Tháng sáu, nắng gắt như lửa.
Cẩm Trung tổ chức một buổi lễ cổ vũ các học sinh tham gia kì thi đại học, địa điểm ở hội trường, mỗi phụ huynh đều bắt buộc phải tham gia.
Tống Chi Lâm dành thời gian đến đây, ngồi bên cạnh Tống Oanh nghe trọng vẹn từ đầu đến cuối, cô là đại diện cho học sinh xuất sắc nên sẽ đi lên phát biểu và đọc lời tuyên thệ.
Xung quanh có không ít vị trí dành cho phụ huynh để trống, buổi lễ gần kết thúc, Tống Oanh mới nhìn thấy một người đàn ông mặc âu phục, giày da từ bên ngoài đi vào, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lâm Tống Tiện, ánh sáng phản chiếu lên tròng kính.
“Công ty có chút việc nên ba đến trễ.” Giọng nói của ông trầm trầm, nghiêng đầu nói với Lâm Tống Tiện, nam sinh chỉ nhìn lên sân khấu, vẻ mặt lạnh nhạt.
“Ông không đến cũng chẳng sao cả.”
Buổi lễ trường học kết thúc, nhóm người ra về. Hôm nay là thứ sáu nên được tan học về nhà luôn.
Tống Oanh và Tống Chi Lâm đi ra ngoài, hai người vừa đi vừa nói chuyện.
“Phải nhớ kĩ những lời giáo viên của con nói vừa nãy nhé, trước khi thi nhất định phải để tâm trạng mình thoải mái….” Ông dặn dò lại những nội dung trong buổi lễ vừa rồi, Tống Oanh đáp lời từng câu một, ánh mắt nhìn xung quanh, ở cổng trường cách đó không xa, bóng dáng của Lâm Tống Tiện và người đàn ông kia vừa khéo đập vào mắt cô.
Một chiếc Mercedes màu đen khiêm tốn đỗ trước mặt, hai người họ đứng đó, ở giữa có một khoảng cách, trông không hề thân mật.
Lâm Bồi Thâm nói gì đó mà Lâm Tống Tiện nhíu chặt mày, lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn.
Không lâu sau, bầu không khí trở nên lạnh lẽo, dường như Tống Oanh nghe được loáng thoáng một câu thế này.
“Chuyện của tôi thì tôi tự quyết định, trước kia mấy người không để ý, bây giờ cũng đừng nhúng tay vào.”
Bọn họ rõ ràng giải tán trong không vui.
Tống Oanh nhìn bóng lưng đi xa của Lâm Tống Tiện, cô im lặng hồi lâu, kéo theo sự chú ý của Tống Chi Lâm, ông nhìn sang theo tầm mắt của cô, động tác mở cửa xe cũng dừng lại.
“Sao vậy? Nhân Nhân.” Ông tò mò hỏi.
“Nam sinh kia là bạn học của con sao?”
“Đúng vậy ạ.” Tống Oanh lấy lại tinh thần, đáp lời, “Bạn học cùng lớp với con.”
Vì chuyện chiều nay, Tống Oanh về nhà mà tinh thần vẫn không yên ổn, lúc học tập cũng không tập trung được, suy nghĩ một lúc, cô vẫn cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Lâm Tống Tiện.
Không ai trả lời.
Qua rất lâu sau, bầu trời bên ngoài tối đi, Tống Oanh gọi vào số điện thoại của cậu, hệ thống nhắc nhở bên kia đã tắt máy.
Đến giữa trưa ngày hôm sau, Tống Oanh mới nhận được cuộc gọi từ Phương Kỳ Dương, cậu ta ở đầu bên kia đang rất hốt hoảng, luôn miệng nhờ vả cô.
“Tống Oanh à, cậu mau đến nhà anh Tiện đi, vừa rồi tôi lỡ miệng, anh ấy nổi trận lôi đình, đuổi hết bọn tôi ra ngoài rồi, tôi có hơi lo lắng, cậu đến xem anh ấy chút đi…..”
Cúp điện thoại xong, Phương Kỳ Dương khẽ thở phào, đám Trương Trạch bên cạnh còn đang oán trách, một đám người vừa bị Lâm Tống Tiện đuổi ra khỏi nhà, đang đứng bên lề đường hứng gió lạnh.
“Có chuyện gì xảy ra với anh Tiện vậy, đột nhiên nổi cơn giận như thế.”
“Không phải chỉ là khuyên anh ấy đổi chuyên ngành thôi sao, không đổi thì không đổi, làm gì mà giận cá chém thớt lên chúng ta chứ?”
“Bọn mày đừng nói nữa.” Phương Kỳ Dương than thở, “Đều do tao hết, quan hệ giữa anh Tiện và ba không tốt, tao còn đến đây làm mọi thứ rối tung lên.”
Trước đó Lâm Bồi Thâm đột nhiên liên lạc với cậu, đầu tiên là quan tâm hỏi thăm sức khỏe, lúc Phương Kỳ Dương đang vô cùng lo sợ thì nghe thấy giọng nói kiên nhẫn ôn hòa của người đàn ông.
“Dương Dương à, chú có chuyện này muốn nhờ cháu giúp….”
“Ngày hôm qua lúc nói chuyện với A Tiện, chú có nói vài câu khiến thằng bé không vui, bây giờ đến điện thoại cũng tắt máy, không chịu để ý đến cô chú, lát nữa cháu gọi bạn học đến tìm nó chơi cùng, thuận tiện khuyên nó giúp chú…..”
Lâm Bồi Thâm muốn Lâm Tống Tiện học chuyên ngành quản lí kinh tế, tốt nhất là thi vào mấy trường nổi tiếng trong nước, ông đã nghe ngóng được thành tích và nguyện vọng của cậu ở chỗ Từ Chân, với điểm số của cậu thì hoàn toàn có thể vào một trường đại học tốt hơn.
Dĩ nhiên Phương Kỳ Dương biết Lâm Tống Tiện muốn học cùng một trường với Tống Oanh, cậu không đồng ý ngay lập tức, chỉ nói mình sẽ thử xem sao, ai ngờ chân trước vừa cúp điện thoại, chân sau ba mẹ đã lập tức gọi cho cậu.
Người nhà họ có hợp tác cùng tập đoàn Bách Mộ, phần lớn thành tích hàng năm đều phụ thuộc vào tờ đơn của nhà họ Lâm, tùy ý quẹt vài nét bút đã có thể hoàn thành toàn bộ mức tiêu thụ mỗi năm.
Phương Kỳ Dương không thể làm gì khác, chỉ đành gọi điện thoại cho từng người với vẻ mặt đau khổ.
Trước khi đi, cậu còn cố ý mua một đống đồ ăn vặt và thức uống, đều là những món ưa thích của Lâm Tống Tiện lúc bình thường, khi đến cũng không dám nói nhiều, vì lúc Lâm Tống Tiện mở cửa ra thì sắc mặt đã không được tốt lắm rồi.
Trong căn phòng có thêm người nên không còn trống trãi lạc lỏng nữa, họ chơi mấy ván game với Lâm Tống Tiện, thấy tâm trạng cậu hơi tốt lên, Phương Kỳ Dương mới lên tiếng thăm dò.
“Anh Tiện, thật ra thì anh có từng nghĩ đến chuyện sau này sẽ quản lý công ty không, em cảm thấy chuyên ngành liên quan đến tài chính sẽ tương đối thích hợp với anh hơn đó.”
Lâm Tống Tiện dừng điều khiển trò chơi, thờ ơ liếc cậu ta, “Mày muốn nói cái gì?”
“Em nói là trường của em gái Tống có nhiều chuyên ngành như vậy, chắc hẳn anh cũng không nhất thiết phải học khoa học địa lí gì gì đó đâu, tùy tiện chọn những ngành khác cũng được mà.”
Phương Kỳ Dương không giấu được chuyện trong lòng, dứt khoát nói thẳng một mạch, Lâm Tống Tiện nghe xong thì không nói gì, chỉ ngồi im không nhúc nhích quan sát cậu ta.
Ánh mắt cậu lẳng lặng, dường như có thể nhìn thấu lòng người, nhìn đến mức lòng cậu ta đang sợ hãi không ngừng.
Phương Kỳ Dương không chịu nổi, quyết định vò đã mẻ thì không sợ nứt.
“Thật ra thì chú cũng muốn tốt cho anh thôi, anh nói xem nhà anh có một công ty lớn như vậy, ngoại trừ anh ra thì cũng chẳng có ai thừa kế, đến lúc đó lỡ đâu anh muốn tiếp quản thì học mấy ngành lung tung kia có hữu dụng gì đâu, sau này hẳn là anh sẽ không thật sự đi thăm dò mặt đất ở nơi rừng núi hoang vắng nhỉ.”
“Hóa ra hôm nay mày đến để thuyết phục tao thay ông ta.” Lâm Tống Tiện lạnh lùng cười một tiếng, ném máy trò chơi trong tay đi.
“Không phải…..” Cậu ta có hơi hoảng, cố gắng giải thích trong vô vọng, chỉ một giây kế tiếp, Lâm Tống Tiện đưa tay chỉ ra ngoài cửa.
“Đi ra ngoài.”
“Anh Tiện….”
“Đừng để tao phải nói lần hai.” Mặt cậu chẳng có một cảm xúc gì.
“Cút hết cho tao.”
Đám Phương Kỳ Dương còn chưa kịp thu dọn đồ đạc, ảo não rời đi, trước khi đi còn không quên đóng cửa cẩn thận giúp cậu.
Cuối cùng trong giây phút trước khi cánh cửa khép lại, cậu ta thấy Lâm Tống Tiện nắm trên ghế sofa một mình, ánh mắt không có tiêu cự như đang phát ngốc.
Khoảnh khắc đó, đột nhiên Phương Kỳ Dương vô cùng hối hận, dường như cậu đã làm sai rồi.
Lúc Tống Oanh đến, đám nam sinh kia ai cũng đang ngồi xổm dưới đất, ủ rũ cúi đầu, cũng chẳng dám đi về, Phương Kỳ Dương thấy cô đến thì ánh mắt chợt sáng lên, tựa như nhìn thấy cứu tinh vậy.
“Em gái Tống….” Cậu đứng lên, vội vàng đi tới.
Trước biệt thự, cánh cửa kia đóng chặt, Phương Kỳ Dương chậm rãi há miệng, lúc đang nghĩ cách để gõ cửa, chỉ thấy Tống Oanh đặt vân tay lên.
Tích một tiếng.
Cửa được mở khóa.
“Lần trước tớ đến đây đã lưu vào.” Tống Oanh nhìn về phía Phương Kỳ Dương đang sợ ngây người và giải thích, cậu ta nuốt nước bọt.
“Vậy tôi không quấy rấy nữa nhé.” Cậu ta dừng lại, trong mắt ẩn chứa sự trịnh trọng.
“Phiền cậu nói xin lỗi với anh Tiện thay tôi.”
Lâm Tống Tiện tự giam mình ở trong thư phòng.
Cả căn nhà không có chút âm thanh gì, lúc Tống Oanh đi vào, cậu còn đang tức giận, nằm trên ghế sofa bên cửa sổ nhỏ, dùng chăn che kín đầu, toàn thân được bao bọc kín đáo.
Bước chân của Tống Oanh rất nhẹ, cô đi đến, đưa tay vén tấm chăn mỏng màu xám tro trên đầu cậu ra.
Cậu thò tay từ bên trong ra, kéo kín chăn lại.
Lúc dưới lầu có âm thanh bấm vân tay, mật khẩu của căn nhà này chỉ có vân tay của hai người, Lâm Tống Tiện đã biết Tống Oanh đến.
Bên tai yên tĩnh một hồi, lâu sau không có âm thanh gì, hệt như người đã đi mất rồi vậy.
Lâm Tống Tiện cảm thấy hơi kì lạ, dần dần không đợi được nữa, mất kiên nhẫn vén một góc chăn xuống, sau đó, đối diện với đôi mắt ngậm ý cười ở phía trên.
Cậu mím khóe miệng, lúc định kéo chăn lên lại thì Tống Oanh nhanh tay lẹ mắt cản động tác của cậu.
“Cậu còn tính ở bên trong bực bội bao lâu, lát nữa sẽ thiếu oxi đó.” Cô nắm cổ tay cậu, sức lực nhẹ đến mức chỉ cần hất một cái là có thể thoát ra rồi nhưng Lâm Tống Tiện lại không làm gì cả, chỉ để mặc cho Tống Oanh lấy chăn trên người cậu xuống.
Cậu cụp mắt, buồn rầu, “Tâm trạng của tớ không tốt.”
“Tớ biết mà.” Tống Oanh ngồi xuống bên cạnh cậu, tay đặt trên đầu gối, hơi ra vẻ suy tư.
“Phương Kỳ Dương gọi điện thoại bảo tớ đến, cậu ấy vẫn luôn ở bên ngoài, vừa nãy gặp ở cửa, cậu ấy nhờ tớ nói xin lỗi cậu thay cậu ấy.”
Lâm Tống Tiện không lên tiếng, ngồi ở đó trầm mặc không nói một lời, Tống Oanh nghiêng đầu nhìn cậu.
“Cậu ấy không cố ý đâu.” Cô trình bày dựa theo sự thật.
“Đầu óc Phương Kỳ Dương hơi đơn giản, nói chuyện hay làm việc gì cũng không cân nhắc nhiều, có lúc sẽ bị người khác giựt dây chỉ với vài ba câu nói, đầu óc nóng nảy trở nên kích động.”
“Vừa nãy lúc cậu ta khuyên nhủ, tớ cảm thấy rất có lý.” Lâm Tống Tiện nghe xong lại cảm thấy tức giận, vẻ mặt giễu cợt.
“Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào.” Tống Oanh nghiêm túc nhìn cậu chăm chú, nói một cách trịnh trọng.
“Tớ sẽ ủng hộ bất kì quyết định nào của cậu.”
“Tốt hay xấu, chỉ cần là chuyện cậu muốn làm thì tớ sẽ luôn ở bên cạnh cậu.”
“Nhân Nhân.”
Một hồi lâu sau, cậu gọi tên cô, gối đầu lên chân nằm trong lòng Tống Oanh, nhắm mắt lại.
“Tớ thật sự rất tức giận.” Cậu nói như vậy.
“Người đàn ông kia làm tớ tức giận, Phương Kỳ Dương lại càng làm tớ tức giận hơn, sáng sớm cậu ta kêu tớ dậy, sau đó còn thuyết phục tớ thay Lâm Bồi Thâm.”
“Đừng tức giận.” Ngón tay Tống Oanh vuốt nhẹ trên khuôn mặt cậu, gọi cậu.
“A Tiện.”
Cậu không nói, lông mi lẳng lặng dựng lên, tạo một cái bóng ở hốc mắt.
“Tiện Tiện.” Cô chớp mắt mấy cái, lại kêu thêm tiếng nữa.
“Nhóc Tiện?”
Người nằm đó vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không có phản ứng gì, Tống Oanh nghiêng đầu, nghĩ ngợi một lúc.
“Bé cưng?”
Cậu nghiêng người, vùi mặt vào bên hông cô, tai đỏ lên.
Giọng nói nặng nề vang lên, “Đừng gọi tớ như vậy.”
“Ừm.” Tống Oanh kéo dài âm đuôi, đáp lời cậu, nụ cười trên mặt càng lan tràn.
“Nghe cậu hết.”
Lúc Phương Kỳ Dương gọi điện thoại đến, Tống Oanh đang cắt trái cây trong phòng bếp, còn người ngồi ở phòng khách thì đang xem Spongebob SquarePants, giọng nói dễ dàng nhận biết của Patrick Star từ bên ngoài truyền vào.
“Anh Tiện ổn chưa? Vẫn còn tức giận sao?” Cậu ta lo lắng, với kinh nghiệm lúc trước, có lẽ Lâm Tống Tiện sẽ có sắc mặt không tốt suất một tuần lễ, nghĩ đến việc sắp phải đối mặt với những cơn mưa máu gió tanh kia, Phương Kỳ Dương lại sầu muộn đến mức nếp nhăn trên mặt càng nhiều hơn.
“Cậu ấy tạm ổn rồi.” Tống Oanh nghe vậy thì liếc nhìn ra bên ngoài, người nào đó đang say sưa nhìn TV chằm chằm, trong tay còn cầm một hộp sữa tươi đang uống.
“Vậy có còn nổi giận không? Có ném đồ lung tung không? Có bảo cậu cút đi không?” Cậu ta ném ra một chuỗi câu hỏi liên tiếp đầy lo âu, Tống Oanh hơi chần chứ.
“….. Không có.”
“Thật hay giả vậy? Ơ này, hình như tôi nghe thấy âm thanh gì đó….” Phương Kỳ Dương nghe được động tĩnh nhỏ xíu ở đầu bên kia, tập trung tinh thần lắng nghe cẩn thận, đúng lúc này, Lâm Tống Tiện xoay đầu lại kêu cô.
“Nhân Nhân, tớ muốn ăn trái cây, cậu cắt xong chưa?” Dường như cậu vẫn còn hơi tủi thân, giọng nói vô thức nũng nịu.
“Cậu mau cắt mang đến đây đi, rồi xem tivi cùng tớ.”
“Được, tớ đến ngay.” Tống Oanh kêu, sau đó chuẩn bị cúp điện thoại, không định nói nhiều với cậu ta nữa.
“Cậu ấy kêu tớ rồi, cúp trước nhé.”
“Này —— Đợi một chút……” Phương Kỳ Dương còn chưa dứt lời, Tống Oanh đã cúp điện thoại một cách vô tình, âm thanh tút tút truyền đến, cậu ta cầm điện thoại rơi vào mông lung, nếu như cậu ta không nghe lầm thì hình như âm thanh vừa rồi phát ra trong Spongebob SquarePants nhỉ?
Cậu ta bị vứt bỏ ở bên ngoài mà anh Tiện ngông cuồng [1] lại đang ở trong nhà xem phim hoạt hình cùng Tống Oanh.
[1] Gốc lát “二五八万”: là một thứ rất quan trọng trong mạt chược, không có nó thì không thắng được, nhưng có nó rồi thắng vẫn không lớn. Người ta thường dùng cụm này để chỉ những người kiêu ngạo, ngông cuồng.
Quá đáng.
Tấm bảng đen trong góc phòng học, càng số càng ngày càng giảm bớt, ngày đếm ngược càng lúc càng gần.
Thời tiết cũng trở nên khô nóng hơn, sau giờ trưa là thời gian khiến người ta buồn ngủ nhất.
Từ sau lần Lâm Tống Tiện nổi giận đó, Phương Kỳ Dương không dám nói đến chuyện nguyện vọng nữa, mỗi ngày đều ở bên cạnh cậu phục vụ lấy lòng, đền bù cho sai lầm mình gây ra, an ủi đáy lòng bị tổn thương của cậu.
Đối với chuyện này thì Lâm Tống Tiện tiếp nhận toàn bộ nhưng lại không hề đề cập đến chuyện tha thứ cho cậu ta.
Phương Kỳ Dương nghi ngờ cậu nhân cơ hội để chèn ép mình nhưng lại không có chứng cứ.
Gần đây tại một trường cấp ba trong thành phố xảy ra sự kiện có một học sinh lớp mười hai đã nhảy lầu vì áp lực quá lớn, mặc dù được phát hiện kịp thời nhưng cuối cùng không cứu được, chuyện này cũng thu hút vô số sự chú ý.
Giờ nghỉ trưa ngày hô, nay, trường học đã mời một nhà tâm lý học nổi tiếng trong nước đến, mở một buổi tọa đàm ở hội trường, để giải quyết những vấn đề tâm lí trong lòng các học sinh lớp mười hai.
Trên nguyên tắc là mọi người đều phải đến tham gia, nhưng chỉ là buổi tọa đàm đó quả thật rất nhàm chán, kiên trì không đến nửa giờ, Lâm Tống Tiện đã ngáp liên hồi, cậu kéo Tống Oanh lén chạy ra ngoài, quay về phòng học.
Vừa tiến vào thì phát hiện đã có mấy người ngồi bên trong từ sớm, đang học tập làm đề, họ nở nụ cười hiểu rõ lòng nhau.
Tống Oanh cũng lật quyển đề mô phỏng hồi sáng chưa làm xong ra, ngồi ngay ngắn chuẩn bị làm bài, sự mệt mỏi tràn ngập trên khuôn mặt Lâm Tống Tiện, cậu ngáp ngắn ngáp dài, tựa vào bả vai cô và nhắm mắt.
“Mệt quá.”
“Tối hôm qua cậu làm gì à?” Tống Oanh vừa giải toán vừa hỏi, Lâm Tống Tiện lẩm bẩm, “Tớ không ngủ, buồn phiền.”
“Vậy cậu tranh thủ ngủ một lúc đi, buổi chiều phải nghiêm túc nghe giảng bài đó.”
“Ừm….” Cậu đáp, dần dần cũng chẳng có âm thanh gì nữa.
Máy điều hòa trong phòng học đang mở, phát ra tiếng động nhẹ, đầu bút viết trên mặt giấy tạo nên tiếng xoạt xoạt, hiếm khi vào giờ trưa mà lại yên tĩnh như vậy.
Lâm Tống Tiện nhanh chóng ngủ say, trên người Tống Oanh có mùi hương khiến tinh thần người ta thư thả, đó là mùi nhàn nhạt từ quần áo, xen lẫn hương sữa bò, không có bất kì tạp chất gì. Về sau Lâm Tống Tiện mới biết, sở dĩ có mùi đó là vì cô vẫn luôn bôi phấn em bé.
Đồng hồ trên tường kêu tích tích, mặt trời chuyển dời từ chính giữa ra đằng sau, không biết đã qua bao lâu, giấc mơ đi đến kết thúc rồi biến mất.
Lâm Tống Tiện tỉnh lại, trong giây phút mở mắt ra, đầu óc cậu mơ mơ màng màng, khi ngửi được mùi thơm quen thuộc, cậu muốn tiến đến gần người cô hơn theo bản năng, vùi mặt vào cổ cô ngửi ngửi, Tống Oanh phát hiện ra nên quay đầu, hai khuôn mặt bất ngờ gần nhau, dường như chỉ một tích tắc sau đã có thể hôn nhau.
Hai người kinh ngạc đối mặt nhau, thời gian như bị bấm vào nút tạm dừng, cả người trống rỗng trong mấy giây.
Tống Oanh kịp phản ứng lại trước, thu hồi vẻ mặt ngây ngốc, lui ra phía sau, lúc đó Lâm Tống Tiện cũng hoàn hồn, lập tức ngồi thẳng người lên.
Cậu mất tự nhiên xoa xoa sống mũi, mắt cụp xuống, giọng nói mơ hồ.
“Vừa rồi tớ còn ngái ngủ…..”
“Không sao.” Tay cầm bút của Tống Oanh khựng lại, nhẹ nhàng lặp lại thêm một lần.
“Không việc gì cả.”