Thiên Ký

Chương 34: Trận Chiến Cuối Cùng

Thiên Hoa cùng Từ Nhược Tuyên ngày hôm sau liền đi đến núi Thánh Nữ, trên đường đi lại vô tình nhìn thấy Hắc Tình, ba người liền hội tụ.

Hắc Tình nhìn Thiên Hoa "Sao ngươi còn ở đây ?"

Thiên Hoa kì lạ nhìn thái độ của Hắc Tình "Ngươi như vậy là có ý gì ?"

Hắc Tình lại nghĩ là Thiên Hoa biết rồi nên mới không tim cách báo cho nàng "Đại ca dẫn ma tộc đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ thiên tộc, ta nghĩ hắn sắp đến rồi"

Thiên Hoa nghe vậy, liền đáp "Trận chiến thiên ma lần này ngươi đừng xen vào"

Hắc Tình gật đầu, dù cho nàng cũng không nỡ nhìn trời đất hỗn loạn.

Thiên Hoa nhận được sự đồng ý của Hắc Tình, liền yên tâm. Dù sao Hắc Tình cũng từng giúp đỡ nàng rất nhiều, nàng không muốn phải cùng Hắc Tình đối đầu nhau.

"Vậy ta đi trước"

Thiên Hoa vừa xoay người, Hắc Tình liền giữ tay Thiên Hoa "Cẩn thận"

Từ Nhược Tuyên ở bên cạnh, liếc nhìn bàn tay đang nắm tay Thiên Hoa, không nói gì.

Thiên Hoa nhìn Hắc Tình, mỉm cười đáp "Ta đi đây"

Thiên Hoa và Từ Nhược Tuyên rời đi, Hắc Tình ở phía sau nhìn theo, khẽ thở dài rồi biến mất.

Thiên Hoa cùng Từ Nhược Tiên đi đến tượng Thánh Nữ, nơi này so với mười năm trước không thay đổi, tiên khí vẫn rất nhiều.

Chợt, Từ Nhược Tuyên lên tiếng "Thiên Hoa"

Thiên Hoa đang đứng trên đỉnh núi, nhìn xuống vực thẳm mà nàng đã từng nhảy, suy nghĩ con người của Trịnh Thuỵ Hàm thật can đảm quá đi. Sau đó lại nghe người bên cạnh gọi tên, xém tí nữa là nàng đã nhảy tiếp xuống vực.

Thiên Hoa ôm tim, nhìn sang Từ Nhược Tuyên "Hù chết ta …", rồi cười cười nói "Nhược Tuyên … sao vậy ?"

Từ Nhược Tuyên khinh thường nhìn Thiên Hoa, thật không muốn tin nữ nhân này đã là thượng thần "Mười năm trước ta quay lại đây vì muốn thay người chôn cất Lục Huyền Vũ, nhưng khi trở lại, ta không nhìn thấy nàng", Từ Nhược Tuyên là đang muốn hỏi Thiên Hoa khi đó đã để thi thể của Lục Huyền Vũ ở đâu.

Thiên Hoa hai tay chắp sau lưng, thở dài, nàng đã lịch kiếp nhiều lần, duy chỉ có lần này nàng lại không thể quên bất kì người nào mà Trịnh Thuỵ Hàm đã từng gặp gỡ "Ta đã đưa sư tỷ đi"

Sau khi Thiên Hoa lịch kiếp trở về, nàng liền tìm đến núi Thánh Nữ để đem thi thể của Lục Huyền Vũ về Thiên tộc an táng.

Thiên Hoa nắm tay Từ Nhược Tuyên đi đến đứng trước tượng Thánh Nữ, nhìn nàng mà nói "Trong thời gian một năm ta ở đây, ta luôn cảm thấy bức tượng này kì lạ. Tuy nó luôn toả ra tiên khí nhưng công chúa ma tộc khi vào đây vẫn không bị ảnh hưởng gì"

Từ Nhược Tuyên mỗi khi đến đây cũng bắt đầu để ý tượng đá này, nên khi thấy Thiên Hoa có cùng suy nghĩ với nàng, Từ Nhược Tuyên liền lên tiếng "Cho nên ngươi nghi ngờ tiên khí xuất phát từ Song Băng Kiếm ở bên trong bức tượng đã bị phong ấn, nên tiên pháp của nó mới không tác động được đến yêu ma ?"

Thiên Hoa gật đầu "Dù gì chúng ta cũng cùng nghi ngờ nó, ta nghĩ sẽ không sai …"

Nói xong, Thiên Hoa rút kiếm, thẳng tay chém bức tượng trước mặt, nhưng bức tượng vẫn như vậy nguyên vẹn.

Từ Nhược Tuyên nhìn Thiên Hoa, sau đó lấy ra thanh kiếm của Lộ Song Vũ mà chém vào tượng Thánh Nữ. Bức tượng lập tức bị đứt làm đôi, Song Băng Kiếm cũng từ bên trong, bay lên không trung …

Tượng đá Thánh Nữ do Tô Vân Ngọc tạo ra, tương truyền vạn kiếm chém không đứt, song chỉ có duy nhất một thanh kiếm là có thể chém đứt mọi thứ trên đời … đó là thanh Tuyệt Tình của Lộ Song Vũ.

Thiên Hoa và Từ Nhược Tuyên sau khi tìm được Song Băng Kiếm, cả hai liền nhìn nhau mỉm cười. Có song kiếm trong tay, ma tộc khó có cơ hội trở mình.

Thiên Hoa nôn nóng, muốn mau mau kết thúc chuỗi sự việc này, liền chạy đến cầm lấy hai thanh kiếm.

Từ Nhược Tuyên lo lắng Thiên Hoa xảy ra chuyện nên liền nắm tay nàng, kéo lại "Thiên Hoa, thiên tộc ngươi là thanh long nên đừng động vào song kiếm"

Chỉ có hệ băng mới có thể sử dụng Song Băng Kiếm. Mà từ khi Tô Vân Ngọc tự vẫn thì ngoại trừ thiên đế, người duy nhất trong thiện hạ thuộc hệ băng là Từ Nhược Tuyên.

Thiên Hoa đứng lại, quay người nhìn Từ Nhược Tuyên "Thật ra không phải cứ chung sắc tộc thì mới là gia đình", sau đó lại mỉm cười đáp "Nhược Tuyên … ta là bạch long …"

Ở thiên giới, cứ một trăm vạn năm thì sẽ có một bạch long được sinh ra để kế nhiệm ngôi thiên quân.

Thiên Hoa là bạch long đời thứ mười một của thiên tộc, người có khả năng điều khiển hệ kim và băng.

Việc Thiên Hoa là bạch long chỉ có thiên giới của nàng biết, bởi vì khi xưa, Thiên Hoa bản tính ham chơi, sợ sẽ làm mất mặt thiên tộc nên nàng đã rất biết điều, không hề khoe khoang thân phận của nàng cho ai nghe.

Từ Nhược Tuyên nhìn Thiên Hoa, không biết nữ nhân này còn bao nhiêu chuyện đang giấu nàng, mỗi một lần phát hiện đều là chuyện kinh động.

Thiên Hoa không nhìn thấy Từ Nhược Tuyên trả lời, liền nắm tay Từ Nhược Tuyên "Đi thôi, song kiếm phải nhận chủ thì chúng ta mới có thể thuận lợi đánh nhau với ma tộc"

Từ Nhược Tuyên gật đầu, cùng Thiên Hoa mỗi người một thanh kiếm, tay cả hai đều đang nắm chặt ở phần cán, chuẩn bị lấy kiếm về phía mình.

Cả hai vừa lấy kiếm vừa vô cùng hồi hộp, chỉ cần Song Băng Kiếm không đánh bọn họ ra thì chúng đã đồng ý đi theo họ …

Căng thẳng qua đi, Song Băng Kiếm rốt cuộc cũng nhận chủ.

Thiên Hoa cầm băng kiếm trong tay, mỉm cười nhìn Từ Nhược Tuyên … chỉ sợ sau trận chiến này, nàng và Từ Nhược Tuyên lại phải xa nhau.

Hắc Phong cùng Hắc Tịch dẫn theo ma tộc đánh vào Tru Tiên Đài.

Đáng lẽ đây chỉ là trận chiến giữa ma tộc và thiên tộc, nhưng vì ma tộc đã gây hứng với cả tu tiên giới, nên hiện tại, không chỉ có thiên tộc xuất binh, mà vũ tộc, long tộc và hồ tộc cũng không thể ngồi yên.

Thiên Hàn đứng đầu đội quân thiên tộc, nhìn Hắc Tịch "Đây là ân oán riêng của chúng ta, vì sao phải làm ảnh hưởng đến cả tu tiên giới ?"

Hắc Tịch nhếch môi "Ta muốn cho môn đồ của các ngươi biết thế nào là sức mạnh của ma tộc chúng ta"

Dứt lời, Hắc Tịch dơ tay lên, lòng bàn tay hướng lên trời, một cái chảo khổng lồ xuất hiện trên bầu trời.

Chiếc chảo to nên che cả bầu trời, hiện tại chỉ còn bóng tối bao quanh xen lẫn âm thanh chém gϊếŧ.

Dung Phượng lập tức lên tiếng "Phát quang kiếm"

Đồng loạt các môn đồ ở tu tiên giới lẫn bốn tộc liền cho kiếm trên tay của họ toả ra ánh sáng.

Lúc này, khi mọi người đều đã thấy rõ mọi thứ thì cũng phát hiện, đã có một số môn đồ vừa gục xuống.

Bốn vị gia tiên nhìn thấy các môn đồ của mình hy sinh, lập tức tức giận. Bốn người dơ kiếm chỉa về hướng Hắc Tịch, bốn thanh kiếm liền phát ra tia sáng, đánh về phía Hắc Tịch.

Hắc Tịch bị tấn công bất ngờ, nhưng đã kịp thời lộn sang một bên, sau đó một tay cầm kiếm tạo ra vệt sáng màu đen đánh ngược lại bốn người họ. Tay còn lại biến ra hai lá bùa, hai lá bùa liền bay lên dán hai bên góc chảo.

Chiếc chảo lập tức rung lên một tiếng boong lớn, âm thanh đánh dội xuống đất, tất cả các môn đồ đều cảm thấy đầu óc như đang phát điên. Mọi người theo phản xạ liền dùng hai tay để che tai họ lại.

Ôn Thuỷ Kiều đã từng nghe Trịnh Thuỵ Hàm khi trước nói về loại bùa này. Khi nó được phát tiết, những người bị nó ảnh hưởng không được tâm không tịnh … nếu không, tất cả sẽ bị biến thành cương thi …

Ôn Thuỷ Kiều chứng chỉnh tinh thần, sau đó buông hai tay ra khỏi đôi tai của nàng, rồi nhìn mọi người đang sắp chuyển hoá "Tất cả ngưng thần"

Chợt một tiếng đàn vang lên, đây là âm thanh giúp cho những người tâm không tịnh sẽ thấy an yên trở lại.

Từ Nhược Tuyên ở trên không trung, vừa đàn, vừa từ từ đáp xuống mặt đất.

Ở bên cạnh Từ Nhược Tuyên, Thiên Hoa cũng đang bay xuống.

Tiếng đàn vừa dứt, mọi người đang chịu ảnh hưởng bởi hai lá bùa đều trở lại bình thường. Đồng thời, hai lá bùa ở hai góc chảo cũng biến mất.

Hắc Tịch trợn mắt nhìn Thiên Hoa và Từ Nhược Tuyên "Các ngươi dám ?"

Thiên Hoa khinh thường nhìn Hắc Tịch "Ta tạo bùa, đương nhiên phải biết giải bùa"

Hắc Tịch tức giận, biến thành một con hắc xà khổng lồ, tấn công Thiên Hoa.

Từ Nhược Tuyên từ cây đàn biến thành băng tiễn, sau đó đâm xuống đất, một màn bảo vệ được tạo ra, bao bọc tất cả môn đồ ở trong.

Thiên Hoa nhìn thấy Hắc Tịch đang nhào tới, nàng liền biến thành bạch long, cùng Hắc Tịch đối đầu nhau.

Ngay lúc này ở tiên tộc lẫn tu tiên giới đều đã được diện kiến thiên quân tương lai.