Thiên Ký

Chương 5: Song Băng Kiếm

Buổi tối của một tuần sau kể từ ngày gϊếŧ chết Thanh Xà, Trịnh Thuỵ Hàm cầm hai bình rượu đến Thiên Phượng phái, ngồi trên cành cây trước cửa phòng của Từ Nhược Tuyên "Nhược Tuyên, uống với ta đi"

Từ Nhược Tuyên đang ngồi ngoài thềm nhà đánh đàn, nghe giọng nói ai kia, nhẹ nhàng đứng lên đi đến đứng ở dưới thân cây, nhìn lên Trịnh Thuỵ Hàm "Trịnh tiểu thư … mời trở về"

Trịnh Thuỵ Hàm bễu môi "Ta là có thành ý mua tới để cảm ơn ngươi về việc ở hồ Tràm a"

Từ Nhược Tuyên lạnh lùng đáp "Ta chỉ nhận tâm ý", ý nói đem rượu về đi.

Trịnh Thuỵ Hàm thật sự mất hứng "Ngươi không uống thì ta uống thay ngươi", nói xong liền tự nhiên mở nắp bình ra mà uống.

Uống xong một ngụm lại cười nói với mỹ nhân bên dưới "Rượu ngon a, thật sự không uống sao ?"

Từ Nhược Tuyên không trả lời, quay lại chổ cũ, tiếp tục đánh đàn.

Cứ như vậy khoảng một hồi khá lâu, một người ngồi bên thềm nhà gảy đàn, một người ngồi trên cây uống rượu.

Chợt tiếng đàn dừng lại Từ Nhược Tuyên nhìn lên cành cây "Gia tiên tới"

Nghe tới đây, Trịnh Thuỵ Hàm liền chạy đi tìm nơi ẩn nấp.

Từ Nhược Tuyên đứng lên, hướng về phía hai người đang đi đến mà ôm quyền "Gia tiên, thượng thần"

Thiên Hàn mỉm cười, sau đó nhìn về phía mái nhà của Từ Nhược Tuyên "Xuống đây đi"

Trịnh Thuỵ Hàm núp sau mái nhà, nghe gọi liền giật mình một cái, cuối cùng vẫn bị phát hiện.

Trịnh Thuỵ Hàm bay xuống, ôm quyền "Gia tiên, thượng thần"

Dung Phượng nhìn Từ Nhược Tuyên và Trịnh Thuỵ Hàm rồi mỉm cười nói "Vào bên trong, ta có chuyện cần nói với hai ngươi"

Tại phòng khách, hai vị gia tiên ngồi trên ghế, còn Từ Nhược Tuyên và Trịnh Thuỵ Hàm thì đứng ở đối diện.

Dung Phượng lên tiếng "Các ngươi đã từng nghe qua Song Băng Kiếm chưa ?"

Từ Nhược Tuyên và Trịnh Thuỵ Hàm nhìn nhau, sau đó nhìn Thiên Hàn và Dung Phượng mà lắc đầu thay cho câu trả lời.

Song Băng Kiếm vốn là của Tô Vân Ngọc, nàng cũng là phượng hoàng băng và đã tạo ra song kiếm nhằm mục đích cùng người nàng yêu thống trị tiên giới. Tuy nhiên, khi song kiếm vừa được hoàn thành, người nàng yêu thương bị ma tộc gϊếŧ chết. Vì quá đau lòng nên Tô Vân Ngọc đã lấy song kiếm đến ma tộc trả thù. Sau khi huyết tẩy ma tộc, Tô Vân Ngọc giấu song kiếm đi rồi phong ấn chúng lại, sau đó tự vẫn.

Thiên Hàn sau khi kể xong, lại nói "Ta hy vọng thiên sư có thể đi cùng Thuỵ Hàm đi một chuyến để tìm và đem thanh song kiếm trở về. Dù sao thiên sư cũng là truyền nhân của Tô Vân Ngọc, khả năng tiếp cận được song kiếm rất cao"

Dung Phượng tiếp lời "Ma tộc đã để ý đến hai thanh kiếm đó, dù sao chúng cũng đã từng gϊếŧ sạch tổ tiên của họ"

Hiện tại không cần biết ma tộc có sử dụng được Song Băng Kiếm hay không, nhưng nếu hai thiên vật mạnh mẽ như vậy mà rơi vào tay ma tộc, e là đến trời cũng phải sập.

Từ Nhược Tuyên lên tiếng "Nói như vậy, trừ khi thanh kiếm nhận chủ, nếu không chúng ta sẽ không thể chạm vào ?"

Thiên Hàn gật đầu "Đúng vậy", sau đó lại nhìn sang Trịnh Thuỵ Hàm "Thuỵ Hàm, ngươi luôn giỏi chế tạo thần chú, đi theo giúp thiên sư phá giải phong ấn trên song kiếm, được không ?"

Trịnh Thuỵ Hàm cười cười, gần đây gia tiên của nàng toàn giao nhiệm vụ khó cho nàng "Ta sẽ cố gắng"

Rời khỏi Thiên Phượng phái, Dung Phượng hỏi Thiên Hàn "Ngươi đoán xem, là đồ môn của ta hay của ngươi sẽ sử dụng được song kiếm ?"

Thiên Hàn mỉm cười đáp "Ta nghĩ cả hai"

Sáng sớm hôm sau, Trịnh Thuỵ Hàm và Từ Nhược Tuyên hẹn nhau ở khu rừng phía Nam, sau đó cả hai cùng nhau lên đường.

Từ Nhược Tuyên băng lãnh đi trước, Trịnh Thuỵ Hàm vừa đi theo sau vừa ăn bánh củ cải, tâm tình vô cùng thong thả.

Đi ra khỏi khu rừng là thành Trường Sinh, đây cũng là nơi Sơn Thuỷ phái sinh sống.

Trịnh Thuỵ Hàm đi được hơn nửa thành thì cảm thấy vô cùng đói bụng, liền nắm tay Từ Nhược Tuyên kéo lại, một tay lắc lư tay nàng, một tay đặt trên bụng "Ta đói"

Từ Nhược Tuyên thở dài, nhìn vào quán ăn trước mặt "Vào đi", nói xong mặc kệ Trịnh Thuỵ Hàm, bước vào trước.

Trịnh Thuỵ Hàm cười trong sung sướиɠ vì sắp được ăn.

Cả hai đi vào tuỳ tiện gọi vài món, chủ yếu là ăn nhanh để còn đi tiếp. Thành Trường Sinh này nhìn sơ cũng biết không có Song Băng Kiếm ở nơi này.

"Trịnh Thuỵ Hàm"

Đang hưởng thức món ngon lại nghe giọng nói quen thuộc, Trịnh Thuỵ Hàm nhìn ra bên ngoài liền thấy Ôn Thuỷ Kiều và Bạch Dương.

Hai người đi đến khá bất ngờ vì thấy Từ Nhược Tuyên cũng ở đây, bất quá không có nhiều chuyện "Thiên sư"

Trịnh Thuỵ Hàm nhìn hai người kia "Các ngươi đi đâu vậy ?"

Ôn Thuỷ Kiều đáp "Tối nay ở thành bên cạnh mở lễ hội hoa đăng, ta và Bạch Dương định rủ ngươi đi cùng, kết quả không tìm thấy ngươi. Không ngờ ngươi lại đến đây cùng thiên sư a", giọng nói không hề đứng đắn.

Bốn người dùng bữa cùng nhau, sau đó đi sang thành bên cạnh.

Từ Nhược Tuyên sau nhiều lần không đồng ý lưu lại xem lễ hội hoa đăng, cuối cùng đang cùng ai kia cùng nhau thả đèn.

Nhìn chiếc đèn đang từ từ bay lên cao, Trịnh Thuỵ Hàm nhắm mắt, chấp tay cầu nguyện, chính là cố tình nói cho Từ Nhược Tuyên nghe "Cầu cho Nhược Tuyên cười nhiều với ta một chút"

Từ Nhược Tuyên đang nhìn theo chiếc đèn, sau khi nghe người bên cạnh cầu nguyện, ánh mắt liền chuyển hướng nhìn nàng, đôi môi khẽ cong lên.

Ở gần đó, Ôn Thuỷ Kiều cũng cầu nguyện "Mong Đường Dịch luôn khoẻ mạnh"

Bạch Dương ở bên cạnh, mỉm cười nhìn Ôn Thuỷ Kiều, trong lòng cũng đang cầu nguyện "Cầu cho Thuỷ Kiều mãi vui vẻ"

Chợt những chiếc đèn hoa đăng bất ngờ bốc cháy, tạo thành hàng trăm ngọn lửa rơi từ trên cao xuống nhà người dân, cả thành trong nháy mắt biến thành một biển lửa.

Ôn Thuỷ Kiều nói lớn "Tất cả mau chạy sang thành Trường Sinh", nói xong liền bay lên cao làm phép tạo mưa.

Mọi người hỗn loạn chạy ra hướng cỏng thành, cánh cỏng lập tức bị đóng lại nhốt tất cả ở bên trong.

Bạch Dương trợn mắt nhìn tất thảy, sau đó lại nhìn đến Ôn Thuỷ Kiều, thấy nàng đang đáp đất "Làm sao vậy ?"

Ôn Thuỷ Kiều cũng không rõ "Ta không biết, ta không thể tạo mưa"

Trịnh Thuỵ Hàm nhìn Từ Nhược Tuyên "Chúng ta phải mở cỏng thành trước"

Từ Nhược Tuyên gật đầu, biến ra cái nỏ rồi tạo thành một cây đàn tranh, sau đó bay lên không trung, ngón lướt qua năm dây đàn, từ đàn tạo ra một đường sáng màu trắng đánh về cỏng thành, cánh cỏng lập tức bị nổ tung.

Cửa vừa mở, người dân liền tháo chạy.

Ôn Thuỷ Kiều nhìn ba người "Ta sẽ xuống long cung tìm hiểu xem chuyện gì"

Trịnh Thuỵ Hàm cũng muốn đi theo "Ta đi cùng ngươi"

Còn Bạch Dương không còn cách nào, đành chạy đi xem từng nhà kiểm tra coi còn ai mắc kẹt hay không.

Từ Nhược Tuyên đứng ở đó cũng không thể làm gì hơn, bắn một cung tên lên trời nhằm báo hiệu với Dung Phượng rằng các nàng cần giúp đỡ.

Dung Phượng và Thiên Hàn nhận được dấu hiệu cầu cứu của Từ Nhược Tuyên, họ biết nếu không phải bất đắc dĩ thì nàng sẽ không nhờ tới họ, trong lòng liền lo lắng chuyện không may, cả hai lập tức đưa thêm người của hai phái cùng đến.

Dưới long cung, Ôn Thuỷ Kiều không tìm được gia tiên của nàng, tình cờ nhìn thấy thái tử long cung đang ở đây, liền đến chào hỏi "Tham kiến thái tử"

Trịnh Thuỵ Hàm cũng rất có gia quy "Tham kiến thái tử"

Mộc Di nhìn Ôn Thuỷ Kiều và Trịnh Thuỵ Hàm "Các ngươi khi không tìm xuống đây là có việc gì ?"

Ôn Thuỷ Kiều liền kể lại tình hình lúc này cho Mộc Di nghe, sau đó lại ôm quyền "Mong thái tử giúp đỡ cho mưa xuống nhân tộc"

Mộc Di mỉm cười, ngồi xuống ghế "Ta sẽ giúp nếu như ngươi …", hắn chỉ vào Trịnh Thuỵ Hàm "… đồng ý giúp ta làm quen với Lục Huyền Vũ"

Trịnh Thuỵ Hàm nhíu mày, xưa nay thái tử long tộc nổi tiếng ăn chơi, nàng làm sao có thể để sư tỷ của nàng bị hắn đùa giỡn "Nếu ta không đồng ý, ngươi sẽ không giúp ?"

Mộc Di gật đầu "Có qua thì mới có lại"

Trịnh Thuỵ Hàm nén cơn giận "Cáo từ", rồi bỏ đi trước.

Ôn Thuỷ Kiều cũng không thể trách Trịnh Thuỵ Hàm, là tên Mộc Di kia quá đáng trước, liền cáo từ rồi đi theo sau.

Cả hai trở lại hội tụ với Từ Nhược Tuyên, cùng lúc Thiên Hàn và Dung Phượng cũng đang dẫn người đến.

Tất cả cùng chào hỏi qua lại.

"Gia tiên, thượng thần"

"Thiên sư"

Thiên Hàn nhìn biển lửa trước mặt rồi hướng sang Ôn Thuỷ Kiều "Vì sao không tạo mưa dập lửa ?"

Ôn Thuỷ Kiều liền đáp "Không biết vì sao ta không thể khai triển pháp thuật ở đây"

Trịnh Thuỵ Hàm tiếp lời "Chúng ta gặp thái tử long tộc, hắn nói sẽ cho mưa xuống nếu ta đồng ý với hắn một điều kiện"

Thiên Hàn nhìn Trịnh Thuỵ Hàm "Cứ nói tiếp"

Trịnh Thuỵ Hàm nhìn Lục Huyền Vũ rồi lại hướng Thiên Hàn đáp "Hắn muốn gặp gỡ đại sư tỷ"

Thiên Hàn cùng những người khác đều không hài lòng với sự dững dưng ra điều kiện này của thái tử long tộc, hắn vốn không xem nữ nhân ra gì trong mắt hắn.

Thiên Hàn ra lệnh "Mọi người chia nhau cứu giúp người dân, ta sẽ trở lại", nói xong lập tức biến mất.

Dung Phượng nhìn Từ Nhược Tuyên "Công pháp của ngươi cũng suy yếu ?"

Từ Nhược Tuyên gật đầu "Ta cũng không thể tạo ra băng để bao bọc lửa"

Dung Phượng nhìn mọi thứ xung quanh rồi nói "Nơi này đã bị long tộc phong ấn những người có yếu tố nước. Lần này long tộc phải cho chúng ta một lời giải thích chính đáng"

Lục Huyền Vũ đi đến chạm vào cánh tay Trịnh Thuỵ Hàm "Thái tử long tộc còn làm khó gì ngươi không ?"

Trịnh Thuỵ Hàm cười đáp "Sư tỷ yên tâm, hắn không làm gì được ta đâu"

Gió ngày một lớn khiến lửa càng khó dập tắt, chính xác là nơi này cũng quá hạn hẹp nước, mọi người phải chạy đến thành Trường Sinh đem nước đến để dập lửa, vô cùng lãng phí thời gian và vất vả.

Từ Nhược Tuyên không thể đứng yên được nữa, bất chấp nguy hiểm tính mạng, nàng dùng thức thần của phượng hoàng băng để nó bay khắp nơi phun băng ra, bao trùm những ngọn lửa kia.

Trịnh Thuỵ Hàm ở bên cạnh lo lắng Từ Nhược Tuyên sẽ không chống cự nổi, nắm bàn tay đang dần lạnh băng của nàng "Nhược Tuyên … dừng lại …"

Tuy nhiên, Từ Nhược Tuyên vẫn tiếp tục.