Tra Công Biến Thành Thụ, Thuộc Tính Là Gì Đây?

Chương 20: Một quyển nhật ký

Ngày hôm sau, Hướng Viễn Thần bị đánh thức bởi ánh nắng chói chang.

Đờ mờ, cả người đều thấy ê ẩm. Hướng Viễn Thần nhìn thấy gel bôi trơn dùng hết trên đầu giường, lại nhớ mấy tiếng đồng hồ làm 'vận động trước khi ngủ' vào buổi tối ngày hôm qua, từ đầu đến đít đều run lên.

Vu Vũ Hàm là thằng nhóc mới tuổi đôi mươi, tinh lực tràn đầy thì có thể hiểu được, nhưng hắn sắp ba mươi tới nơi rồi, sao mà chịu được sức ép như vậy chứ.

Nếu đợi tới khi hắn tới bốn mươi, nhất định phải chú ý thằng nhóc này. Nếu không có khi cậu ta sẽ đi tìm tiểu tam bởi vì chưa được thoả mãn mất.

Hướng Viễn Thần đột nhiên bị suy nghĩ của mình doạ sợ. Mười năm sau...... Nếu đến lúc đó vẫn có thể ở bên tiểu tử này cũng không tồi. Nhìn Vu Vũ Hàm còn đang chép chép miệng ở bên cạnh, trong lòng Hướng Viễn Thần có cảm giác ấm áp lạ kỳ.

Hướng Viễn Thần cầm lấy cái đồng hồ báo thức ở đầu giường, thấy đã hơn 10 giờ. Trời má, sao hắn ngủ say thế này.

Dường như cảm thấy Hướng Viễn Thần đang cố thoát ra, bàn tay to của Vu Vũ Hàm duỗi ra ôm chặt lấy hắn, còn dùng sức cọ cọ vào lòng ngực của hắn. Hướng Viễn Thần xanh cả mặt, vì hắn cảm nhận được cái *** của người nào đó lại có xu hướng ngẩng đầu.

Giường là nơi khiến người ta có suy nghĩ không trong sáng, phải nhanh chóng thừa lúc Vu Vũ Hàm còn chưa tỉnh lại phải rời giường mới được.

Liều mạng cọ a cọ, rốt cuộc cũng cọ tới bên mép giường, chân vừa mới chạm đất đã bị một lực kéo trở lại, Vu Vũ Hàm đè trên người Hướng Viễn Thần lộ nụ cười da^ʍ.

"Honey à, thấy anh nỗ lực cọ như vậy, em sẽ thoả mãn anh."

"Thoả mạn cái thằng cha nhà cậu." Tôi chỉ muốn làm người qua đường thôi mà.

Vì đêm qua đã được 'tưới' no đủ nên nơi đó vẫn còn rất mềm mại, Vu Vũ Hàm cứ thế thoải mái đâm vào, phát ra tiếng thở dài thoả mãn.

"Anh nóng quá." Vu Vũ Hàm khẽ cười, hơi thở phả vào tai Hướng Viễn Thần, nơi đó đã sớm đỏ bừng lên.

"Đừng nói lời vô nghĩa, muốn làm thì làm đi." Hướng Viễn Thần không chịu nổi lúc trên giường mà còn nói lời tình tứ, nên thấy khó chịu, nhưng phần khó chịu này rất nhanh đã bị du͙© vọиɠ đá ra sau đầu.

Sau một phen mây mưa, Vu Vũ Hàm lại mãi không chịu rút ra, Hướng Viễn Thần rất muốn nhấc chân đá bay người ra, nhưng hiện giờ ngay cả sức để nhấc chân cũng chẳng có.

"Nếu anh có thể mang thai thì tốt rồi." Tâm của Hướng Viễn Thần lập tức lạnh xuống, hắn chỉ muốn tình yêu thuần tuý, lại quên mất thân phận của Vu Vũ Hàm.

Vu Vũ Hàm chắc hẳn là người phải nối dõi tông đường đi.

Hướng Viễn Thần cười khổ, vùi đầu vào gối rầu rĩ nói: "Cậu tìm phụ nữ là ok rồi."

Vu Vũ Hàm nghe vậy, đầu tiên là nghi hoặc một lúc, sau đó cười vui vẻ nói: "Thần Thần, anh ghen đấy à? Em chỉ cảm thấy sự hạnh phúc này rất không chân thực thôi, sợ một ngày nào đó sẽ không thấy được anh nữa. Nhưng nếu anh có thể mang thai con của chúng ta thì khác, nếu anh dám bỏ lại em và con để chạy trốn, anh nhất định sẽ phải chết!"

Vẫn là những lời nói ấu trĩ đó nhưng Hướng Viễn Thần lại cảm thấy ngọt ngào ở trong lòng, thật hy vọng có thể cứ mãi như thế này.

Đột nhiên tai bị người nào đó ngậm vào, cảm nhận đầu lưỡi liếʍ liếʍ khiến cả cơ thể hắn đều run lên.

"Sao ăn mãi mà chẳng thấy no, phải làm sao đây anh?" Nhận thấy giọng nói phát ra từ phía sau của Vu Vũ Hàm bắt đầu không ổn, Hướng Viễn Thần nhanh chóng dùng sức đứng dậy, Vu Vũ Hàm không ngờ là Hướng Viễn Thần khôi phục nhanh như vậy, cả cơ thể bị đẩy sang một bên, cái thứ kia cũng trượt ra ngoài.

"Tôi đi tắm." Hướng Viễn Thần cà nhắc cà nhắc đi vào phòng tắm.

Thấy chất lỏng từ từ chảy ra từ phía sau của Hướng Viễn Thần, Vu Vũ Hàm cảm giác cổ họng hơi khô.

"Muốn em giúp anh hay không?"

"Không cần!"

"Anh nhớ phải rửa kỹ bên trong đấy nha." Đáp lại chỉ có tiếng đóng cửa thật mạnh.

Vu Vũ Hàm cúi đầu nhìn người anh em của mình nói: "Người anh em, trong tiểu thuyết đều viết là tiểu thụ rửa không được nên để tiểu công làm thay, sau đó lại có màn đại chiến một trăm hiệp trong phòng tắm đúng không? Vì sao vợ của tao lại tự túc tự lập như vậy nhỉ?"

Tiếc là chả ai đáp lời cậu.

Đợi khi hai người tắm rửa xong xuôi thì trời đã sập tối, Hướng Viễn Thần lắc lắc mái tóc rối tung của mình, ném khăn cho Vu Vũ Hàm.

"Lau tóc giúp tôi."

"Ờ." Vu Vũ Hàm như một cô vợ nhỏ, cầm lấy khăn bắt đầu lau.

Tóc của Thần Thần có mùi rất thơm, nhưng mình cũng đã dùng cùng loại dầu gội với Thần Thần, cảm giác rất thân mật, hô hô hô.

"Cậu có biết lau không vậy, lau hẳn hoi vào cho tôi."

Lúc rơi vào trong tai của Vu Vũ Hàm, không biết sao lại từ "lau" lại tự động biến thành từ "cắm". Đương nhiên rồi, nếu không thì cậu sao đủ tư cách để làm tiểu công chứ.

Hướng Viễn Thần cảm thấy trên đầu mãi không có động tĩnh gì, ngẩng đầu liền thấy Vu Vũ Hàm đang cười ngây ngô, nước miếng sắp chảy ra tới nơi rồi.

"Cậu đang nghĩ cái gì đấy."

Vu Vũ Hàm vẫn đang ở cõi tiên nên vẫn chưa phản ứng kịp, nghĩ gì nói nấy: "Em đang nghĩ tới cảnh cᏂị©Ꮒ anh tới mức ngây người không thể phản ứng nổi, á ha ha ha ha em đáng kinh quá đê."Cuối cùng Vu Vũ Hàm cũng tỉnh lại sau khi bị một cái đập vào đầu.

Tối hôm đó, Vu Vũ Hàm tự nhận là trung khuyển công đành phải làm một Liễu Hạ Huệ, thấy Hướng Viễn Thần đang ngủ say ở bên cạnh, cuối cùng cậu cũng biết cái gì là khoảng cách xa nhất trên thế giới.

Rõ ràng trong đầu muốn đem Hướng Viễn Thần làm như nay, xong lại làm như này, rồi lại làm như này, nhưng vợ yêu yêu đã nói thì sao dám không nghe đây, nếu không thì sau này lấy đâu ra cái gọi là 'hạnh phúc' nữa.

Lăn qua lăn lại trên giường, Vu Vũ Hàm nhìn thư phòng còn ánh sáng. Tối hôm nay, Hướng Viễn Thần mới kiểm tra bưu kiện từ công ty gửi tới trước khi ngủ, chắc là làm xong lại quên tắt máy tính đây.

Vu Vũ Hàm đẩy cửa ra, quả nhiên thấy màn hình máy tính còn đang sáng, Hướng Viễn Thần nhất định rất thích đọc sách, cậu vẫn nhớ ra là Nhâm Hạo từng nói ba phần tư số sách ở đây là của Hướng Viễn Thần.

Có lẽ là muốn hiểu rõ tâm lý của đối phương, lần đầu tiên trong cuộc đời, Vu Vũ Hàm lại có thể chăm chú đọc một quyển sách tới như vậy, đương nhiên chỉ vì tên sách mà thôi.

"Ngay cả sách tâm lý học cũng có, đúng là rất nghiêm túc nha." Vu Vũ Hàm lướt qua từng quyển một, cuối cùng mắt dừng lại ở một quyển vở bị nhét ở bên cạnh.

Đây hình như là một quyển sổ ghi chép, hơn nữa vì không có tên nên nhìn có vẻ rất lạc loài.

Có phải là nhật ký của Hướng Viễn Thần không nhỉ? Vu Vũ Hàm lấy ra, cả người đều cảm thấy hưng phấn.

Đùa gì chứ, ai mà chẳng hưng phấn khi đọc trộm nhật ký của người khác.

Vì tò mò nên Vu Vũ Hàm đã mở quyển nhật ký đó ra.....

Cho tới sau này Vu Vũ Hàm vẫn hối hận khi động vào quyển nhật ký đó. Nếu không phát hiện, có lẽ hai người sẽ tiếp tục hạnh phúc bên nhau, chứ không đến nông nỗi như ngày hôm nay.

Hết chương 20.