Thiên Ký

Chương 20: Âm Mưu

Trịnh Thuỵ Hàm trên đường xuống núi, vừa đi vừa tìm kiếm lá thuốc có khả năng làm tan máu bầm. Trong lòng vô cùng lo lắng nơi hoang vu này sẽ không có, nhưng sau đó lại vui mừng vì đã tìm được.

Trịnh Thuỵ Hàm ngay sau đó liền để Từ Nhược Tuyên ngồi trên một khúc cây gảy, rồi đi hái lá bỏ vào miệng mà nhai.

Từ Nhược Tuyên biết Trịnh Thuỵ Hàm muốn giải máu bầm ở chân cho nàng, nhưng lá thuốc kia lại mọc ở nơi đầy ma khí như vậy, tuy là dược nhưng cũng không muốn để Trịnh Thuỵ Hàm nhai bậy.

Khi lá thuốc vừa được đưa lên miệng của Trịnh Thuỵ Hàm, Từ Nhược Tuyên liền nắm tay đang cầm lá thuốc của Trịnh Thuỵ Hàm, giữ lại "Không cần"

Trịnh Thuỵ Hàm mỉm cười, biết Từ Nhược Tuyên lại lo xa, nên đã nhẹ nhàng gỡ bỏ tay của Từ Nhược Tuyên ra, Trịnh Thuỵ Hàm liền cho lá thuốc vào miệng, còn nói "Trong người ta vốn đã có ma khí, nạp thêm một chút cũng không sao đâu"

Từ Nhược Tuyên im lặng, nhưng trong lòng chính là vẫn lo lắng, nữ nhân này ngoài tuỳ tiện ra, còn có không biết trân trọng mạng sống của chính mình.

Trịnh Thuỵ Hàm biết Từ Nhược Tuyên đang không vui nên cũng không có nói nữa. Lấy lá thuốc đã được nghiền nát ra, đắp ở xung quanh vết thương của Từ Nhược Tuyên.

Có chút áy náy nói "Xin lỗi, ta chỉ còn cách này"

Sau đó liền muốn xé một mảnh vải trên áo để băng bó chân Từ Nhược Tuyên, nhưng bàn tay vừa chạm vào trang phục, Trịnh Thuỵ Hàm khẽ khựng lại. Bộ đồ này là do tận tay Lục Huyền Vũ may cho nàng, nếu xé đi thì thật có lỗi, nhưng không xé không được.

Nghĩ như vậy, Trịnh Thuỵ Hàm liền nén sự tiếc nuối, thẳng tay xé một mảnh dài rồi quấn xung quanh bắp chân của Từ Nhược Tuyên.

Từ Nhược Tuyên nhìn người đang cúi đầu trước nàng, lúc này mới hỏi khúc mắc trong lòng "Ngươi quen biết công chúa ma tộc ?"

Nếu không có liên quan, Hắc Tình sẽ không cố chấp muốn đem một người tu tiên về ma tộc, thậm chí còn sẵn sàng từ bỏ mảnh đất đã tốn công sức chiếm đoạt.

Trịnh Thuỵ Hàm nghe hỏi, chỉ lắc đầu đáp "Ta không biết"

Bất quá Hắc Tình là người lần đầu tiên nàng gặp nhưng lại có cảm giác khá quen, có lẽ nàng sẽ tìm hiểu chuyện này sau.

Sau khi đưa Từ Nhược Tuyên về Thiên Phượng phái, Trịnh Thuỵ Hàm cũng tạm biệt nàng để trở về Chân Long phái. Tuy nhiên, khi đi gần đến nơi, Trịnh Thuỵ Hàm nhìn thấy thái tử long tộc đang cản đường Lục Huyền Vũ mà trêu ghẹo nàng.

Ở đằng trước, Mộc Di nắm tay Lục Huyền Vũ "Để ta đưa nàng về"

Lục Huyền Vũ tuy rất muốn rút tay về, nhưng vẫn để yên, lịch sự đáp "Ta có thể tự về"

Trịnh Thuỵ Hàm ở bên này, càng thêm tức giận khi thấy Lục Huyền Vũ đã tránh né, nhưng tên kia lại dám giữ chặt tay nàng.

Không thể làm ngơ, Trịnh Thuỵ Hàm lập tức đi đến đẩy thật mạnh Mộc Di ra, để hắn cách xa Lục Huyền Vũ, đôi mắt liền chuyển thành màu xanh, bầu trời lập tức nổi sấm.

Trịnh Thuỵ Hàm nhìn Mộc Di "Tránh xa sư tỷ ta ra"

Lục Huyền Vũ lo sợ sẽ có người để ý đến màu mắt của Trịnh Thuỵ Hàm, liền nắm chặt tay nàng "Thuỵ Hàm, ta không sao, chúng ta về thôi"

Trịnh Thuỵ Hàm quay đầu nhìn Lục Huyền Vũ, lấy lại sự bình tĩnh, sau khi trở lại màu mắt bình thường, nàng liền cùng Lục Huyền Vũ đi về Chân Long phái.

Mộc Di đứng yên nhìn Trịnh Thuỵ Hàm, nhếch môi "Thì ra ngươi cũng tu thứ tà ma đó", trong lòng chính là muốn tính kế Trịnh Thuỵ Hàm.

Trở về, Trịnh Thuỵ Hàm liền nằm dài ra giường, một đêm không được ngủ còn phải đi bộ xuống núi, khiến bản thân nàng thật sự rã rời.

Lục Huyền Vũ nhìn thấy Trịnh Thuỵ Hàm mệt mỏi, đi đến ngồi bên mép giường của Trịnh Thuỵ Hàm, ôn nhu nhìn người đang nằm nhắm mắt kia "Có đói không ? Ta đi làm gì đó cho ngươi ăn"

Trịnh Thuỵ Hàm lắc lắc đầu, nàng mệt đến không muốn ăn gì, nhưng vẫn mở mắt ra để hỏi chuyện của Mộc Di "Hắn từ khi nào bắt đầu đến làm phiền sư tỷ ?"

Lục Huyền Vũ hỏi "Ngươi nói thái tử long tộc ?"

Trịnh Thuỵ Hàm gật đầu "Con rồng điên đó có làm gì sư tỷ không ?"

Lục Huyền Vũ kể lại, gần đây không hiểu vì sao Mộc Di luôn đến tìm nàng, lúc thì cùng nàng tản bộ, lúc thì cùng nàng mua đồ, còn thường xuyên tìm đến Chân Long phái để cùng nàng trò chuyện. Chỉ là những gì hắn làm, Lục Huyền Vũ đều cảm thấy rất khó chịu, nàng đã quen tự do tự tại, nàng thật sự không thích kẻ nào cứ đi theo nàng như vậy. Tuy nhiên, Mộc Di ngoại trừ hôm nay là lần đầu tiên chạm vào người nàng, thì những lần trước hắn đều rất yên phận.

Trịnh Thuỵ Hàm bễu môi "Xem ra hắn thật sự quyết tâm tiếp cận sư tỷ a"

Nhớ lại lần trước, nàng đã từng từ chối lời đề nghị giúp hắn làm quen với Lục Huyền Vũ. Lại không ngờ bây giờ, hắn thân là thái tử long tộc, nhưng dám ngang nhiên quấy rỗi nữ nhân trên phố.

Lục Huyền Vũ mỉm cười, nàng vốn không để tâm lắm đến Mộc Di, điều nàng để ý chính là thái độ của Trịnh Thuỵ Hàm sau khi nghe nàng kể lại. Trong lòng chính là vui vẻ khi nhìn thấy Trịnh Thuỵ Hàm lo lắng cho nàng, còn tức giận khi nam nhân khác chạm vào nàng. Điều đó có thể chứng minh là trong lòng Trịnh Thuỵ Hàm, nàng có vị trí quan trọng.

"Trước tiên cứ nghỉ ngơi đi, làm xong thức ăn ta sẽ gọi ngươi"

Trịnh Thuỵ Hàm gật đầu, cười tươi nhìn lên Lục Huyền Vũ "Cảm ơn sư tỷ"

Trịnh Thuỵ Hàm nhớ lại khi nãy nên có chút để ý, nàng kể từ ngày nhận ra bản thân nàng sau khi tu Dực đạo thì rất hay bị kích động, chính xác là không giữ được nhiều bình tĩnh như trước, vì vậy luôn để lộ ra đôi mắt màu xanh kia.

Đột nhiên, Trịnh Thuỵ Hàm thật sự lo sợ nếu cứ đi cùng Từ Nhược Tuyên, một ngày nào đó bị người khác chọc giận, nàng sẽ làm Từ Nhược Tuyên bị hiểu lầm vì giao du với người như nàng.

Cho nên Trịnh Thuỵ Hàm quyết định sẽ hạn chế tìm đến Từ Nhược Tuyên nhất có thể, trừ khi đó là nhiệm vụ, còn lại sẽ không gặp gỡ Từ Nhược Tuyên.

Những ngày sau đó, Từ Nhược Tuyên ở Thiên Phượng phái, chân cũng đã lành được một tháng. Trong một tháng này, nàng vẫn hay nhìn ra cành cây bên ngoài … chỉ là người nàng muốn đợi … chưa từng trở lại.

Từ Nhược Tuyên khẽ thở dài, lại gảy một khúc nhạc quen thuộc.

Được một lúc thì Dung Phượng bước vào "Nhược Tuyên"

Từ Nhược Tuyên ngừng đàn, đứng dậy cúi đầu "Gia tiên"

Dung Phượng đương nhiên nhìn ra cảm xúc của Từ Nhược Tuyên, bất quá vẫn không có nói gì, vì đây là số kiếp của nàng "Thái tử long tộc mở cuộc thi Xạ Nhật để so tài cùng các môn phái. Ngày mai ngươi cũng đến đi"

Từ Nhược Tuyên xưa giờ đều luôn vâng lời Dung Phượng, nên khi nghe gia tiên của nàng nói như vậy, nàng liền cúi đầu lần nữa "Vâng"

Thiên Phượng phái nhận được thư mời thì dĩ nhiên Chân Long phái cũng như vậy. Các môn đồ ở Chân Long phái sau khi nghe Thiên Hàn nói bao quát về chuyến đi săn ngày mai thì ai cũng háo hức trở về chuẩn bị, bởi vì người có thể bắn cao nhất sẽ được phần thưởng là mười hai năm tu vi.

Riêng Trịnh Thuỵ Hàm lại không hề hứng thú, còn kéo Lục Huyền Vũ ra nói chuyện riêng "Sư tỷ, hay là ngày mai ta với ngươi đều đừng đến"

Lục Huyền Vũ trong chuyện này không thể tuỳ tiện cùng Trịnh Thuỵ Hàm, liền hỏi "Vì sao ? Ngươi muốn đi chơi ?"

Trịnh Thuỵ Hàm lắc đầu "Đây là cuộc thi của con rồng điên đó tổ chức, ta chỉ không muốn hắn làm phiền sư tỷ"

Lục Huyền Vũ hiểu ra ý tốt của Trịnh Thuỵ Hàm, mỉm cười xoa đầu nàng "Thuỵ Hàm, nơi đó đông người như vậy nên hắn sẽ không thể không giữ mặt mũi cho Long tộc. Cũng như ta và ngươi đều là đại sư tỷ và tam sư tỷ, nếu chúng ta không tham gia thì ngược lại sẽ làm mất mặt gia tiên"

Bởi vì các trưởng môn đồ đều tới, ngay cả thiên sư cũng đích thân đến xem, nên các nàng không thể có ngoại lệ.

Trịnh Thuỵ Hàm ủ rũ "Ân"

Xem như ngày mai nàng không chỉ phải gặp tên kia, còn phải thấy Từ Nhược Tuyên.

Xạ Nhật là cuộc thi bắn rơi mặt trời, thay vào bắn trúng mặt trời thật, Mộc Di sẽ tạo một ảo ảnh để xuất hiện mặt trời giả nằm kế bên mặt trời thật. Nếu ai có thể bắn biến mất mặt trời giả đó, sẽ là người chiến thắng, còn được tăng tu vi mười hai năm.

Hắn chính là suy nghĩ, chỉ cần ngay giữa mọi người, chọc giận Trịnh Thuỵ Hàm thì chắc chắn Trịnh Thuỵ Hàm sẽ để lộ ra đôi mắt xanh kia. Như vậy, việc khai trừ Trịnh Thuỵ Hàm tự sẽ có người lo, hắn cũng không cần nhúng tay vào, cũng sẽ không ai cản trở hắn tìm đến Lục Huyền Vũ.

Mộc Di thật sự trông chờ đến ngày mai "Trịnh Thuỵ Hàm, ta muốn xem vẻ mặt của ngươi khi bị mọi người xua đuổi sẽ như thế nào"

Cũng trong đêm đó, Bạch Dương tìm đến Ôn Thuỷ Kiều.

"Thuỷ Kiều, ta nghĩ đã đến lúc ngươi và Trịnh Thuỵ Hàm làm hoà", nàng đã trốn tránh khá lâu rồi.

Ôn Thuỷ Kiều không phải không muốn, chỉ là hận thù qua đi, nàng cảm thấy thật sự có lỗi với Trịnh Thuỵ Hàm. Vốn là bằng hữu nhưng lại không muốn tin Trịnh Thuỵ Hàm, còn thẳng tay chém Trịnh Thuỵ Hàm bị thương "Ta không biết phải mở lời như thế nào"

Bạch Dương mỉm cười "Yên tâm, ta sẽ giúp các ngươi"

Ôn Thuỷ Kiều nghe vậy, liền ôm cánh tay Bạch Dương "Cảm ơn a"

Ngày hôm sau, tại một mảnh đất của Long tộc, bốn môn phái đều có mặt đầy đủ. Riêng bốn vị thượng thần không có đến, chỉ có Từ Nhược Tuyên thay mặt họ giám sát buổi đi săn ngày hôm nay.

Như những lần đi săn khác, Bạch Dương cùng Ôn Thuỷ Kiều đi đến chổ của Trịnh Thuỵ Hàm.

Bạch Dương mở lời "Ngươi dạo này thế nào ?"

Trịnh Thuỵ Hàm gật gật đầu "Tốt a", sau đó đưa mắt nhìn sang nữ nhân đang cấm mặt xuống đất kia, bật cười "Ôn Thuỷ Kiều, tính cả buổi nhìn kiến sao ?"

Ôn Thuỷ Kiều lúc này mới ngẩng đầu lên, đáp "Kiến còn dễ thương hơn mặt của ngươi"

Trịnh Thuỵ Hàm liền nói "Mặt của ta không phải ai muốn nhìn là nhìn đâu"

Chợt Ôn Thuỷ Kiều nghiêm túc hướng Trịnh Thuỵ Hàm "Xin lỗi … là ta nhất thời nóng giận … ta cũng không cố ý muốn làm ngươi bị thương"

Trịnh Thuỵ Hàm mỉm cười "Cũng là ta nợ ngươi"

Ôn Thuỷ Kiều nhìn Trịnh Thuỵ Hàm, như một thước phim quay chậm, bốn người cùng nhớ lại hai năm trước.