Kỳ Thực Không Phải Ta Muốn Biến Cong

Chương 10: Hoa khôi lên sàn

Trong lúc ta còn đang đắm chìm trong loại cảm giác hưởng thụ này, đột nhiên nghe dưới lầu một tiếng la vang. Mọi người nghe tiếng giương mắt nhìn, trên sân khấu dưới lầu đứng một nữ nhân trang điểm lộng lẫy tay cầm chiêng đồng, định thần nhìn lại —— yo a! Hoa ma ma, bà cho là đổi bộ đồ mới mọi người liền không nhận ra sao, thật lòng lo lắng chỉ số thông minh của bà a!

"Ha hả, chính là Hoa ma ma ta đây! Cảm ơn các vị hôm nay tới cổ động, chắc hẳn mọi người đều biết, hôm nay hoa khôi thần bí Thanh Loan cô nương của Trầm Hương Uyển chúng ta sắp lên đài hiến nghệ, nếu như vị công tử nào có thể được Thanh Loan cô nương xem trọng, hôm nay có thể trở thành vị thứ nhất nhập mạc chi tân hoa khôi của chúng ta nga." Hoa ma ma nói xong, lấy cái chiêng che mặt cười duyên. Được rồi! Hoa ma ma, ngươi phi thăng!

"Làm sao mới được hoa khôi xem trọng a?" Người đi đường A mở miệng.

"Đúng thế! Đúng thế! Nói thử xem a!" Người đi đường B vội vàng hỏi.

"Gia có tiền! Gia có thật nhiều tiền! Gia cũng không tin còn có thứ tiền không mua được!" Đoán chừng là vị trư ca một thân đầy thịt mặt đầy dầu mỡ nói.

"Ngươi thôi đi! Vị hoa khôi thần bí này há là người mà kẻ đầy mùi tiền thúi như ngươi có thể mơ tưởng! Nhiều thế gia công tử đại quan quý nhân hào phóng ném nghìn vàng, vì cầu thấy phương dung mà không được. Ngươi?" Người đi đường C châm biếm nói, mọi người phối hợp cười rộ, trư ca kia gương mặt phồng thành màu gan heo.

Ta một tay cầm bánh ngọt, một tay cầm ly rượu nhỏ, háo hức nhìn dưới lầu một đám đàn ông ở bốp chác, thỉnh thoảng đổi mục tiêu quan sát. Không thể không nói, Hoa ma ma ra một chiêu, không khí hiện trường quả thật nháy mắt chuyển động bừng bừng. Hương Minh vừa bóc quýt, vừa bỏ múi quýt vào miệng ta, ta thỉnh thoảng mở miệng cắn, nhìn nàng ha hả cười một tiếng, nàng liếc xéo ta một cái, ta lại nhìn xuống lầu.

"Chư vị công tử đừng nóng a! Muốn làm sao để được Thanh Loan cô nương xem trọng, còn phải để chính nàng nói. Hi hi!" Hoa ma ma nói xong, cười duyên lui xuống đài.

Lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, lầu một, lầu hai đèn l*иg toàn bộ tắt, chỉ còn lại lầu ba vẫn còn. Trong thanh âm kinh ngạc của mọi người, chung quanh đài sân khấu tròn cùng với lan can cầu thang thông hướng màn che trên lầu ba sáng lên từng ngọn đèn nhỏ màu đỏ, nối tiếp bầu trời sao trên trời, giống như một dải ngân hà từ trên trời lả xuống, duy mỹ dị thường. Gió nhẹ nhàng thổi qua màn, loáng thoáng có thể thấy phía sau đứng thẳng một nữ tử vóc dáng thướt tha, chỉ nhìn một cái, liền có thể để cho mọi người dưới lầu đồng loạt vang lên một trận hít hà.

Chung quanh một trận âm nhạc dễ nghe vang lên, từ phía sau màn bay ra một dải lụa đỏ bao lấy cây cột trên lầu đối diện kèm theo một trận tiếng chuông thanh thúy, sau đó lại thêm một dải lụa đỏ khác kèm theo tiếng chuông bay ra, vắt lên phía trên dải lụa trước đó, từ phía sau màn lại lăn xuống một tấm vải màu đỏ thật dài bao trùm lên cầu thang kéo đến thẳng đài tròn, dập dờn như sóng nước. Tiếp đó một nữ tử cả người lụa đỏ phiêu dật, tay kéo dải lụa, dẫn theo một trận tiếng chuông, chân trần đạp sóng mà tới. Giống như một tiên tử xinh đẹp, tay nắm tiên nhạc từ trời sao chầm chậm hạ xuống, rơi vào trong lòng mỗi một người ở hiện trường.

Ta "soạt" một cái đứng lên, kích động đến mặt đỏ bừng, hai tay niết sít sao, ngay cả ly rượu trên tay vãi ra hết cũng không chú ý đến. Ôi thần linh ơi! Đây chính là khinh công trong truyền thuyết sao! Trên đời thật sự có thứ đồ chơi này sao! Đây là tiết tấu muốn khốc huyễn bạo tạc thiên a! Ta thật muốn làm cho nàng một đội cổ động, vì nàng kêu gào vì nàng cuồng a! Hoa khôi hoa khôi ta yêu ngươi, giống như chuột yêu gạo!