Chương 27: Phong Khởi
" Bạch Đường chủ ta biết ngươi một đại Mỹ Nam , ta đã sớm cưới về làm phu quân, chỉ tiếc ta đã có Liên Đình " Lam Phượng Hoàng không lo uống rượu , chỉ lo mê luyến nhìn Bạch Ngọc Minh ." Khụ Khụ , ta có nói chúng ta lấy nhau bao giờ " Dương Liên Đình lên tiếng bát bỏ , thật hết cách với nữ nhân này .
" Không bằng chúng ta tối nay liền động phòng cưới sau " Lam Phượng Hoàng chớp mắt quăn mị nhãn về phía Dương Liên Đình .
" Nữ nhân ngươi ăn nói hồ đồ gì đó " Dưong Liên Đình không biết giấu mặt mũi đâu với nữ nhân không biết thẹn này .
" Hai người thật là có tướng phu thuê , ta chúc các người sớm sinh quý tử " Bạch Ngọc Minh nhìn bọn họ cãi nhau thật không biết nói sao , không khỏi nhép môi cười .
———
" Doanh Doanh , ta đối xử thế nào với ngươi " Đông Phương Bất Bại hỏi người trước mặt
" Đông Phương thúc thúc đối sử rất tốt với ta " Nhậm Doanh Doanh nói thật lòng mình nghĩ
" Sao ngươi phản bổi bổn toạ " Đông Phương Bất Bại
" Thân là con , Doanh Doanh chọn phụ thân tuyệt không có ý phản thúc thúc " Nhậm Doanh Doanh
" Ngươi đi đi , đừng để bổn toạ gặp lại " Đông Phương Bất Bại .
" Đông Phương thúc thúc bảo trọng " Nhậm Doanh Doanh quay bước rời đi , ngươi nên trách hắn chọn ngươi không phải ta , ta kiến ngươi mất tất cả .
—————
" Bạch Đệ , ngươi còn thân mang trọng thương không nên uống nhiều rượu " Dương Liên Đình Thấy Bạch Ngọc Minh liên tục uống rượu phiên bảo .
" Dương đại ca , ta gần hơn nữa tháng không được uống rượu ngươi để cho ta uống đi , nàng ấy không cho ta uống rượu , toàn uống thuốc khổ chết ta " Bạch Ngọc Minh đang tranh thủ không có Đông Phương Bất Bại uống vài ly rượu .
" Ta nói Bạch Mỹ Nam ngươi làm sao lại thích giáo chủ hay là giáo chủ ép ngươi , cần ta tẩu tử này giới thiệu cho vài cô ngươi không " Lam Phượng Hoàng vỗ vai Bạch Ngọc Minh nói .
" Lam Phương Hoàng ngươi giới thiệu đại ca ta đi , ta không có phần phúc hưởng say nằm gối mỹ nhân " Bạch Ngọc Minh nghe Lam Phượng Hoàng nói muốn sặc rượu ngươi làm thế khác nào muốn đẩy ta chỗ chết .
" Giáo ...." Lam Phương Hoàng đang mở to mắt nhìn Đông Phương Bất Bại đang nhìn mình cười lạnh cả xương sống .
" Là ai dám đoạt bổn công tử rượu " Bạch Ngọc Minh cầm ly rượu kề vào miệng chưa kịp uống đã bị lấy mất lên tiếng la tưởng Dương Liên Đình Đùa .
" Bổn Toạ cấm ngươi uống rượu , người còn dám ở đây uống rượu " Đông Phương Bất Bại nàng nhìn trầm Bạch Ngọc Minh .
" Nàng nàng sau tới đây , ta chỉ muốn uống có một ly không tin hỏi bọn họ " Bạch Ngọc Minh nói chỉ về hai người kia " Hai người mau nói ta nói đúng không "
" Đúng , Đúng "
" Giáo Chủ , Bọn Thuộc hạ cáo lui " Dương Liên Đình lui Lam Phương Hoàng bỏ chạy .
" Đông Phương , nàng đang suy nghĩ gì " Bạch Ngọc Minh nhìn Đông Phương Bất Bại míu mày vẽ mặt trầm tặng , đưa tay kéo ngồi sát bên mình .
" Nhậm ngã hành sắp tấn công lên Hắc Mộc Nhai, Hướng Vấn Thiên với Thượng Quan Vân cùng hắn cấu kết " Đông Phương Bất Bại nói ra tin tức Ảnh vừa báo .
" Còn có ta ở đây , ta sẽ cùng nàng đối mặt , không thể bọn họ làm hại nàng " Bạch Ngọc Minh an ủi .
" Chuyện này bổn toạ tự có thể đối phó , ngươi lo dương thương thế mình , vết thương ngoài da mới lành nội thương còn rất nghiêm trọng , còn uống rượu " Đông Phương Bất Bại trách mắng .
" Đông Phương giải quyết xong Nhậm Ngã Hành , nàng gả cho ta Bạch Ngọc Minh làm nương tử được không " Bạch Ngọc Minh nắm tay Đông Phương Bất Bại chân thành nói .
" Minh nhi ta ...." Đông Phương Bất Bại nhìn thấy ánh mắt trong thành Bạch Ngọc Minh không biết sao vẫn do dự vằn vặt trong lòng .
" Ta về phòng nghĩ ngơi , nàng cũng nên về nghĩ ngơi không còn sớm " Bạch Ngọc Minh nghe Đông Phương Bất Bại do dự hắn cũng không muốn làm khó nàng , tự biết bản thân không bằng người kia , xoay người rời đi .
" Minh nhi ta không muốn lòng còn người khác gả ngươi , ta phát hiện ta chưa quên được hắn , chờ ta quên được hắn sẽ toàn tâm toàn ý làm nương tử ngươi " Đông Phương Bất Bại nhìn Bạch Ngọc Minh rời đi từ bước chân nặng nề , tâm nàng cũng đau lắm , như nàng không biết mình nên nói gì , chỉ biết đứng nhìn ngươi đi mất .
————
" Minh nhi đã ba ngày không đến gặp nàng , kêu người mời cũng từ chối không đến né tránh nàng " Đông Phương Bất Bại nàng nghĩ càng không ổn . Nàng quyết đi kiếm Bạch Ngọc Minh .
" Tham Kiến giáo chủ "
" Mấy ngày nay , Bạch Đường chủ hắn làm gì " Đông Phương Bất Bại tra hỏi các thị vệ canh gác
" Bẩm giáo chủ , Bạch Đường Chủ Uống Tửu Lợi Hại "
Đông Phương Bất Bại Đẩy Cửa Đi vào .
" ngươi đây là hành hạ bản thân , hay làm cho bổn toạ xem " Đông Phương Bất nhìn người trước mặt dựa vào thanh giường tay cầm bình rượu
" Hoa phi hoa, vụ phi vụ,
Dạ bán lai, thiên minh khứ.
Lai như xuân mộng kỷ đa thì,
Khứ tự triêu vân vô mịch xứ
Đông Phương Bất Bại , ta làm thế nào cũng không bằng một phần của hắm trong tim nàng , lúc trước nàng hôn hắn ta đều thấy , nàng thật ra không thương ta quá dù một lần " Bạch Ngọc Minh say , không thể kìm nén được nữa .
" Minh nhi làm sao ngươi biết ta hôn hắn , Minh nhi cho ta thời gian , ta không muốn làm tổn thương người chờ ta toàn tâm gả cho ngươi thế nào " Đông Phương Bất Bại lại gần ôm người kia vào lòng mình hóng
" Ta mệt , Muốn Ngủ phiên Đông Phương Giáo Chủ trở về " Bạch Ngọc Minh đẩy ra Đông Phương Bất Bại tự mình nằm lên giường ra lệnh đuổi khách .
" Minh Nhi để ta bồi ngươi cùng ngủ " Đông Phương Bất Bại leo lên giường nằm kế người kia , nàng biết nếu nàng bỏ đi có khả năng sẽ không gặp được hắn .