Vu Vũ Hàm đi rồi, Hướng Viễn Thần cũng ù ù cạc cạc. Theo lý thuyết, khi rơi vào tình huống như này không phải chính thất nên đấu trí với tiểu tam hay sao? Tuy rằng Hướng Viễn Thần rất xin lỗi Lâm Hiểu khi đã bổ não rằng cô chính là tiểu tam, nhưng phản ứng vừa nãy của Vu Vũ Hàm thực sự rất kỳ lạ.
Lúc đầu thì nhiệt tình đến đây cùng hắn thử đồ cưới, nhưng cuối cùng lại kéo tay Lâm Hiểu rời đi. Chẳng lẽ cậu ấy định bắt chước Đạo Minh Tự, nhưng bởi vì nhất thời ngu ngốc nên nắm nhầm tay à?
Hướng Viễn Thần thà tin là não Vu Vũ Hàm nhất thời bị chập một nhịp, còn hơn là tin Vu Vũ Hàm có hứng thú với phụ nữ.
Tới tối khi mang Tiếu Tiếu về nhà, hắn liền thấy Vu Vũ Hàm đang ngồi ở chỗ kia với vẻ mặt nghiêm túc. Khi thấy Hướng Viễn Thần tiến vào liền mang vẻ mặt mong chờ nhìn hắn.
Không ngờ là Hướng Viễn Thần lập tức vòng qua người cậu, đi vào giường ngủ. Tai Vu Vũ Hàm lập tức cúp xuống, nghĩ thầm: Cái kế hoạch của Lương Bội Văn có thật sự được không vậy? Sao Tiểu Thần chả phản ứng một tí nào thế.
Không ngờ là Hướng Viễn Thần đi vào phòng ngủ, cầm cái gối đập điên cuồng lên giường. ĐM, dám giở trò với mình, vậy mà hắn còn lập tức chạy về bắt gian nữa chứ!
Tiếu Tiếu nhìn ba ba lúc thì cười lúc lại giận dỗi, có hơi không dám tới gần, gọi một tiếng be bé: "Ba ba?"
Tiếu Tiếu cảm thấy ba ba vẫn rất ôn nhu, nhưng từ khi cái chú Vu kia xuất hiện, có lúc ba ba sẽ đột nhiên trở nên nóng nảy, tuy rằng nó thích ba ba thể hiện bản thân, nhưng như này thì..... hơi quá rồi.
"Bảo bối, có chuyện gì thế?" Nghe thấy tiếng gọi của Tiếu Tiếu, Hướng Viễn Thần lập tức trưng ra khuôn mặt từ phụ mỉm cười, ôm Tiếu Tiếu lên đùi mình.
Tiếu Tiếu trợn tròn mắt khϊếp sợ nhìn vẻ mặt đột nhiên biến đổi của ba ba, đây nhất định không phải là ba ba, là người ngoài hành tình giả dạng thành.
"Bảo bối, trừng lớn mắt như vậy làm gì. Đáng yêu quá nha, ha ha ha ha."
Tiếu Tiếu lại bị sét đánh, nhưng nó rất nhanh đã lấy lại tinh thần, hỏi: "Ba ba, ba thực sự muốn kết hôn với cô Bội Văn sao?"
Cuối cùng Hướng Viễn Thần cũng ngừng cười ngây ngô lại, gục đầu xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Còn chú Vu kia thì sao?"
Hướng Viễn Thần đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Tiếu Tiếu.
"Mặc dù con rất ghét chú ấy, nhưng con cũng đã nhận ra là ba ba rất thích....." Tiếu Tiếu cúi đầu, bộ dạng khó chịu trông rất đáng yêu.
Hướng Viễn Thần lại nở nụ cười, hung hăng chà đạp mặt của Tiếu Tiếu. Thế mà Tiếu Tiếu nhà hắn đã lớn rồi, còn biết lo lắng cho người lớn là hắn nữa.
"Ba chuẩn bị nói thật cảm tình của ba với chú ấy, đến lúc đó sẽ cưới chú ấy về nhà, con cũng không nên gia đấu nha."
Gia đấu? Đó là cái gì? Tiếu Tiếu nghi hoặc, nhưng nhìn thấy nụ cười của ba ba, liền thở dài một hơi. Thôi, chỉ cần ba ba vui là được.
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Ngày hôm sau, xí nghiệp Vu thị.......
Hướng Viễn Thần nhìn Vu Vũ Hàm vẫn bận rộn như cũ, vắt hết óc tự hỏi: rốt cuộc mình nên nói với cậu ấy rằng mình đã bỏ qua quá khứ như nào đây?
Khi ánh mắt hai người chạm nhau thì Hướng Viễn Thần lại quên sạch những lời muốn nói.
"Phiền anh gọi Lâm Hiểu một tiếng."
Người nọ dường như chỉ nhìn lướt qua rồi lại cúi đầu xuống, đại não Hướng Viễn Thần trống rỗng chỉ vì hai chữ 'phiền anh'.
Cuối cùng vẫn gọi Lâm Hiểu vào, Lâm Hiểu dùng ánh mắt vừa quái lạ vừa sợ sệt nhìn mình, Hướng Viễn Thần thấy rất kỳ lạ, đang muốn hỏi thử thì lại bị Vu Vũ Hàm gọi lại.
"Anh đi ra ngoài đi."
Đây là cú đả kích thứ hai trong ngày hôm nay đối với Hướng Viễn Thần, rốt cuộc là vì sao Vu Vũ Hàm đột nhiên lại xem hắn như người xa lạ thế này, rõ ràng mấy hôm trước mới nói với mình rằng đừng rời khỏi cậu mà.
Nhưng tự tôn của Hướng Viễn Thần không cho phép hắn hỏi như vậy, chỉ xiết chặt nắm đấm rồi đi ra ngoài.
Vu Vũ Hàm nhìn thân ảnh rời đi, chậm rãi thở dài.
Hướng Viễn Thần cũng không có đi xa, hắn đứng ở một bên nhìn chằm chằm vào cửa ban công. Một phút đồng hồ qua, phút thứ hai lại trôi qua...., qua tới phút thứ mười, phút thứ hai mươi....... cánh cửa kia vẫn chưa hề động đậy tí nào.
Hướng Viễn Thần không dám đi tới đẩy cửa ra, bởi vì hắn sợ đẩy cửa ra sẽ lại thấy cảnh tượng giống như năm năm trước, chính là hình ảnh Vu Vũ Hàm vui vẻ với người khác.
Cuối cùng cửa cũng bị đẩy ra, Lâm Hiểu kích động bước ra, giật mình khi thấy Hướng Viễn Thần đang đứng ở ngoài cửa, có cảm giác muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn quyết định rời đi.
Vu Vũ Hàm thấy Hướng Viễn Thần mặt không đổi sắc bước vào, trong mắt lộ vẻ thất vọng.
Hướng Viễn Thần lại giống như người máy, động tác cức nhắc kỳ lạ. Kéo ghế dựa ra rồi ngồi xuống. Trong khoảng thời gian đó hai người đều không nói tiếng nào.
Chân Lâm Hiểu như nhũn ra, vừa muốn ngồi xuống, đã bị đồng nghiệp gọi lại: "Cô Lâm, được nha, vượt qua kỷ lục đại ma đầu, nhưng mà ở trong đó hơn 20 phút vẫn chưa bị đuổi ra, không phải hai người......"
Không ngờ là Lâm Hiểu vừa ngẩng đầu lên, liền lộ ra vẻ mặt kinh sợ, hơn nữa khóe mắt còn ngấn lệ, dọa mấy đồng nghiệp kia tới mức sững sờ.
"Các người không biết đấy thôi, công việc thư ký này không phải dành cho người sống đâu! Hu hu hu hu." Lâm Hiểu gào khóc.
Ngày hôm qua giám đốc gửi tin nhắn cho cô, còn tưởng là tăng tiền lương linh tinh gì đó, kết quả vừa mở ra liền biết... thế mà lại bắt cô giả làm tiểu tam. Đầu năm nay thư ký còn phải diễn kịch cho giám đốc nữa à, có còn thiên lý nữa hay không vậy?
Nhìn Hướng Viễn Thần lại có cảm giác khổ không thể tả, nhưng không có cách nào khác!
Hai anh zai này có thể đừng dày vò nhau nữa được không!
Nhưng Vu Vũ Hàm tất nhiên không thể nghe được tiếng lòng của Lâm Hiểu, một lúc sau lại dùng điện thoại nội bộ gọi cô thư ký đang than thở công việc càng ngày càng khó khăn đi vào.
Bầu không khí bên trong rất xấu hổ, Hướng Viễn Thần cúi thấp đầu, từ đầu tới giờ chưa cho Lâm Hiểu một cái liếc mắt.
"Sau khi tan làm có rảnh không?" Vu Vũ Hàm đóng bút, thấp giọng hỏi.
Lâm Hiểu hít một ngụm khí lạnh, đầu liếc nhìn Hướng Viễn Thần một chút, thấy tay đối phương hơi khựng lại rồi lại tiếp tục gõ gì đó trên máy tính.
"Nhất định là rảnh, đi thôi."
Lâm Hiểu trợn to mắt nhìn Vu Vũ Hàm không hề giải thích gì mà lôi cô đi luôn, quay đầu dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Hướng Viễn Thần.
Vốn hôm nay Hướng Viễn Thần định ngả bài với Vu Vũ Hàm, chỉ là không ngờ Vu Vũ Hàm đã sớm không cần hắn nữa. Đàn ông vốn có mới nới cũ, hắn có thể hiểu, nhưng sao tim lại đau tới như vậy.
Hắn nhắc nhở bản thân không được trầm mê thêm nữa, nhưng thân thể lại như không nghe theo sự điểu khiển của hắn. Câu chuyện năm năm trước lại diễn ra, Lâm Hiểu giống như Bạch Tiểu Vũ năm đó, lần này Hướng Viễn thần sẽ không bao giờ cho phép bản thân lại rơi vào cục diện như năm đó nữa.
Bảo sao mỗi đêm ở cùng, Vu Vũ Hàm đều cự tuyệt không đυ.ng vào hắn, hóa ra cậu ta đã bị Lâm Hiểu 'bẻ thẳng' rồi. Nhưng như vậy cũng tốt, Lâm Hiểu là một cô gái tốt, hai người thực sự rất xứng đôi, chỉ hy vọng là sau này Vu Vũ Hàm đừng làm tổn thương Lâm Hiểu như thế này nữa.
Trên đường về nhà, Hướng Viễn Thần đang đi, đột nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc đằng sau lớp cửa kính.
Lấy điện thoại ra, ngón tay không khống chế được nhắn: [Cậu đang ở đâu đấy? Tối nay có muốn tôi nấu cơm không?]
Cửa kính kia trong suốt, có thể nhìn thấy người bên trong đang mỉm cười rất hạnh phúc, cảm giác được điện thoại rung, lấy điện thoại ra, sau khi nhìn thấy dòng tin nhắn thì máy nhíu chặt lại.
Tiếng chuông điện thoại trong túi vang lên, hắn mở tin nhắn ra, bên trong chỉ có một dòng.
[Em đang bận, tối nay không cần nấu cơm.]
Hướng Viễn Thần cười đến mức khóe miệng hơi đau, ngẩng đầu nhìn lên mấy chữ 'Châu Báu XX' trên cửa hàng, chói đến mức hai mắt đau đau. Mình còn lo lắng Vu Vũ Hàm không đối xử tốt với Lâm Hiểu nữa chứ, đúng là cực kỳ dư thừa.
Hết chương 42.
Tác giả có lời muốn nói: Đây chỉ là tiểu ngược thôi, Vu Vũ Hàm không muốn đối xử như vậy với Hướng Tra Tra đâu.