Tra Công Biến Thành Thụ, Thuộc Tính Là Gì Đây?

Chương 22: Thay lòng đổi dạ

Vu Vũ Hàm nhìn khuôn mặt tươi cười hung ác độc địa của Hướng Viễn Thần, giờ phút này cậu chỉ muốn chạy trốn, và cậu đúng là đã làm như vậy. Nhưng Hướng Viễn Thần ở trong phòng trà nước lại hoàn toàn không biết Vu Vũ Hàm tới.

Lục Viễn nghe thấy câu trả lời của Hướng Viễn Thần, đang ảo tưởng là mình sẽ có cơ hội thì lại bị câu tiếp theo của Hướng Viễn Thần vả bốp bốp.

"Nhưng không ngờ là tôi lại rất thích cậu ấy non nớt như vậy, rất thích sự hẹp hòi đó, chả hiểu kiểu gì luôn ấy." Hướng Viễn Thần dường như nhớ tới cái gì đó mà nở nụ cười ngọt ngào.

Tình yêu chỉ đơn giản như vậy, cho dù trước kia chán ghét hết thảy của đối phương, nhưng chính mình rồi sẽ thay đổi để biến nhưng khuyết điểm của đối phương thành những điểm đáng yêu.

Lúc này trái tim của Hướng Viễn Thần đều bị Vu Vũ Hàm chiếm giữ, không có một chỗ trống nào.

Lục Viễn nhấm một ngụm cà phê, trong miệng toàn vị cay đắng, tựa như trái tim của hắn lúc này.Nếu gặp Hướng Viễn Thần sớm một chút thì tốt biết bao, sớm hơn bất kỳ một ai.

Hướng Viễn Thần vừa mới đi ra đã bị một đồng nghiệp chặn lại.

"Tiểu Thần, vừa nãy Vu đại thiếu nổi giận đùng đùng chạy tới đây, vẫn chưa làm gì cậu đấy chứ?"Vu Vũ Hàm đến đây? Sao hắn lại không biết nhỉ?

"Không có, tôi không thấy cậu ấy."

Hướng Viễn Thần thấy kỳ lạ, muốn gọi điện hỏi thử lại bị đối phương cúp máy.

Thấy cuộc gọi bị từ chối, mặc dù Hướng Viễn Thần cảm thấy không ổn nhưng vẫn tự lừa mình rằng đối phương có lẽ đang bận gì đó, thôi cứ gửi tin hỏi thử đi.

[Đến rồi sao không tìm tôi, có rảnh thì gọi lại nha.]

Vu Vũ Hàm ngồi trong xe, ngẩn ngơ nhìn màn hình điện thoại dần tối lại.

Lúc này trong lòng cậu thấy không thoải mái. Hướng Viễn Thần, tôi đã cho anh cơ hội, nhưng anh lại phá vỡ niềm tin của tôi.

Anh được lắm, tôi sẽ cho anh biết thế nào là ác độc thực sự.

Tôi sẽ trả thù từng chuyện từng chuyện mà anh đã làm với Nhâm Hạo.

Một lúc lâu sau, cậu tắt điện thoại, lái xe, nghênh ngang rời đi.

Hướng Viễn Thàn nhìn điện thoại trong tay, không biết sao trong lòng lại cảm thấy bất an.

++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Hướng Viễn Thần nghe thấy tiếng mở cửa, đi tới, thấy Vu Vũ Hàm cả người uể oải.

"Sau khi tan làm tôi về nhà mà không thấy cậu."

Vu Vũ Hàm ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào hắn, không biết vì sao Hướng Viễn Thần lại cảm thấy lạnh cả sống lưng, chắc là ảo giác đi.

Hướng Viễn Thần nghe thấy tiếng nước sôi trong phòng, nhanh chóng chạy vào, vội vàng nói: "Nhanh đi rửa tay đi, tôi làm món cậu thích nhất đấy."

Vu Vũ Hàm nghe thế, trong mắt hiện lên một tia do dự, ngay sau đó lại thay bằng sự u ám.

"Nghe nói hôm nay cậu đến tìm tôi, sao tôi lại không thấy cậu vậy?" Nhìn thân ảnh bận rộn của Hướng Viễn Thần, Vu Vũ Hàm đi tới ôm lấy.

Tư thế giống như hôm hẹn hò, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.

Hướng Viễn Thần đẩy ra, nói: "Ít nhất phải cơm nước xong xuôi....."

Nhưng hắn không địch nổi sự châm ngòi của Vu Vũ Hàm, Vu Vũ Hàm biết rất rõ những chỗ mẫn cảm trên cơ thể của hắn. Ngay cả Hướng Viễn Thần cũng không biết là đã đi từ phòng bếp tới trên giường từ khi nào.

Lần này Vu Vũ Hàm dường như rất hung ác, hoàn toàn không để ý tới lời cầu xin của Hướng Viễn Thần, cho tới khi hắn bị làm tới mức ngất đi mới thôi.

Lúc tỉnh lại đã là nửa đêm, trời ngoài cửa sổ tối đen như mực. Nhìn tứ phía không thấy thân ảnh của Vu Vũ Hàm đâu, Hướng Viễn Thần nâng cơ thể nặng nề lên, lại cảm thấy phía sau đang chảy ra chất lỏng gì đó.

Sắc mặt lúc xanh lúc đỏ. Thằng nhóc chết tiệt này, thế mà lại không chịu dọn dẹp gì cả, để xem tí nữa hắn có 'xử tử' cậu hay không.

Nhưng khi mở cửa phòng ra, lại nhìn thấy phòng khách tối đen. Bật đèn phòng khách lên, đồ ăn ở trên bàn vẫn còn nguyên như lúc đầu, không hề có dấu vết bị động vào.

Hiển nhiên là....... Vu Vũ Hàm đã rời đi.

Vu Vũ Hàm dường như đã quên hôm nay là sinh nhật của mình, tuy không có bánh ngọt, nhưng hắn đã cố học suốt một tuần để có thể nấu được những món Vu Vũ Hàm thích. Hướng Viễn Thần nhìn những vết thương trên tay, lúc này lại cảm thấy rất buồn cười.

Nhìn căn phòng trống trải, trong tim của Hướng Viễn Thần cũng trống trải theo.

Rốt cuộc Vu Vũ Hàm bị sao vậy?

Vốn định chất vấn vào hôm sau đi làm, nhưng cả ngày đều không thấy bóng dáng của Vu Vũ Hàm, điện thoại hay tin nhắn đều chả thấy đâu.

Đây không phải phong cách của Vu Vũ Hàm, Hướng Viễn Thần cảm thấy hai người như đang chiến tranh lạnh.

Nhưng hắn đã làm gì đâu, không phải sao?

Cho tới ngày hôm sau, ba ngày trôi qua, Hướng Viễn Thần rốt cuộc cũng không chịu nổi sự vắng vẻ này nữa, gõ cửa phòng quản lí.

"Vu đại thiếu là như vậy, cậu ấy muốn đến thì đến, không muốn đến thì tất nhiên sẽ chạy ra ngoài chơi." Quản lí nói như lẽ dĩ nhiên, hơn nữa giọng điệu cũng rất hung hãn.

Ánh mắt nhìn Hướng Viễn Thần như muốn nói hắn không biết tự lượng sức mình, thế mà thật sự nghĩ mình có thể bám víu vào người Vu đại thiếu.

Hướng Viễn Thần rốt cuộc cũng phát hiện, thật ra hắn chẳng hiểu gì về Vu Vũ Hàm.

Vu Vũ Hàm đang sống ở chỗ nào? Trong nhà có bao nhiêu người? Trước khi gặp hắn thì cuộc sống của cậu ấy như thế nào? Hướng Viễn Thần hoàn toàn không biết gì cả. Nhìn thấy vẻ mặt hững hờ của quản lí, Hướng Viễn Thần đành phải dẹp mong muốn hỏi Vu Vũ Hàm hiện đang ở chỗ nào đi.

Rốt cuộc nửa tháng sau, Vu Vũ Hàm mới xuất hiện, chẳng qua là không phải một mình cậu.Người bên cạnh cậu ấy, Hướng Viễn Thần có chết cũng không quên, cậu ta chính là người mà Hướng Viễn Thần từng cho là tình yêu đích thực ------ Bạch Tiểu Vũ.

Bạch Tiểu Vũ đi theo phía sau Vu Vũ Hàm, vẫn trẻ trung như vậy, hoạt bát, khiến người ta yêu thích như vậy.

"Từ hôm nay trở đi, cậu ấy chính là trợ lý riêng của tôi, tôi dẫn cậu ấy tới để làm quen với công việc của công ty." Vu Vũ Hàm vừa giới thiệu vừa tự nhiên khoắc tay lên vai Bạch Tiểu Vũ.

Tính hướng của Vu đại thiếu rõ ràng như vậy, người sáng suốt đều biết hai người này có quan hệ gì.

Ánh mắt của mọi người đều bắn về phía Hướng Viễn Thần từ đầu tới cuối chưa thay đổi sắc mặt. Có thương hại, có đáng tiếc, cũng có đắc ý.

Hướng Viễn Thần biết, rất nhiều đồng nghiệp đều dùng ánh mắt đầy sự cười nhạo để nhìn hắn. Nhưng hắn cũng không để ý, hắn chỉ để ý là vì sao Vu Vũ Hàm chưa nói một câu nào với hắn mà đã thay lòng đổi dạ như vậy.

Nhìn bóng người tay nắm tay rời đi, Hướng Viễn Thần đứng dậy đi theo.

"Tiểu Thần, cậu đừng đi, lỡ như......" Có đồng nghiệp không thể nhịn được, ngăn cản hắn lại, lại bị hắn lịch sự đẩy ra.

Trước mặt là cánh cửa quen thuộc, hắn đã cho Vu Vũ Hàm biết thân phận thật sự của mình lúc bên trong cánh cửa này, cũng coi như là lần đầu tiên hai người gặp nhau.

Đẩy cửa ra, ánh sáng chói mắt sau cánh cửa chiếu ra, Hướng Viễn Thần lấy tay che lại.

Sau khi mắt đã thích ứng được liền nhìn thấy hai người đang ở trên một cái ghế.

Tay của Vu Vũ Hàm còn vòi vào trong áo của Bạch Tiểu Vũ, cần cổ của Bạch Tiểu Vũ còn có dấu hôn đo đỏ, Bạch Tiểu Vũ thấy có người tới liền thẹn thùng chôn mặt vào cần cổ của Vu Vũ Hàm.

"Có chuyện gì?" Vẻ mặt Vu Vũ Hàm đầy bất mãn nhìn về phía Hướng Viễn Thần đang đứng.

"Có thể ra ngoài một chút không?"

Bạch Tiểu Vũ nhìn thoáng qua Hướng Viễn Thần, sau khi xác định là đang nói với mình, mới không tình nguyện đứng lên. Đột nhiên bàn tay to của Vu Vũ Hàm kéo Bạch Tiểu Vũ vào trong lòng ngực. Bạch Tiểu Vũ nhẹ nhàng hờn dỗi, sau đó thoả mãn cọ cọ vào ngực Vu Vũ Hàm, liếc mắt đắc ý nhìn Hướng Viễn Thần.

"Có chuyện gì thì nói, tôi đang rất bận." Vu Vũ Hàm cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc rối rối của Bạch Tiểu Vũ, vẻ mặt đầy sủng nịnh.

Tay Hướng Viễn Thần nắm càng chặt hơn, ngay cả móng tay đâm mạnh vào trong tay cũng không phát giác. Hắn đã lo lắng cho Vu Vũ Hàm mà mấy ngày chưa ăn ngon cơm, lúc này sắc mặt thật sự rất kém.

"Tối nay, đến quán cà phê lần đầu chúng ta hẹn hò, tôi muốn nghe lời giải thích từ cậu."

Vì Hướng Viễn Thần đã từng bỏ lỡ nên giờ rất biết quý trọng. Hắn hiểu hai người gặp được nhau và yêu nhau là khó đến mức nào. Hắn sẽ cho Vu Vũ Hàm một cơ hội để giải thích. Nếu đã thay lòng thì hắn cũng sẽ không khóc nháo hô trời gọi đất để níu kéo Vu Vũ Hàm ở lại.

Thấy bóng dáng của Hướng Viễn Thần có hơi bất ổn, Vu Vũ Hàm chau mày.

Bạch Tiểu Vũ hôn nhẹ lên sườn mặt Vu Vũ Hàm, thấy đối phương không hề phản ứng, sắc mặt khó coi cúi đầu xuống.

Hết chương 22.

Tác giả có lời muốn nói: Bắt đầu ngược tiểu thụ rồi nha. Ai bảo trước kia hắn làm tra công làm gì. Càng ngược sẽ càng cứng rắn, đúng không?