Hắn một tay nhấc áo khoác, một tay xoa cổ đi tới đại sảnh lầu một của cao ốc Tinh Huy, vừa vặn nhìn thấy Long Thu đang nói chuyện với một nam nhân. Nam nhân kia xem ra không tới ba mươi, đồ vest giày da tướng mạo anh tuấn, Đào Nhiên nói: "Tiểu Mỹ, hắn chính là Bạch Thiếu Huy sao?"
"Phải, hắn chính là Bạch Thiếu Huy."
"Xem ra quả thật rất không tệ, khó trách có thể làm nam chính." Đào Nhiên ở một bên quan sát.
Bạch Thiếu Huy cùng Long Thu nói mấy câu, nói xong liền đi. Long Thu mỉm cười cùng Bạch Thiếu Huy nói bye bye, sau khi hắn xoay người liền lập tức mặt mày âm trầm.
Vẻ mặt này không phải là biểu tình điển hình nhất của nữ phụ ác độc sao? Long Thu đã hắc hóa, giờ phải làm sao mới tốt. Đào Nhiên vẫn còn ở đây nghĩ ngợi lung tung, bên kia Long Thu đã ra khỏi cao ốc. Không kịp cân nhắc nhiều, Đào Nhiên vội vàng đuổi theo. Muốn ngăn cản Long Thu hắc hóa, ít nhất cũng phải quen biết nàng không phải sao, Đào Nhiên đã lãng phí không ít thời gian.
Long Thu một đường mang gió khí thế đi về phía trước, Đào Nhiên bước nhanh đuổi theo, "Aiz, chờ một chút."
Long Thu không chút phản ứng.
Đào Nhiên tiếp tục kêu: "Chờ một chút!"
Long Thu nghe, nàng xoay người nhìn Đào Nhiên đến gần mình, hỏi: "Cậu đang gọi tôi?"
"Phải." Đào Nhiên cười nói: "Cô còn nhớ tôi sao? Ngày đó tôi đi phỏng vấn, cô là giám khảo."
"Là cậu a." Long Thu nhớ lại Đào Nhiên, "Tôi nhớ ra rồi, cậu là cái người… trái táo nhỏ?"
"Ợ, tôi tên Đào Nhiên." Đào Nhiên đưa tay nói: "Chúng ta có thể làm bạn không?"
Long Thu nhìn kỹ Đào Nhiên, trong giọng nói mang hoài nghi: "Cậu biết tôi là ai không, cậu dựa vào cái gì làm bạn với tôi? Cậu muốn từ chỗ tôi đạt được cái gì?"
Đào Nhiên cười khan nói: "Tôi không nghĩ đạt được cái gì, tôi chỉ là muốn làm bạn với cô…"
Có mấy thiếu niên nghịch trào lưu ở một bên chơi ván trượt, ngay thời điểm Đào Nhiên đang thao thao bất tuyệt, có một thiếu niên trượt ván không khống chế vững, ván trượt dưới chân vèo một cái bay ra ngoài. Phương hướng ván trượt, vừa vặn bay về phía Long Thu.
Long Thu rất không kiên nhẫn nghe Đào Nhiên nói chuyện, nàng móc kính đen đeo lên, lộ chiếc cằm tinh xảo lại lãnh khốc ra bên ngoài.
"Tôi là CEO Tinh Huy, với thân phận bây giờ của cậu căn bản không có tư cách đơn độc nói chuyện với tôi. Hôm nay tới đây thôi, nếu như cậu thật có chuyện gì, có thể liên lạc trợ lý của tôi."
Đào Nhiên liếc thấy ván trượt kia bay tới, dưới tình thế cấp bách hắn kéo Long Thu ra sau lưng một cái, "Cẩn thận." Sau đó vào lúc ván trượt bay tới, theo thói quen hai tay bưng ngực, bảo vệ bộ vị mấu chốt.
"Oa cha!"
Ván trượt chuẩn xác không lầm đập trúng bộ vị mấu chốt giữa hai chân Đào Nhiên, Đào Nhiên trong nháy mắt che nơi đó quỳ xuống, lần đầu tiên trong đời biết cái gì gọi là nỗi đau mà cuộc đời nam nhân không thể chịu đựng nổi.
Long Thu nhìn Đào Nhiên quỳ dưới đất, nàng đưa tay đi đỡ Đào Nhiên, "Thế nào rồi, có sao không?"
Đào Nhiên hai tay bưng bít, sắc mặt đỏ bừng nói: "Còn… còn tốt?"
"Có thật không?" Long Thu nói: "Gân xanh trên trán đều nổi lên rồi kìa."
Tôi có đau hay không cô không nhìn ra được sao? Đào Nhiên run khóe miệng một cái, nói thật: "Tôi đau đến sắp cúp điện rồi."
Mấy thiếu niên chơi trượt ván bị một màn này làm sợ ngây người, bọn họ đứng ở trước mặt Long Thu cùng Đào Nhiên, mặt mày sợ hãi luống cuống. Long Thu ngữ khí không vui nói: "Ai cho phép các ngươi ở cửa cao ốc Tinh Huy chơi trượt ván? Trái táo nhỏ, cậu muốn đi bệnh viện không?"
"Bệnh viện thì không cần, đỡ tôi vào Starbucks nghỉ ngơi một chút đi." Đào Nhiên được Long Thu đỡ đi, hắn nói: "Tôi không phải tên trái táo nhỏ, tôi tên Đào Nhiên, Đào của Đào Uyên Minh, Nhiên của Mạnh Hạo Nhiên."
Long Thu đỡ Đào Nhiên vào bên trong Starbucks ngồi xuống, lần nữa hỏi: "Cậu thế nào rồi?"
Đào Nhiên buông lỏng xuống, "Tôi cảm giác tốt hơn nhiều rồi."
"Nhưng sắc mặt vẫn có chút kém."
"Có thể là bởi vì đói bụng." Đào Nhiên nói: "Từ giữa trưa ăn một khối bánh mì đến bây giờ còn chưa ăn bất kỳ đồ vật nào, trong lúc đó còn tập nhảy đến sáu tiếng."
Nể tình Đào Nhiên bởi vì mình mà bị thương, Long Thu xoay người đến quầy mua cà phê và bánh ngọt đưa cho Đào Nhiên. Long Thu nhìn Đào Nhiên ăn lang thôn hổ yết, có chút ghét bỏ nói: "Ở trước mặt nữ sĩ ăn như vậy, có phải có chút thất lễ không hả?"
Đào Nhiên dính một tầng bơ quanh mép, hắn giải thích: "Tôi ngày thường không như vậy, hôm nay chỉ là vì quá đói, hơn nữa bánh ngọt cô mua ăn quá ngon."
Long Thu nhếch mép một cái, nói sang chuyện khác: "Thực tập sinh mỗi ngày đều phải luyện tập vũ đạo thời gian dài như vậy sao?"
Đào Nhiên ba hai ngụm giải quyết xong khối bánh ngọt, nhấp một hớp cà phê nói: "Cũng không phải, chỉ là thời gian tôi luyện tập so với người khác nhiều hơn hai giờ mà thôi."
Long Thu có chút xúc động nói: "Cậu rất khắc khổ, không giống như tôi tưởng tượng."
Đào Nhiên hơi cúi đầu, giải thích: "Cũng không phải vậy, bởi vì động tác của tôi quá kém, cho nên lão sư phạt tôi tập nhiều hơn người khác hai giờ."
Long Thu: "…"
Giờ thì đừng nói khen ngợi, ngay cả an ủi cũng không nói ra được. Hơn nữa Long Thu lớn như vậy rồi trước nay chưa từng an ủi ai bao giờ, tất cả mọi người đều tâng bốc nàng thuận theo nàng, nàng cũng không cần học tập làm thế nào an ủi người. Nhưng mà bản lãnh nói móc người ngược lại rất xuất sắc, nàng nói: "Chỉ phạt một mình cậu? Ờ, vậy thì quá tệ, thứ cho tôi nói thẳng, cậu khả năng không có thiên phú trên phương diện này…"
Đào Nhiên không chú ý đến Long Thu móc mỉa, bởi vì gấu trúc Tiểu Mỹ đang nhắc nhở hắn.
"Ký chủ nhìn bên trái, người mặc váy màu xanh lá cây chính là Thôi Hiểu."
Đào Nhiên nghiêng đầu nhìn, thấy một nữ hài vóc dáng đơn bạc mặc váy xanh lá cây đứng ở chỗ đèn xanh đèn đỏ bên ngoài Starbucks. Da rất trắng, gương mặt cũng không tệ. Nhưng mà toàn thể hình tượng và khí chất đều không bằng Long Thu, Bạch Thiếu Huy thích như vậy?
Long Thu nói hồi lâu mới phát hiện Đào Nhiên cũng không nghe mình nói chuyện, trong lòng nàng có chút nổi nóng, bởi vì nàng cảm thấy cho dù mình nói móc phê bình, người khác cũng phải đàng hoàng nghe. Nàng theo tầm mắt Đào Nhiên nhìn, vừa vặn nhìn thấy Thôi Hiểu đứng ở nơi đó.
"Thôi Hiểu…" Long Thu thần sắc không rõ nói: "Cậu nhận biết Thôi Hiểu?"
"Ách… Nhận biết." Đào Nhiên nói: "Cô ấy là bạn học cao trung của tôi, không ngờ ở nơi này nhìn thấy, đã mấy năm chưa gặp."
Đào Nhiên không có nói láo, trong tiểu thuyết Đào Nhiên và Thôi Hiểu đúng là bạn học cao trung, nếu không Long Thu cũng sẽ không đặc biệt lựa chọn Đào Nhiên người mới này đi câu dẫn Thôi Hiểu.
Hết thảy phảng phất như đã được chú định, Long Thu nhìn thanh niên hai mươi mốt tuổi trước mắt, đột nhiên phát hiện hắn cũng rất sáng sủa đẹp trai. Một ý nghĩ ở trong đầu nảy mầm, sau đó liền lau không sạch nữa.
"Trái táo nhỏ." Long Thu nói: "Cậu có phải không muốn tiếp tục luyện tập vũ đạo nữa?"
"Tôi không tên là trái táo nhỏ, nói thật tôi quả thật không muốn luyện vũ đạo nữa, làm sao, cô muốn đổi cho tôi chỗ khác sao?" Đào Nhiên hỏi.
Long Thu cẩn thận hồi tưởng tư liệu của Đào Nhiên, "Cậu tốt nghiệp học viện điện ảnh xx, diễn xuất chắc cũng được chứ?"
Đào Nhiên bưng lên ly cà phê che giấu nói: "Khụ khụ, bình thường thôi."
"Hiện tại có một cơ hội đặt trước mặt cậu, Tinh Huy chuẩn bị đầu tư quay một đại chế tác điện ảnh, tôi có thể để cho cậu nhận vai nam chính." Long Thu ánh mắt lãnh khốc mang theo dụ dỗ nói: "Nhưng mà có điều kiện."
Đào Nhiên biết điều kiện của nàng, nói thật hắn không muốn làm chuyện này lắm, vì vậy hắn lặng lẽ hai tay bưng ngực nói: "Tôi biết cô là CEO Tinh Huy, là lão bản của tôi, nhưng mà tôi vẫn muốn nói, tôi kiên quyết không tiếp nhận quy tắc ngầm(*)."
(*) quy tắc ngầm: bao dưỡng, quan hệ lấy tài nguyên, xxx,…
Long Thu: "…"
Long Thu lớn đến bằng này chưa bao giờ cùng người nào tiến hành đối thoại như vậy, nàng nắm cái ly trầm mặc một lúc lâu, mới tìm được ngôn ngữ của mình.
"Ai muốn quy tắc ngầm nhà ngươi? Cũng không nhìn xem bản thân là hình dáng gì." Long Thu kiêu ngạo khiêng cằm nói: "Ta mà cần quy tắc ngầm ngươi sao?"
"Chẳng lẽ không phải sao?" Đào Nhiên nói: "Vừa rồi cô nói có thể cho tôi một vai nam chính, nhưng mà có điều kiện. Những lời này chẳng lẽ không phải ý tứ là, cô muốn dùng vai nam chính mua tôi, làm một ít chuyện không muốn người biết cho cô sao?"
Long Thu nhìn chằm chằm Đào Nhiên, mở miệng nói: "Đúng thì thế nào?"
"Đây chính là quy tắc ngầm a." Đào Nhiên mặt mày chánh khí lẫm liệt, "Tôi tuyệt không chấp nhận quy tắc ngầm."
"Được, vậy cậu cứ tiếp tục tập nhảy đi, nhân vật nam chính này tôi sẽ tìm người khác. Tôi nhớ cậu ký với Tinh Huy chính là hợp đồng năm năm đúng không? Cậu chờ mà nhảy năm năm đi." Long Thu đứng lên xoay người rời đi.
"Á không, cô đợi đã, cô đây là chuyên quyền lấy việc công làm việc tư dùng việc công báo thù riêng… Cô không thể như vậy…" Đào Nhiên liền co cẳng đuổi theo.
Long Thu nhanh như bay bước lên xe, Đào Nhiên hai tay vỗ cửa xe, "Cô không thể đối xử với tôi như vậy, tôi vừa rồi vì cô thiếu chút nữa trứng đều tét… Cô đừng đi, chúng ta thương lượng một chút đi mà…"
Long Thu quay kiếng xe xuống, ánh mắt lãnh khốc nhìn Đào Nhiên nói: "Hoặc là tiếp nhận quy tắc ngầm, hoặc là bị tuyết tàng(*)."
(*) tuyết tàng: nghệ sĩ bị hạn chế hoạt động sau đó dần rơi vào quên lãng.
"Cái này…" Đào Nhiên khổ sở nói: "Tôi chỉ là sinh viên mới tốt nghiệp, Long tổng cô rốt cuộc coi trọng tôi điểm nào?"
Long Thu nhìn Đào Nhiên nói: "Đương nhiên là do cậu thanh xuân anh tuấn." Thầm nghĩ nếu không phải bởi vì dáng dấp ngươi đẹp trai hơn Bạch Thiếu Huy, ta còn lâu mới nghĩ tới để cho ngươi đi câu dẫn Thôi Hiểu.
Tài xế taxi ở phía trước trợn to hai mắt, mẹ ôi, phú bà công khai quy tắc ngầm tiểu thịt tươi anh tuấn trẻ tuổi, là nhân tính mất đi hay đạo đức suy đồi?
Đào Nhiên còn do dự, tài xế trong lòng cỗ vũ hắn. Cố lên tiểu tử, tuyệt đối không được khuất phục trước mặt quyền thế!
"Vậy cũng được." Đào Nhiên nói: "Tôi đáp ứng cô."
Long Thu khóe miệng cong lên một nụ cười châm chọc, "Lên xe đi."
Sau khi Đào Nhiên lên xe tài xế đạp ga vèo một cái xông ra ngoài, giờ phút này tâm tình tiên sinh tài xế vô cùng phức tạp. Hắn vừa rồi tận mắt chứng kiến một linh hồn thuần khiết sa đọa, ở trong xã hội vật chất này, quả nhiên có tiền liền trở nên xấu xa, trở nên xấu xa liền có tiền. Nghĩ đến thời tuổi trẻ hắn cũng là một nam tử như gió xuân, tại sao không có phú bà nào muốn quy tắc ngầm hắn?
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴