trong đôi mắt đẹp phát ra quang mang, sáng bừng cả thế giới ―― thế giới của ta. Ai u không được! Bệnh cũ hoa si nổi lên một cái liền không phân biệt được trai gái cần phải quản, nếu không không chừng ngày nào đó liền xảy ra chuyện!

"Hôm nay theo đúng lời nàng nói chỉ vẻn vẹn mời vài người bạn cùng người nhà nàng nga, đến lúc đó nếu ngại không đủ náo nhiệt, không trách được trên đầu ta nga." Phục hồi tinh thần lại, ta vội tìm đề tài dời đi sự chú ý.

"Ha ha, ta nhất định sẽ không trách, cảm ơn còn không kịp!" Tô Nguyệt cười nói. Hôm nay Tô Nguyệt trở nên rất thích cười, này mới đúng chứ, con gái thích cười mới càng đẹp a.

Cùng Tô Nguyệt dùng xong bữa sáng, nghỉ một hồi, liền cùng đi ra cửa phủ nghênh đón bằng hữu tới chúc mừng. Ta cùng Tô Nguyệt đến nơi đó đứng, quả thực phối hợp, ta không thể không bội phục hai ta thần giao cách cảm, ăn mặc kiểu này quả thực chính là một đôi tình lữ mà, sống sờ sờ một cặp kim đồng ngọc nữ, không biết lóe mù bao nhiêu "mắt chó", điều này làm cho kẻ luôn chỉ có phần "bị lóe mù" như ta, trong lòng một phen rất là đắc ý.

Thừa lúc nhàn, ta len lén hỏi Tô Nguyệt sao không đeo cây bạch ngọc lan hoa trâm kia, từ góc độ mỹ học mà nói, tuy rằng ta đưa cây trâm gỗ đen khổng tước cũng không tệ, nhưng rõ ràng cây trâm bạch ngọc lan hoa kia thích hợp với khí chất toàn thân này của Tô Nguyệt hơn nha. Tô Nguyệt thu liễm ý cười, sâu kín nhìn ta một cái, hiếm thấy lộ ra vẻ mặt ngạo kiều, đưa ta ba chữ —— "Ta vui lòng".

Ta...