edit: windy
Cả phòng luyện tập đều vang vọng lại tiếng “Cút” vừa rồi.
Hề Thời không đáp lại với người ở đầu bên kia, nói xong lập tức cúp điện thoại.
Trái tim ở ngực đạp loạn nhịp, cô thở phì phò, thậm chí cảm giác adrenalin của mình tăng vọt, tóc gáy dựng thẳng đứng. (Adrenalin là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm)
Không khí xung quanh giống như cực kì an tĩnh.
Hề Thời nhìn thấy kinh ngạc trong mắt 86.
Lại vẫn không có người nói chuyện.
Cùng lúc đó, trong phòng trực tiếp , mọi người nghe tới tiểu bạch hoa lúc trước đọc rap diễn cảm giờ lại hô “Cút” khác đến vậy, bị dọa sợ rồi.
Dáng người nhỏ nhắn, lại giống như ẩn chứa một năng lượng lớn.
Trong nguy hiểm lộ ra một chút non nớt, trong non nớt lại có một chút nguy hiểm.
Tiếp sau đó, màn đạn “66666” điên cuồng hiện lên.
[Vị trong điện thoại kia rốt cuộc là ai mà có thể làm cho em gái đáng yêu nóng nảy như vậy]
[Một từ này, có bao nhiêu hận đây]
[Chỉ có bạn trai cũ mới có thể kích phát ý chí chiến đấu của một cô gái thôi]
[Đúng….]
[Hu hu hu hu hu tôi đột nhiên rất muốn đi học rap mắng bạn trai cũ]
Mọi người xem trực tiếp: [… …]
Trong phòng luyện tập.
Hề Thời ngồi yên tĩnh, lại khôi phục bộ dáng nhỏ bé đáng thương bất lực giữa toàn bộ ác nhân.
86 nhìn cô, mày hơi hơi nhăn lên, biểu tình rất khó hình dung.
Icy quay một vòng bút trên tay, suy nghĩ, rồi nhàn nhạt nói ra mấy chữ: “Trẻ nhỏ dễ dạy.”
Đại Diệu ngay sau đó cũng mở miệng: “Chỉ là hơi thiếu từ ngữ một chút.”
86 nhìn về phía Hề Thời hồi lâu, sau cùng thở dài: “Khí thế cũng không tệ lắm.”
Trong rap battle, yếu tố quan trọng nhất, chính là khí thế của hai bên, muốn dùng khí thế để phá hủy phòng tuyến trong lòng đối thủ, áp chế đối thủ.
Cho nên có câu nói theo khí thế liền thắng.
Mà bọn họ muốn chính là kiểu khí thế ông đây giỏi nhất mấy đám các người vẫn là đám bỏ đi.
Từ câu nói “Cút” vừa rồi, với nữ thí sinh hơi đàn bà một tí, từ ngữ thiếu một chút, nhưng ở phương diện tiềm lực vẫn là có.
Ít nhất với rap battle vào cuối tuần này vẫn đủ dùng rồi.
Tính hiếu kì của 86 rất nặng: “Vừa rồi là ai gọi tới vậy?”
Hề Thời: “Ưm…”
Biểu tình của cô có vẻ khó xử.
86 cười, trực tiếp đoán: “Bạn trai cũ?”
Hề Thời cúi đầu nhìn tay, không nói gì.
Sau đó Icy trực tiếp duỗi cánh tay cầm lấy mũ trên giá đội lên đầu, một tay cốc lên đầu 86: “Chuyện chính đi.”
86 nâng nâng vành mũ, ngậm miệng.
Hề Thời yên lặng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sau đó cũng không biết là vì còn sợ hay là vì cái gì, cô liền tắt máy đi.
Nếu nói từ trước chỉ là đơn giản sẽ không còn xuất hiện với nhau nữa, như thế câu mắng vừa rồi, sẽ không lấy lại được nữa.
Giang Hành Triệt là người đàn ông cực kì kiêu ngạo còn tự phụ, không ai dám nói chuyện với anh như vậy, hoặc là nói, căn bản không có người dám nói chuyện với anh.
Cô cũng đã từng thấy thủ đoạn độc ác của Giang Hành Triệt, cực kì đáng sợ.
Nhưng Hề Thời cảm thấy bản thân mình không hối hận gì.
Rất cẩn thận duy trì mối quan hệ không bình đẳng nhiều năm như vậy, cho dù sau lưng cô bị anh dùng thủ đoạn tàn nhẫn để đối đãi, nhưng ít nhất cô cũng có thể an ủi chính mình, cô cũng không hèn mọn như thế, cô cũng từng cùng anh thẳng thắn mắng anh, hơn nữa còn là ở trước mặt rất nhiều người.
Hề Thời thoáng nhìn máy quay ở góc tường.
Sau khi học xong bài học cãi nhau xong, vì toàn lực ứng phó với cuộc thi rap battle cuối tuần, Hề Thời bị nhóm Lưu Quang lên kế hoạch huấn luyện tổng quát.
Bắt đầu từ cơ sở đi.
Đầu tiên ném cho cô mấy tư liệu về các rapper nổi tiếng thế giời, phải xem hết.
Sau đó là một xấp các từ thường dùng ở rap, cùng với mấy từ rap có chút kinh điển, cũng phải học xong.
Đám Icy sớm đã rap quen, thường ở cạnh nhau luyện tập và sáng tác, sau đó tới cuối tuần là có thể gặp được đối thủ, tìm kiếm tư liệu của bọn họ, sau đó căn cứ vào để lên kế hoạch.
Hề Thời ngồi vào bàn học ở góc phòng luyện tập, một mình thực hiện yêu cầu của nhóm.
Bộ dáng cô đeo tai nghe ngâm nga, thật sự rất giống học sinh cấp ba đang luyện từ đơn tiếng anh, nhưng mà cẩn thận nghe qua, cô đang ngâm nga chính là “Tôi ăn lẩu cậu ăn lẩu để đoán, cậu cười hề hề vì tôi nói lễ phép, tôi uống bia cậu uống bia bọt bọt…”
Hề Thời ở trong phòng luyện tập xem video hết một ngày, học từ một ngày, ở lại tới tận 9 giờ tối, đám Icy đều đi tới.
Hề Thời dọn dẹp “Bài vở” của mình lại, cũng chuẩn bị về ký túc.
Lúc này trực tiếp đều đã tập trung về ký túc, Hề Thời đang suy nghĩ đến siêu thị nhỏ mua chút gì về ăn với bạn cùng phòng, đạo diễn tổ tiết mục lại đột nhiên im lặng không một tiếng động tới vỗ vỗ bả vai cô.
Hề Thời hoảng sợ.
Đạo diễn nhìn ánh mắt phức tạp của Hề Thời lại nói: “Hề Thời, có người tìm cô, cô qua gặp một chút đi.”
“Ai?” Hề Thời theo bản năng hỏi.
Đạo diễn cau mày, đáp lại cô với ánh mắt cô cảm thấy là ai.
Hề Thời nhớ tới ngày hôm nay, lập tức hiểu rõ.
Trong lúc quay chương trình, các thí sinh đều đã ở trong ký túc, tuân theo quy định hoàn toàn bị khép kín lại, không cho phép có người tới hỏi thăm.
Nhưng cực kì rõ ràng, một vài người sẽ không chịu tuân theo những quy định này.
Hề Thời nói xong, đi theo bọn họ tới phòng nghỉ tổ đạo diễn.
Người nào đó hiển nhiên là vừa kết thúc một cuộc họp quan trọng nào đó rồi tiện qua đây, ngồi ở trên ghế sofa, tóc chải ra phía sau một cách chỉnh tề, lộ ra trán trơn bóng, đồ tây trên người thẳng thớm.
Trên bàn đặt một cốc trà nóng còn đang bốc hơi lên.
Đạo diễn đưa Hề Thời vào xong, cúi đầu chào hỏi người kia xong, sau đó lui về phía sau, cuối cùng đóng cửa phòng lại.
Hề Thời nghe thấy tiếng động, lập tức quay đầu thoáng nhìn cánh cửa đã bị đóng lại.
Sau đó lại quay đầu nhìn đến người đàn ông ngồi trên ghế sofa.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt, nhớ tới cách ăn mặc đầy cá tính của đám 86 lúc sáng, đột nhiên kinh ngạc hai kiểu người hai kiểu cách.
Thậm chí tuổi Giang Hành Triệt cũng không cách biệt với nhóm Lưu Quang lắm.
Phía đối diện, Giang Hành Triệt giương mắt.
Sau buổi tiệc đó, đã hai tháng, lại một lần nữa nhìn thấy Hề Thời.
Nếu không tính hôm nay anh ở trong phòng làm việc xem video cắt nối của cô khi tham gia cuộc thi mà nói. Nhìn thấy cô đứng giữa một đám chướng khí mù mịt, quả thật cực kì hấp dẫn ánh mắt người khác.
Hai tháng, câu đầu tiên lại là “Cút”.
Hề Thời mở miệng trước: “Giang tiên sinh.”
“Xin hỏi anh tìm tôi có chuyện gì.”
Lần đầu tiên Giang Hành Triệt nghe được Hề Thời gọi anh là “Giang tiên sinh”, mày hơi nhíu một chút, sau đó nhàn nhạt mở miệng hỏi lại: “Em cảm thấy sao?”
Hề Thời nghĩ đến chữ “Cút” lúc ban sáng.
Cô nắm tay móng tay chọc vào lòng bàn tay: “Tôi sẽ không giải thích.”
“Mặc kệ anh thấy thế nào, nhưng mà tôi sẽ không giải thích.”
Cô nói xong, Giang Hành Triệt lại ngoài dự kiến của cô, đột nhiên nở nụ cười.
Hề Thời khẩn trương nhăn mày lại.
Giang Hành Triệt ngồi, Hề Thời đứng, anh dựa vào lưng ghế, gác chân, bộ dáng cao cao tại thượng giống như đang nghe một cấp dưới báo cáo công việc.
“Hề Thời.” Anh mở miệng, “Có tiến bộ, nhiều năm như vậy, cuối cùng em cũng học được lạt mềm buộc chặt rồi hả.”
“Nhưng mà bộ dáng này sớm đã lỗi thời rồi.”
Hề Thời sửng sốt, đột nhiên nhớ tới mấy cảnh trong phim thần tượng, nam chính bởi vì bị nữ chính tát một cái, liền điên cuồng yêu nữ chính.
Hóa ra trong mắt Giang Hành Triệt, cô lúc này, đều là đang ngu ngốc học theo nữ chính phim thần tượng, lạt mềm buộc chặt.
Hề Thời nhìn người đàn ông kiêu ngạo trước mặt, ánh mắt rất sâu, lại đột nhiên cảm thấy buồn cười.
“Lạt mềm buộc chặt?” Cô cười đến mặt trắng xanh, “Giang tiên sinh đang nói chính mình sao?”
“Dù sao nói đến “Lạt mềm”, rõ ràng là Giang tiên sinh bắt đầu trước, từ hôn là lạt mềm tôi, sau đó chuẩn bị khi nào thì buộc chặt tôi vậy? Bây giờ sao?”
Sắc mặt Giang Hành Triệt cứng đờ.
Hề Thời: “Không có việc gì thì tôi đi đây.”
Cô xoay người, sau đó nghe thấy tiếng người đàn ông phía sau nghiến răng nghiến lợi nói: “Hề Thời.”
Hề Thời nghe được, đột nhiên đứng lại, quay người lại, hướng phía Giang Hành Triệt.
Cô quyết định nói rõ ràng.
Cô không biết có phải hôm nay xem nhiều rap battle quá nên có dũng khí không: “Giang Hành Triệt, anh nghe cho rõ đây, tôi không lạt mềm buộc chặt, bởi vì anh không đáng để tôi lạt mềm buộc chặt, tôi đã biết rõ rồi, tôi biết mình trước kia ở trong mắt anh là mặt hàng rẻ mạt thế nào, a… hiện tại lại là tu hú chiếm tổ chim khách lai lịch không rõ ràng nữa, anh thấy thế nào, dù là hàng rẻ mạt nhưng cũng là người, có hèn mọn thế nào cũng là người, không ai sẽ bị coi thường nhiều lần đâu, cho tới bây giờ tôi không nợ anh cái gì cả.”
Cô chưa bao giờ thiếu anh cái gì cả.
Hề Thời hít sâu một hơi, cảm tạ mình không nợ nần gì, cũng bởi vì không nợ, cho nên hiện tại mỗi một câu nói, đều có thể bình bình thản thản nói ra.
Cô nói: “Tôi không thích anh nữa rồi.”
“Nhắc lại lần nữa, anh hãy nghe cho kỹ, Giang Hành Triệt, Hề, Thời, không, yêu, anh, nữa.”
Như là bỏ xuống tất cả trọng trách, Hề Thời cảm thấy chưa từng có một giây phút nào, lúc cô đối mặt với Giang Hành Triệt, mà thấy thoải mái như bây giờ.
Giang Hành Triệt như ngây ngẩn cả người.
Bởi vì không thích, cho nên cũng không cần, Hề Thời nói xong, không để ý tới anh đang sửng sốt, xoay người đi tới cửa, kéo cửa ra, nhìn thấy chỗ mấy đạo diễn đứng cách đó không xa, Tề Chu, còn có bảo vệ tùy thân của Giang Hành Triệt.
Cô trực tiếp đi qua, nói một tiếng với đạo diễn: “Tôi về ký túc đây.”
Trong phòng truyền đến tiếng mảnh sứ vỡ vụn.