Vì sáng dậy quá muộn, Hướng Viễn Thần đành phải nhờ Vu Vũ Hàm lái xe đưa Tiếu Tiếu tới nhà trẻ. Vu Vũ Hàm nhìn thấy vẻ mặt khách khí của Hướng Viễn Thần, thấy sự không vừa mắt cộng với sự ngạo kiều của Tiếu Tiếu.
Trong xe không ai nói gì cả, Hướng Viễn Thần vì phải chăm sóc Tiếu Tiếu nên ngồi ở ghế sau, bỏ rơi Vu Vũ Hàm.
"Ba ba, hôn buổi sáng."
Sau khi Vu Vũ Hàm nghe xong, ánh mắt lóe lên nhìn về phía hai cha con trên tấm gương.
"Thật hết cách với con mà." Hướng Viễn Thần khẽ cười, sau đó cúi đầu hôn hôn Tiếu Tiếu, nhưng lại vào môi!
Vu Vũ Hàm lập tức kích động phanh gấp xe lại, Hướng Viễn Thần nhanh chóng ôm lấy đầu Tiếu Tiếu, sau đó dùng ánh mắt trách cứ nhìn Vu Vũ Hàm.
Vu Vũ Hàm lại càng khó chịu hơn, thấy Tiếu Tiếu hé miệng cười, ánh mắt đầy sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ, chỉ biết nới nới cà vạt, sợ mình bị nghẹn tức mà chết.
"Dừng xe lại một lúc, tôi đi mua cho Tiếu Tiếu hộp sữa." Mỗi buổi sáng Tiếu Tiếu đều phải uống một hộp sữa, nhưng hôm nay do quá vội nên mới chỉ ăn một cái bánh mì ăn sẵn liền ra ngoài.
Vu Vũ Hàm chạy xe chậm lại rồi dừng lại bên đường, nhìn Hướng Viễn Thần đẩy cửa đi ra, tầm mắt của cậu lại rơi vào người cậu bạn nhỏ Tiếu Tiếu đang ngồi ở phía sau.
"Ông đang theo đuổi ba ba của tôi." Tiếu Tiếu nói thẳng vào vấn đề, hai tay thịt nhỏ còn chống cằm, nhìn Vu Vũ Hàm đang hơi hoảng hốt.
"Tôi không thích ông, tôi thường thấy ba ba nhìn ảnh chụp của ông rồi thở dài, chính xác là khuôn mặt ngu đần này của ông."
Vu Vũ Hàm nắm chặt tay lái, tự lẩm bẩm trong lòng rằng không thể tức giận, không thể tức giận, cãi nhau với một đứa bé 5 tuổi là thua. Nhưng nếu cậu nghe không nhầm thì Hướng Viễn Thần có nhìn ảnh chụp của cậu, trong lòng của Vu Vũ Hàm lại nở rộ hoa lá.
"Mặc dù tôi cũng không thích bác gái Bội Văn, nhưng tôi còn thích bác ấy hơn ông."
"Mày có thích hay không chú không để ý, chỉ cần ba ba của mày thích là được rồi."
"Sau ông dám chắc là ba ba sẽ không nghe tôi?"
Thấy ánh mắt tự tin của Tiếu Tiếu, Vu Vũ Hàm cảm thấy rất rõ ràng là trận đấu đầu tiên này... cậu đã thua một cách thảm hại.
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Trong văn phòng đã có thêm một cái bàn công tác và ghế dựa, Hướng Viễn Thần ngồi ở chỗ đó, nhìn các đồng nghiệp đang vội vàng báo cáo với giám đốc, cảm thấy mình như sủng vật được nuôi dưỡng, chỉ cần đợi chủ nhân tan làm là được rồi, bởi vì từ sáng tới giờ Vu Vũ Hàm chả giao việc gì cho hắn cả.
"Anh chỉ cần chăm sóc em thật tốt là được rồi." Mỗi lần Hướng Viễn Thần bất mãn, sẽ nhận được một câu như thế này.
Hướng Viễn Thần đi ra khỏi văn phòng, chuẩn bị pha cà phê cho Vu Vũ Hàm, liền nhìn thấy hành lang phía đối diện có bóng người đang lắc lư không ngừng.
"Hướng Viễn Thần, là em đây ~." Sau khi nhìn kỹ mới thấy là tên cuồng tự kỷ đã lâu không gặp - Lục Viễn.
Hướng Viễn Thần cảm thấy niềm vui sướиɠ khi gặp được bạn cũ nơi đất khách, cười sáng lạn với Lục Viễn, Lục Viễn cũng vui vẻ vẫy vẫy tay với hắn.
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Trên sân thượng, hai người nhìn phong cảnh ở phía xa xa, trò chuyện với nhau về những chuyện xảy ra mấy năm qua.
"Năm đó rất cảm ơn cậu." Năm đó khi Hướng Viễn Thần rời đi, Lục Viễn không nói hai lời liền cho hắn vay mấy vạn tệ, hắn vẫn luôn giữ sự cảm kích trong lòng.
"Không có gì, nhưng lúc đầu em còn tưởng là đột nhiên được một quý bà nào đó bao dưỡng cơ, tự dưng tài khoản lại có nhiều tiền như vậy." Lục Viễn vẫn giữ vẻ tự kỷ năm nào, chỉ là có cảm giác trưởng thành hơn chút mà thôi.
"Nghe nói anh quay lại công ty, em thật sự rất shock, anh lại chẳng tới gặp đại soái ca em đây."
Ban đầu khi nghe tin Hướng Viễn Thần quay lại, Lục Viễn đã rất shock, bởi vì hắn vẫn luôn tưởng là cả đời này Hướng Viễn Thần cũng không quay trở lại. Khi nghe tin Hướng Viễn Thần trở thành thư ký riêng của Vu Vũ Hàm, hắn không nhịn được cảm thán: Cả đời này của Hướng Viễn Thần cũng không thoát khỏi móng vuốt của Vu Vũ Hàm.
"Anh cũng nên để ý một chút nha, bởi vì nghe nói là tên Vu Vũ Hàm kia vẫn không có ai bên cạnh, cũng nghe nói là cậu ta cấm dục quá độ mà trở nên rất tàn bạo đó."
Lần đầu tiên Hướng Viễn Thần nghe người khác nói về chuyện của Vu Vũ Hàm mấy năm qua, hắn không ngờ là Vu Vũ Hàm có thể thủ nhân như ngọc gì đó vì hắn, dù sao thì chuyện của hai người cũng là quá khứ rồi. Là một thằng đàn ông, nếu Vu Vũ Hàm thật sự có người ở bên cạnh thì Hướng Viễn Thần cũng có thể hiểu được.
Tiếp đó Lục Viễn đã nói rất nhiều về chuyện Vu Vũ Hàm tàn bạo như thế nào, Hướng Viễn Thần cũng chỉ khẽ mỉm cười, hắn không thể tưởng tượng được một Vu Vũ Hàm ấu trĩ trước kia có thể biến thành một người nghiêm túc khiển trách cấp dưới như thế nào.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại cua Lục Viễn cắt ngang lời nói của hắn, hắn cúi đầu nhìn dòng tin nhắn, trên mặt dần lộ ra nụ cười hạnh phúc, Hướng Viễn Thần nháy mắt như đã hiểu được chuyện gì.
"Bạn trai à?"
Lục Viễn sửng sốt một lúc, sau đó gật gật đầu cười, Hướng Viễn Thần cũng cười cười trêu ghẹo, có thể khiến Lục đại soái ca vừa tự đại lại vừa tự kỷ lộ ra nụ cười ngượng ngừng như vậy, thật sự rất muốn nhìn thử bộ dạng đó một lần.
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Pha cà phê xong, Hướng Viễn Thần từ từ đi về văn phòng.
Nhưng chưa tới gần văn phòng liền nhìn thấy vẻ mặt kích động của Lâm Hiểu, khi Lâm Hiểu nhìn thấy Hướng Viễn Thần đi về hướng này, nhanh chóng vọt tới đây. Hướng Viễn Thần khó hiểu nhìn đối phương, có chuyện gì mà Lâm Hiểu lại vội vàng như vậy?
"Anh đi đâu đấy?"
"Tôi đi nói chuyện một chút với người quen."
"Anh có biết là giám đốc....."
Lâm Hiểu còn chưa nói hết liền nhìn thấy Vu Vũ Hàm đi ra từ văn phòng với vẻ mặt đen thùi lùi, bước mấy bước tới đây nắm chặt lấy tay của Hướng Viễn Thần, kéo người vào trong.
"Tổng..... Tổng tài bá đạo!" Lâm Hiểu lại lâm vào thế giới hủ nữ nữa rồi.
"Anh đi pha cà phê mà cũng lạc đường được à?"
Thoạt nhìn sắc mặt của Vu Vũ Hàm rất u ám, hơn nữa mấy ngày nay Hướng Viễn Thần vẫn nén giận, cũng tức giận cãi lại: "Tôi đi đâu, cậu quản được à!"
Vu Vũ Hàm giơ tay lên, hai mắt Hướng Viễn Thần trừng lớn. Hắn đã nghĩ kỹ rồi, nếu Vu Vũ Hàm dám đánh hắn, vậy hắn liền chọc vào mắt, bóp cổ và đá vào con gà con của cậu ta. Ông đây không ngán đâu nhá!
Không ngờ là không hề có sự đau đớn, mà cái tay kia lại kéo mình vào trong lòng ngực của đối phương. Hướng Viễn Thần không ngờ là đối phương lại làm động tác này, nhất thời không nghĩ phải giãy ra.
"Anh không hiểu...... Em rất sợ anh lại rời đi...."
Không bao giờ... cần em nữa......
Tất cả sự đề phòng của Hướng Viễn Thần bỗng nhiên bị một câu nói này phá tan tành.
Con tim lâu ngày vắng lặng, bỗng lại gợn lên từng đợt sóng.
Hết chương 39.
Tác giả có lời muốn nói: Hướng Viễn Thần, con cần phải thủ vững trận địa nha.