Tra Công Biến Thành Thụ, Thuộc Tính Là Gì Đây?

Chương 17: Đoán không thấu

Vu Vũ Hàm ngậm cái dĩa, tỏ vẻ tội nghiệp nhìn Hướng Viễn Thần ngồi đối diện.

Hướng Viễn Thần lắc nhẹ ly rượu đỏ trong tay, ngửa đầu tu hết một lượt như muốn dập tắt hết lửa giận trong lòng. Uống xong liền cúi đầu liều mạng cắt miệng bít-tết, Vu Vũ Hàm cảm thấy lạnh cả sống lưng.

"Honey à, anh thấy không khoẻ sao?" Vu Vũ Hàm cẩn thận hỏi.

"Không sao, dù sao hiện giờ tôi có thật sự phản đối thì cũng chẳng thay đổi được gì."

Vu Vũ Hàm cảm thấy trong lời nói của Hướng Viễn Thần có ý gì đó, nhưng lại sợ hỏi linh tinh khiến hai người cãi nhau, chỉ có thể cúi đầu xuống. Rốt cuộc mình đã làm gì sai nhỉ?

"Tôi hỏi cái này, rốt cuộc cậu học mấy chuyện này ở trên bộ phim truyền hình nào vậy?" Hướng Viễn Thần cầm khăn giấy lau miệng, ngẩng đầu hỏi.

Vu Vũ Hàm thấy kinh ngạc, chẳng lẽ mấy cách học trên phim có vấn đề gì à? Nhưng vẫn đáp lại: "Chính là bộ phim [Bạn trai của tôi là đại gia] dạo gần đây em rất thích xem, theo dõi nó được gần một năm rồi, cuối cùng cũng kết thúc."

Nhận thấy lời nói của mình làm bầu không khí càng lạnh hơn, Vu Vũ Hàm nhanh chóng dừng lại.

Hướng Viễn Thần đang uống rượu, suýt chút nữa là phun đầy mặt Vu Vũ Hàm, vừa ho vừa nói: "Bạn trai của tôi là..... cái gì?"

Mặc dù Vu Vũ Hàm không biết mình làm gì sai, nhưng cậu cảm thấy kế hoạch hẹn hò hoàn hảo của mình hình như sắp toi rồi. Hướng Viễn Thần cũng rất nỗ lực để phối hợp với cậu, xem ra cậu phải bảo thủ hạ tìm thêm nhiều bộ phim thần tượng để tham khảo mới được.

Còn đang nghĩ ngợi lun tung, xe đã chạy đến trước nhà Hướng Viễn Thần.

"Tôi đi đây, mai gặp." Hướng Viễn Thần đẩy cửa xe rời đi.

Bàn tay muốn giữ lại của Vu Vũ Hàm hoàn toàn bị lơ, không phải khi về đến nhà sẽ có goodbye-kiss à? Sau đó càng hôn càng lâu, càng lâu thì lại càng nóng, tiếp nữa là hai người sẽ chạy vào nhà lăn giường. Vì sao lại như vầy, chả khoa học tí nào cả!

Nhìn chiếc xe thể thao ngày càng xa dần qua cửa sổ, Hướng Viễn Thần vô lực ngã xuống giường.

Thật ra hắn không hề trách Vu Vũ Hàm, dù sao thì cũng sống ở trong một gia đình giàu có từ nhỏ, có lẽ thứ tình yêu này nọ chỉ cần vung tiền là có cả mớ, không cần thì hất văng đi.

Có thể làm được như ngày hôm nay, hắn thật sự phải cảm ơn Vu Vũ Hàm, vì đã suy nghĩ tỉ mỉ như vậy vì hắn. Nhưng dù sao thì hắn cũng không phải con gái, không nhất thiết xoắn xuýt với mấy cái trò chưa chắc đã lãng mạn này.

Hướng Viễn Thần nghĩ nghĩ một lúc liền vật ra ngủ luôn.

++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Trong Vu gia.

Vu đại thiếu hét lớn hai chữ 'phế vật' với hơn mười mấy người trước mặt.

Mười mấy hắc y nhân cúi đầu xuống, đứng khép na khép nép, nhưng nội tâm lại đang kêu gào: Thiếu gia à, phim truyền hình không phải sở trường của bọn này đâu.

"Mấy người các cậu, ngay cả miêu tả một buổi hẹn hò đàng hoàng cũng không làm được, nuôi các cậu có lợi ích gì hả? Người đâu, vào kéo hết ra ngoài cho tôi!"

Hắc y nhân vô cùng đau khổ, nội tâm hét to: Oan quá!

Đột nhiên một người đàn ông mặc đồ ngủ sẫm màu, miệng ngậm điếu thuốc bước tới, trong tay còn cầm một cái CD.

"Con trai, mày xem đây là cái gì?" Người tới chính là ba ruột của Vu đại thiếu ----- Vu Chính Quốc.

"[Ngôi sao của cừu].'' Vu đại thiếu đọc từng chữ một.

"Nó kể về chuyện một người đàn ông đẹp trai nhiều tiền cưa đổ được tiểu mỹ nữ như thế nào, xem thử không?" Vu Chính Quốc quơ quơ cái CD trên tay.

Hai mắt Vu Vũ Hàm toả sáng, cướp lấy cái CD liền chạy thẳng tới phòng chiếu phim nhà mình.

"Lão gia anh minh." Sau khi đám hắc y nhân xúc động xong liền chạy đi mất hút.

Vu Chính Quốc thở dài, xem ra thằng nhóc này thật sự rơi vào bể tình rồi.

Buổi sáng, Hướng Viễn Thần mới vừa mở mắt ra liền nhận được tin nhắn của Vu Vũ Hàm.

"Anh cứ đợi tới cuối tuần đi nha."

Nhin thấy dòng tin nhắn này, nói không lo lắng là hắn giả, nhưng trong lòng lại tràn ngập mong chờ.

Khi nhận được hồi âm từ Hướng Viễn Thần, toàn bộ từ trên xuống dưới Vu gia đều nhìn thấy thiếu gia mang hai đôi mắt đen thui cười ngây ngô.

Có lẽ bởi vì ngày mai chính là cuối tuần, hôm nay Vu Vũ Hàm cũng không lại đây 'tuần tra' nữa, Hướng Viễn Thần vui sướиɠ tự tại, có thể chuyên tâm đi bận việc của mình.

Không ngờ là còn chưa tới nửa ngày, Vu Vũ Hàm đã tấn công tới đây.

"Xin hỏi vị nào là Hướng Viễn Thần, phiền ngài tới đây ký nhận lấy hoa."

Mặc dù trong văn phòng đã không còn ồn ào như lần trước nữa, nhưng khi mọi người thấy Hướng Viễn Thần bất đắc dĩ đi tới thì lại bắt đầu bàn tán.

Kết quả lúc nhận hoa Hướng Viễn Thần cũng nổi trận lôi đình. Đại gia của tôi ơi, sao lại đi tặng hoa cúc thế này.

Cảm thấy vô số con mắt đang đổ dồn về phía này, gân xanh của Hướng Viễn Thần càng nổi lên nhiều hơn, vừa muốn xoay người ném xuống, liền phát hiện một tấm thiệp rơi trên đất.

Bên trên viết:

[Gửi tới honey,

Lần trước nhất định rất đau đi. Lần này em đặc biệt tặng cho anh một bó hoa cúc, nếu không cần thì có thể để làm trà. Các cụ có câu 'ăn gì bổ nấy', anh......]

Còn chưa đọc xong, Hướng Viễn Thần quyết định ném mẹ vào thùng rác.

"Tiểu Thần, không sao đấy chứ, sắc mặt cậu không tốt tí nào." Một cô gái tốt bụng tới hỏi han.

Hướng Viễn Thần ngẩng đầu, nói với khoé miệng cứng ngắc: "Tôi ổn mà." Ổn tới mức muốn đánh chết Vu Vũ Hàm.

Nhưng dường như Vu Vũ Hàm đã hạ quyết tâm, cả ngày đều không xuất hiện, ngay cả cái xe bựa bựa kia cũng không xuất hiện đúng giờ nữa.

Hướng Viễn Thần bĩu môi, xoay người bước đi. Cái thằng nhóc kia nhất định là đang muốn hắn phải nhớ cậu tới mức đáp ứng mọi yêu cầu của cậu đây mà.

Nếu thật sự mong như vậy..... cứ mong tới hết đời luôn đi.

Lúc này Vu Vũ Hàm đang bị hai hắc y nhân nhìn chằm chằm, ngồi ở trên sô pha không thể nhúc nhích, hai mắt nước mắt lưng tròng.

Hu hu hu, cậu rất nhớ Thần Thần mà sao lại không cho cậu đi chứ.

Vu Vũ Hàm vừa muốn đứng lên, lại bị hai người hai bên ấn xuống.

Vu Chính Quốc lên tiếng từ phía sau: "Bình tĩnh đi, tiểu biệt thắng tân hôn, mày cứ nóng não lên làm quàng thì chỉ khiến người ta ghét thêm mà thôi."

Hắc y nhân gật gật đầu, quả nhiên là người từng trải có khác.

"Con không nhịn được." Vu Vũ Hàm vừa muốn đứng dậy là lại bị ấn xuống.

"Nhịn không được cũng phải nhịn!" Vu Chính Quốc quát, sau đó ngẩng đầu nhớ lại hồi ức: "Nhớ năm đó, ba theo đuổi mẹ mày, nhưng lúc đó còn quá non, kết quả là bị mẹ mày chơi trò nạt mềm buộc chặt mà quay ta vòng vòng trong lòng bàn tay của bà ấy, mày không thể giẫm vào vết xe đổ của ba nữa."

"Nhưng mà...... Con không thể nhịn đi WC được."

"......" Thằng nhóc đáng ghét này, suốt ngày phá vỡ tâm trạng ưu sầu của ba mày.

Hết chương 17.