Thiên Ký

Chương 7: Diệt Môn

Ở Thiên Phượng phái, Từ Nhược Tuyên như thường ngày ngồi gảy đàn để an thần chính mình, thì trên cành cây xuất hiện một người, mà người này khi đến cũng y như lần trước, trên tay là hai bầu rượu.

Trịnh Thuỵ Hàm ngồi trên cây nhìn Từ Nhược Tuyên, tươi cười "Nhược Tuyên … ta lại đến rồi … một tháng không gặp, ngươi khoẻ không ?"

Từ Nhược Tuyên nhìn lên Trịnh Thuỵ Hàm, gật đầu "Ừm"

Trịnh Thuỵ Hàm liếc mắt qua lại, sau đó lại hỏi "Ta có thể xuống đó ngồi không ? Muốn ngồi cạnh ngươi a"

Từ Nhược Tuyên lạnh nhạt "Gia quy của Thiên Phượng phái không được đem rượu vào"

Trịnh Thuỵ Hàm trề môi "Ta ngồi ở đây tiếp vậy", nói xong liền như ngày đó, mở nắp rượu ra uống.

Rượu vừa vào trong miệng, Trịnh Thuỵ Hàm bất ngờ cảm nhận được có người đang ngồi cạnh nàng. Bỏ bầu rượu xuống, đến khi tận mắt nhìn sang bên cạnh mới dám chắc chắn người này là Từ Nhược Tuyên.

Trịnh Thuỵ Hàm mỉm cười "Ta thấy nơi ngươi ở là đẹp nhất nha, cái cây lớn như vậy cũng thuận lợi cho ta ngắm cảnh xung quanh", bởi vì những gian phòng khác cũng có cây nhưng không được cao to như vậy.

Từ Nhược Tuyên nhìn Trịnh Thuỵ Hàm "Đau không ?"

Trịnh Thuỵ Hàm không biết Từ Nhược Tuyên đang hỏi cái gì "Cái gì đau ?"

Từ Nhược Tuyên kiên nhẫn giải thích "Thức hồn bị tổn thương … có đau không ?"

Thức hồn là thứ duy nhất có thể giúp mệnh tinh dẫn ánh sáng, nên khi đưa thức hồn về lại tiềm thức, linh lực của nó sẽ suy yếu.

Trịnh Thuỵ Hàm cười cười, đương nhiên rất đau rồi "Không sao, một tháng rồi ta cũng không nhớ có đau hay không", nói xong lại đưa rượu lên uống.

Từ Nhược Tuyên nhìn xuống dưới đất, khẽ nói "Xem ra chỉ có ta để tâm …"

Trịnh Thuỵ Hàm đang uống rượu nên không nghe rõ Từ Nhược Tuyên nói cái gì, hỏi lại "Ngươi vừa nói gì ?"

Từ Nhược Tuyên nhìn sang Trịnh Thuỵ Hàm "Lần sau không cần làm như vậy"

Trịnh Thuỵ Hàm mỉm cười, không muốn tiếp tục nói chuyện này, nên liền vờ đưa bầu rượu ra trước mặt Từ Nhược Tuyên "Có muốn uống một chút không ?"

Từ Nhược Tuyên lắc đầu "Ta không thích uống rượu"

Trịnh Thuỵ Hàm gật gật đầu, nàng chỉ hỏi vui vậy thôi "Nhược Tuyên, ngươi đúng là một môn đồ ưu tú"

Từ Nhược Tuyên không có trả lời, im lặng ngắm trăng.

Trịnh Thuỵ Hàm vô tình nhìn sang Từ Nhược Tuyên, chính là bất giác ngây người … nàng không chỉ băng lãnh mê người, mà còn có một khí chất quật cường kì lạ, làm cho mọi người xung quanh không thể không để ý.

Trịnh Thuỵ Hàm trên đường trở về va trúng một môn đồ của Minh Giáo phái, lúc trước cũng từng qua lại đánh yêu tinh cùng nhau nên nàng còn nhớ mặt vài người.

Vu Tử Yên là bát môn đồ của Minh Giáo phái, cũng là người sống sót duy nhất thoát ra được nơi đẫm máu kia.

Vu Tử Yên yếu ớt nắm lấy cánh tay của Trịnh Thuỵ Hàm "Xin hãy giúp đỡ …", nói chưa xong đã ngất xỉu.

"Vu tiểu thư …", Trịnh Thuỵ Hàm hốt hoảng đỡ nữ nhân kia, gọi mãi không được nên đành đưa nàng về Chân Long phái.

Thiên Hàn sau khi truyền tiên khí để chửa vết thương cho Vu Tử Yên, nàng từ từ tỉnh lại. Vừa mở mắt đã lập tức muốn quỳ xuống "Xin thượng thần cứu giúp Minh Giáo phái"

Thiên Hàn vội đỡ Vu Tử Yên nằm lại trên giường "Ngươi còn chưa hẳn phục hồi, nằm ở đó nói tiếp đi"

Vu Tử Yên kể lại, sáng hôm nay, sau khi nàng đi gϊếŧ yêu tinh trở về, khi đi đến cỏng Minh Giáo thì nàng đã ngửi thấy một mùi máu đậm đặc, nhận ra điều bất ổn, nàng mới thận trọng hơn. Vu Tử Yên núp sau bụi cây, đưa mắt nhìn qua khe cửa, lập tức kinh hãi khi nhìn thấy ma tộc đang đánh gϊếŧ sư phụ của nàng và các môn đồ trong môn phái.

Vu Tử Yên biết nếu nàng chạy vào thì nàng cũng sẽ bị gϊếŧ chết, khó có cơ hội báo thù cho môn phái nên nàng đành cắn răng bỏ chạy.

Chỉ là thái tử ma tộc quá nhạy bén với bên ngoài, nàng vừa chạy thì cánh cỏng cũng mở tung ra, Hắc Tịch chém một đao về phía nàng. Vu Tử Yên liền ngã xuống nhưng chưa chết bởi vì bên trong nàng vẫn còn một bộ áo giáp mà mỗi lần đi săn yêu ma nàng đều mặc trong người. Cũng chính vì sự may mắn này mà nàng có thể tìm đến Chân Long phái.

Trịnh Thuỵ Hàm liền hỏi "Vì sao ma tộc phải tấn công các ngươi ?", thậm chí là diệt cả môn phái.

Vu Tử Yên lắc đầu, tức giận nhớ lại "Ta không rõ, lúc đó ta chỉ nghe Hắc Tịch hỏi sư phụ đã giấu Huyết Linh Thạch ở đâu … sư phụ sau khi nói không biết liền bị hắn chém rơi đầu"

Lúc này Thiên Hàn và Trịnh Thuỵ Hàm mới nhìn nhau, Trịnh Thuỵ Hàm là đang muốn hỏi Huyết Linh Thạch là cái gì.

Thiên Hàn nói với Vu Tử Yên "Tạm thời ngươi cứ ở đây, ta cùng những môn phái khác sẽ nghĩ cách báo thù giúp Minh Giáo các ngươi"

Vu Tử Yên liền cảm kích, ôm quyền "Đội ơn thượng thần"

Thiên Hàn nhìn Trịnh Thuỵ Hàm, gật nhẹ đầu ý bảo ra ngoài cùng nàng.

Đi đến đại sảnh, Thiên Hàn gọi Lục Huyền Vũ và Khúc Vân Tranh cùng đến. Đủ mặt ba người, nàng mới lên tiếng "Minh Giáo phái đã bị ma tộc diệt, các ngươi trước tiên đến đó xem tình hình, sau đó tìm Huyết Linh Thạch đem về đây"

Huyết Linh Thạch là chìa khoá phong ấn cánh cỏng kết nối giữa ma tộc và nhân tộc. Huyết Linh Thạch do tông chủ đời đầu tiên của Minh Giáo phái tạo ra.

Cả ba nghe xong liền ôm quyền "Vâng gia tiên"

Chân Long phái và Minh Giáo phái khá gần nhau nên chỉ cần đi khoảng nửa ngày là đến.

Thật sự như lời Vu Tử Yên nói, chỉ cần đứng trước cỏng là đã nghe được một mùi máu tanh đến kinh người.

Trịnh Thuỵ Hàm liền lấy trong áo ra một cái khăn, quay người dùng khăn che nửa mặt Lục Huyền Vũ lại, mỉm cười nói "Ta sợ sư tỷ sẽ khó chịu với mùi máu nên đã chuẩn bị"

Khúc Vân Tranh nhìn tình cảnh trước mặt, không nói gì, bỏ vào trong trước.

Lục Huyền Vũ mỉm cười "Lúc vào trong đó, ngươi phải cẩn thận"

Trịnh Thuỵ Hàm gật đầu "Sư tỷ yên tâm"

Ba người đi vào, đầu tiên chính là ngỡ ngàng, sau đó là căm phẫn khi nhìn thấy trong sân đầy rẫy xác chết, máu ở khắp mọi nơi.

Tiếp tục đi sâu vào bên trong, Trịnh Thuỵ Hàm để ý tông chủ của Minh Giáo phái nằm úp xuống mà chết, lòng bàn tay đang nắm chặt thứ gì đó.

Trịnh Thuỵ Hàm mở lòng bàn tay Tịch Si ra, nhìn thấy ở giữa lòng bàn tay chỉ có duy nhất một chữ 'thổ'.

Khúc Vân Tranh lên tiếng "Có lẽ trước khi Tịch tông chủ chết, đã tự ấn lên tay hắn chữ thổ này", sau đó lại nói tiếp "Nhưng nó có ý nghĩa gì ?"

Lục Huyền Vũ đáp "Có thể có liên quan đến Huyết Linh Thạch"

Trịnh Thuỵ Hàm gật đầu "Đây là một manh mối"

Khúc Vân Tranh bắt đầu suy nghĩ, trước tiên là Tịch Sư không bị gϊếŧ ở đây bởi vì từ cửa cho đến chổ hắn nằm có một đường máu kéo dài, loại trừ khả năng ma tộc rảnh rỗi lôi xác hắn vào đây thì chính là Tịch Sư tự bò vào. Thứ hai là mặt hắn cũng úp xuống đất chứ không đặt nghiêng như bình thường …

Tới đây, cả ba người đều đồng thanh "Bên dưới có mật thất"

Đặt thi thể của Tịch Sư sang một bên, Trịnh Thuỵ Hàm cùng Khúc Vân Tranh bắt đầu phá nền nhà rồi đào sâu xuống bên dưới.

Xuyên qua lớp đất dày, ba người liền nhìn thấy một cái vòng tròn khá lớn, Trịnh Thuỵ Hàm mở nắp trên vòng tròn lên, bên dưới thật sự có bậc thang.

Cả ba nhìn nhau rồi lần lượt đi xuống mật thất. Căn hầm không lớn nên khi thắp nến lên, liền nhìn thấy một viên đá màu đỏ đang đứng lơ lững trên không trung.

Khúc Vân Tranh nhìn viên đá "Có lẽ là Huyết Linh Thạch"

Trịnh Thuỵ Hàm đi về hướng viên đá "Để ta lấy nó", cứ đem về rồi tính tiếp.

Tuy nhiên, khi Trịnh Thuỵ Hàm đi đến cầm Huyết Linh Thạch, nàng đột nhiên nghe thấy tiếng nói của rất nhiều người, cảm giác như bản thân đang ở trong một thế giới hỗn loạn nào đó.

Đồng thời khi Huyết Linh Thạch vừa nằm trong tay Trịnh Thuỵ Hàm, mọi thứ xung quanh liền rung chuyển.

Lục Huyền Vũ cảm thấy nơi này không nên ở lâu, đi tới nắm tay Trịnh Thuỵ Hàm, gọi nàng "Thuỵ Hàm … đi thôi"

Trịnh Thuỵ Hàm khẽ giật mình, chưa kịp định hình đã bị Lục Huyền Vũ kéo đi.

May mắn là khi cả ba vừa chạy ra ngoài, cả gia trang của Minh Giáo phái lập tức sụp đổ.

Lục Huyền Vũ nhìn phía trước, lên tiếng "Thì ra Huyết Linh Thạch là trụ cột của Minh Giáo phái", nơi vững chắc nhất bị lấy đi, mọi thứ đều trở thành một đống hoang tàn.

khucs Vân Tranh gật đầu, nàng cũng nghĩ như vậy.

Ban đêm, gió trời se lạnh, Trịnh Thuỵ Hàm cởϊ áσ choàng trên người nàng, đem khoác lên người Lục Huyền Vũ "Chúng ta về thôi"

Lục Huyền Vũ mỉm cười nhìn Trịnh Thuỵ Hàm "Ừm"

Khúc Vân Tranh đứng phía sau nhìn hai người đằng trước đang trìu mến nhìn nhau, họ hoàn toàn quên mất còn một người ở đây. Tức giận không nói nên lời, nàng chỉ có thể bỏ đi trước.