Thiên Ký

Chương 6: Thắp Sáng Mệnh Tinh

Thiên Hàn hiện tại đang tìm xuống Long tộc, nhận ra khí tức của đại công chúa thiên tộc, quân lính bên dưới đều cung kính mở đường cho nàng đi vào.

Mộc Di cũng phải ra tiếp đón "thượng thần"

Thiên Hàn không cảm xúc, hỏi "Long vương đâu ?"

Mộc Di vẫn chưa được phép ngước đầu lên "Phụ hoàng đã đi đến Hồ tộc trò chuyện cùng Bạch đế"

Thiên Hàn nghe vậy cũng không để tâm tới lão nữa, quay sang chất vấn Mộc Di "Ngươi vì sao phong ấn nước ở thành Tô Cát ?"

Mộc Di đầu liền cúi sâu hơn "Thượng thần nói gì, ta thật sự không hiểu ?"

Thiên Hàn nhếch môi "Một là ngươi lập tức cho mưa, hai là ta đánh sập cả Long cung này"

Mộc Di nghe vậy liền quỳ xuống "Thượng thần bớt giận, ta liền cho mưa xuống nhân tộc"

Vừa đúng lúc long vương nghe tin nên kịp thời trở về, lão hướng Thiên Hàn "Không biết thượng thần ngự giá quang lâm, ta thật đáng trách"

Thiên Hàn được thể, liền dằn mặt toàn bộ long tộc "Long vương không biết dạy thái tử, để hắn quậy phá nhân tộc, còn thất lễ với đồ môn của ta. Nếu để ta không hài lòng lần nữa thì ngươi biết cả long tộc này phải như thế nào rồi đó"

Long vương liền ôm quyền "Ta sẽ dạy dỗ lại thái tử"

Thiên Hàn rời đi, lão liền trừng mắt nhìn Mộc Di "Ngươi quỳ xuống"

Mộc Di nhíu mày "Phụ hoàng …"

"Lập tức quỳ xuống"

Mộc Di nhìn thấy phụ hoàng hắn nổi giận, đương nhiên không thể không quỳ.

Mộc Nhĩ lắc đầu chán nản "Phạt ngươi ba mươi trượng, xem lần sau ngươi còn dám phá phách nữa hay không"

Mộc Di nhìn thấy phụ thân hắn bị trách phạt, còn khiến hắn chịu ba mươi đòn. Mộc Di thề với lòng là sẽ không để yên cho Trịnh Thuỵ Hàm "Ngươi đợi đó"

Mộc Nhĩ phất tay áo bỏ đi, nếu không phải Mộc Ngư thích tự do tự tại thì lão cũng không phong Mộc Di làm thái tử, hắn chỉ giỏi làm xấu địa vị Long tộc trong lòng mọi người.

Thiên Hàn vừa trở lại, trời liền đổ mưa, lửa cuối cùng cũng được dập tắt.

Từ Nhược Tuyên cũng lập tức cạn kiệt sức lực mà bất tỉnh.

"Nhược Tuyên", Trịnh Thuỵ Hàm hốt hoảng đỡ lấy nàng ngồi xuống, cho nàng dựa vào lòng mình.

Dung Phượng nhìn thấy sự việc đã ổn, liền nói "Trịnh tiểu thư đừng lo, cứ yên tâm giao Nhược Tuyên cho chúng ta"

Sau khi Giang Thư Mặc tiếp nhận Từ Nhược Tuyên, Trịnh Thuỵ Hàm mới hướng Dung Phương cảm tạ "Đa tạ thượng thần"

Thiên Phượng phái rời đi, Chân Long phái cũng đi không lâu sau đó. Thành Tô Cát đành nhờ thành Trường Sinh và Sơn Thuỷ phái tương trợ.

Buổi tối, Trịnh Thuỵ Hàm vì thấy có lỗi nên đã chạy đến Thiên Phượng phái, nếu như hôm nay nàng không cố chấp tham gia thả đèn thì Từ Nhược Tuyên sẽ không rơi vào tình trạng này.

Trịnh Thuỵ Hàm đứng trước giang phòng của Từ Nhược Tuyên, gõ cửa.

Giang Thư Mặc ở bên trong nghe tiếng liền ra mở cửa, nàng khá là bất ngờ khi nhìn thấy Trịnh Thuỵ Hàm "Trịnh tiểu thư"

Trịnh Thuỷ Hàm mỉm cười, hỏi "Thiên sư thế nào ?"

Giang Thư Mặc khẽ thở dài "Thiên sư bị phong ấn công pháp nhưng vẫn dùng hết sinh lực tạo hàn băng, hiện tại mệnh tinh đã tắt, ta đang tìm cách thắp sáng lại mệnh tinh của nàng"

Trịnh Thuỵ Hàm biết rõ chuyện này không hề đơn giản "Ta có thể thử truyền ánh sáng từ mệnh tinh của ta sang thiên sư"

Giang Thư Mặc liền không đồng ý "Không được, nếu ngươi không biết cách dừng lại thì mệnh tinh của thiên sư sẽ hút hết ánh sáng từ mệnh tinh của ngươi"

Trịnh Thuỵ Hàm mỉm cười "Đừng lo, ta sẽ làm được", nói xong liền rời đi.

Trịnh Thuỵ Hàm trở về Chân Long phái, ngồi trong phòng dùng thức hồn của nàng để truy tìm mệnh tinh của Từ Nhược Tuyên.

Dò tìm khắp nơi trong tinh trận, Trịnh Thuỵ Hàm cuối cùng cũng tìm thấy mệnh tinh của nàng và mệnh tinh của Từ Nhược Tuyên.

Trên bầu trời tinh trận, mệnh tinh của Từ Nhược Tuyên là một con phượng hoàng băng nhưng không còn bất kì sức sống nào. Trịnh Thuỵ Hàm liền dẫn ánh sáng từ mệnh tinh của nàng sang mệnh tinh của Từ Nhược Tuyên.

Biểu tượng con phượng hoàng màu xanh lập tức phát sáng trở lại.

Dẫn tinh thành công, thức hồn của Trịnh Thuỵ Hàm trở về, nàng liền phun ra một ngụm máu rồi ngất xỉu.

Ở bên ngoài, Lục Huyền Vũ vẫn còn thức, vốn định đến xem Trịnh Thuỵ Hàm đã ngủ chưa thì nhìn thấy giang phòng của nàng chợt loé sáng rồi chợp tắt. Lục Huyền Vũ khẩn trương chạy vào.

"Thuỵ Hàm", vừa mở cửa phòng Trịnh Thuỵ Hàm ra, Lục Huyền Vũ hốt hoảng chạy đến giường đỡ Trịnh Thuỵ Hàm ngồi dậy, đồng thời giúp nàng truyền công lực.

Một lúc sau, Trịnh Thuỵ Hàm từ từ tỉnh lại, quay sang nhìn Lục Huyền Vũ, yếu ớt nói "Đa tạ sư tỷ"

Lục Huyền Vũ lau mồ hôi trên trán Trịnh Thuỵ Hàm "Ngươi làm gì mà để cho thức hồn phải tổn thương như vậy ?"

Trịnh Thuỵ Hàm gượng cười "Sư tỷ đừng lo, ta chỉ chuộc lỗi với thiên sư thôi"

Lục Huyền Vũ nhíu mày "Chuộc lỗi ?"

Trịnh Thuỵ Hàm vừa vuốt vuốt mũi vừa cười, đáp "Tại ta lưu lại nơi đó nên Nhược Tuyên mới gặp thảm cảnh này, ta chỉ giúp nàng thắp sáng mệnh tinh"

Lục Huyền Vũ cười buồn "Ngươi có vẻ rất thân với thiên sư ?", ngay cả tên gọi cũng kêu thân mật như vậy.

Trịnh Thuỵ Hàm bật cười, cầm tay Lục Huyền Vũ "Nhưng trong lòng ta người tuyệt vời nhất mãi mãi là đại sư tỷ a"

Lục Huyền Vũ mỉm cười, xoa đầu Trịnh Thuỵ Hàm "Được rồi, nghỉ ngơi đi … ta về phòng"

Trịnh Thuỵ Hàm cười tươi "Sư tỷ ngủ ngon"

Lục Huyền Vũ dịu dàng đáp lại "Ngủ ngon"

Hai ngày sau, sau khi Trịnh Thuỵ Hàm hồi phục lại sinh lực. Ôn Thuỷ Kiều liền kéo Bạch Dương đến tìm nàng "Trịnh Thuỵ Hàm"

Trịnh Thuỵ Hàm đang nghiên cứu một vài câu thần chú, vừa nghe tiếng liền biết là ai bên ngoài. Đóng sách lại, đứng lên đi ra mở cửa "Sáng sớm ngươi tìm đến đây làm gì đây ?"

Bạch Dương mỉm cười, trả lời thay cho Ôn Thuỷ Kiều, nàng dơ lên sáu bình rượu "Rủ ngươi cùng ra ngoài"

Trịnh Thuỵ Hàm nhìn thấy Long Nhãn Tửu liền cao hứng mà đồng ý, trước khi đi cũng không quên rủ thêm Lục Huyền Vũ và Khúc Vân Tranh.

Năm người đi ra bờ hồ, ngồi trên bãi cỏ, Ôn Thuỷ Kiều lên tiếng "Uống rượu không thì sẽ rất chán, chúng ta chơi trò chơi đi"

Trịnh Thuỵ Hàm "Nói thử xem"

Ôn Thuỷ Kiều "Ta sẽ nói một từ khoá tượng trưng cho địa danh nào đó, ai đoán được đúng tên nơi đó, sẽ không bị phạt rượu"

Tất cả nghe xong liền thống nhất luật chơi, sau đó bắt đầu chơi cùng nhau rất là vui vẻ.